Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Quyển 2 - Chương 7: Long Điện Tù Phạm ( 1 )





Tâm tình Lỗ Phu Phàm thật sự rất không tốt, tại sao vậy chứ?
Bởi vì cái tên nhân loại đê tiện kia làm cho chính mình biến thành trợ thủ của hắn! Hơn nữa mệnh lệnh này lại là do Long Vương đích thân truyền đạt, điều này làm cho Lỗ Phu Phàm không khỏi muốn đem người kia xâu xé thành từng mảnh nhỏ, đương nhiên, đây chỉ là một chút YY trong lòng của hắn mà thôi. (tự sướng)
Mà Diệp Tường thì quá là sung sướng, nói như thế nào đây a?
Ân, nhìn xem, cả trăm con rồng đang ở trên một cái sân rộng của Hỏa Vân đảo và xếp hàng chỉnh tề ở trước mặt hắn, hơn nữa mỗi đầu long đều phải thu nhỏ thân hình lại theo đúng khuôn phép mà hắn đề ra rồi mới được đi tới.
Những con cự long này sắp xếp thành đội ngũ như vậy để làm gì a? Nghe nói là để hiến máu a, mà nói không dễ nghe chính là bị lấy máu! Mà nguyên nhân là do Diệp Tường yêu cầu toàn bộ rồng trong Long tộc bắt buộc phải thực hiện theo, tất nhiên, nhóm cự long tại Hỏa Vân đảo này cũng biết Long Vương của bọn họ bị bệnh, tuy nhiên, không biết cụ thể là bị bệnh gì, nhưng, thấy Diệp Tường đã yêu cầu Lỗ Phu Phàm triệu tập toàn bộ long tiến hành hiến máu, nên tự nhiên, hẳn là liên quan tới việc chữa bệnh cho Vương của họ a. Còn về phần Diệp Tường thì đã chuẩn bị sẵn ống kim, còn có túi huyết để tiến hành trữ máu nữa.

Đây chính là gien a! Trước mắt Diệp Tường không thể từ da thịt, hay tóc tai mà chữa khỏi bệnh cho Long Vương, hay chế tạo được ra gien chữa bệnh cho rồng a, cho nên chỉ có thể lấy máu tươi đến để lấy các mẫu gien.
-”Tiểu tử, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi rút máu của chúng ta ra để làm gì?” Lỗ Phu Phàm tuy đứng ở một bên làm trợ thủ giám sát, nhưng đối với việc làm của Diệp Tường là rất tò mò, thắc mắc. Từ sau lần đại tiểu tiện tùy tiện , hắn đối với Diệp Tường cực kì không thuận mắt, nên mọi lúc mọi nơi đều tùy tiện mà châm chọc.
-”A, đây là vì trị liệu cho bệnh tình của bệ hạ a!” Diệp Tường bày ra một bộ dạng cả người lẫn vật đều là vô hại, rồi rất thành thực nói, còn bên cạnh, Nạp Khắc đã cầm một ống kim khác đang tập trung rút máu của những sinh vật được coi là cường hãn nhất này, lần đầu tiên cùng lão bản của chính mình thực hiện chuyện tình đáng kiêu ngạo như vậy, nên tự nhiên là hưng phấn tới mức cả hai tay phát run, làm cho không ít nạn nhân bị chọc cho đau đến phát run, muốn chửi ngay vào mặt hai kẻ vô lương tâm bày ra trò nọ.
-”A? Ta rất muốn biết tử tước Declan định dùng máu tươi của dũng sĩ Long tộc để làm gì cơ chứ? Tế sống chăng? Hay là cho bệ hạ uống?” Lỗ Phu Phàm hiển nhiên không phải là một con rồng ngu si tứ chi phát triển a.
-”Ân, bệ hạ chưa chắc sẽ dùng đến long huyết này của các ngươi!” Diệp Tường cũng rất hảo tâm mà trả lời lại nghi vấn của Lỗ Phu Phàm, “Đây là chuẩn bị ọi tình huống có thể xảy ra sau này!”
-”Hừ, giả tạo! Ngươi là một tên lường gạt, ngươi cho rằng một long tộc có trí tuệ cao sẽ dễ dàng tin một nhân loại đê tiện như ngươi nói xạo sao?” Lỗ Phu Phàm nổi gân xanh đầy trán, hiển nhiên là một bộ dạng tức giận tới không thể kiềm chế được..
-”Ai da, trên thế giới này người xấu luôn rất nhiều, ta thành thực làm chuyện tốt, vì các ngươi mà vất vả chuẩn bị ọi tình huống có thể xảy ra, không nghĩ tới lại bị người hoài nghi, vũ nhục , thật sự là vũ nhục ta a… Sách sách, con người của ta thật là quá tốt mà! Được rồi, ngươi cũng có thể nghĩ rằng ta đang lừa ngươi a!” Diệp Tường gật gật đầu không phủ nhận, thái độ thoáng cái đã chuyển biến đến chóng mặt làm cho Lỗ Phu Phàm cũng không biết phải làm sao.
Sau đó, Diệp Tường lại khẽ nói nhỏ với hắn:
-”Lỗ Phu Phàm, ngươi dường như không phát hiện ra mình đang cầm đầu kích động mọi người nhỉ, vì ngươi mà có vài tên Long Cương cũng đang tỏ vẻ oán hận a!”
Lỗ Phu Phàm nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, nhìn lại từ đầu tới cuối hàng long, xác thực mọi nơi mà long đang xếp hàng đang rất kỳ quái nhìn hắn, hơn nữa sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc.
-”Không phải chỉ là huyết thôi sao, lão tử còn nhiều mà! Nhìn ngươi, một tên nhân loại như vậy cũng rút không được bao nhiêu đâu!” Lỗ Phu Phàm tâm cao khí ngạo vén tay áo lên, đưa tới đặt tại trên bàn đá, nói thật, đối với ống kim có thể đi vào trong cơ thể này hắn xác thực có loại cảm giác khẩn trương, đây không phải sợ hãi nha, là khẩn trương, khẩn trương mà thôi. Lỗ Phu đặc biệt tự an ủi mình như vậy.
-“ Đã chuẩn bị tốt chưa?” Diệp Tường hỏi.

-”Đến đây đi, ta muốn xem thử xem ngươi có thể rút ra được bao nhiêu!” Lỗ Phu Phàm uốn éo, quay đầu lại liếc Diệp Tường, đầu hắn túa đầy mồ hôi, vội vàng nói: “Này, ngươi… Cái ống kim này sao lại lớn gấp ba lần so với mấy cái rút máu của người khác lúc nãy hả?”
Diệp Tường không biết lấy ở đâu ra một cái ống kim thô to như cổ tay hua hua trước mắt Lỗ Phu Phàm rồi âm hiểm cười hắc hắc, sau đó biểu lộ ra bộ mặt của một kẻ xảo trá nói: “A, vừa rồi không phải ngươi nói máu của ngươi so với long tộc khác nhiều hơn phải không? Ta tìm riêng cho ngươi một cái ống kim đặc biệt a, a, chẳng lẽ ngươi ngại cái này quá nhỏ? Đợi một chút, ta tìm cho ngươi cái lớn hơn nữa nha!” Nói xong liền xoay người lại lục lọi, tìm kiếm trong thùng kim loại.
Mà Lỗ Phu Phàm nghe xong lời này mồ hôi tuôn róc rách như suối chảy, vội vàng hô:
-”Từ từ đã, không cần tìm, cái vừa rồi là được rồi a…”
-”Được, vậy ta nghe lời ngươi!” Diệp Tường cầm ống kim, chuẩn bị động thủ, nhưng khi thấy mí mắt của tên Cự Long này run một cách mãnh liệt, Diệp tường liền dừng lại rồi nhìn hắn, nhịn cười hỏi, “Lỗ Phu Phàm, ta có loại nước thuốc có thể giúp ngươi giảm đau, ngươi có muốn thử dùng không?”
Lỗ Phu Phàm nhìn những con rồng khác ở bốn phía xung quanh, một bộ hiển nhiên là sợ bị bọn họ nghe thấy mấy lời này, sau đó gật đầu như gà con mổ thóc.
-”Hắc hắc, được, được!” Diệp Tường cười một cách vô sỉ, sau đó, nhấc cuống họng lên: “A, phi!” Một ngụm nước miếng rơi xuống làn da Lỗ Phu Phàm .
-”Ngươi…” Lỗ Phu Phàm sắc mặt khó coi, nhưng mà Diệp Tường đã thừa dịp này nâng lên ống kim, dùng tốc độ ‘lô hỏa thuần thanh’ hướng mạch máu phía dưới làn da Long Giáp của Lỗ Phu Phàm châm một châm.
-”A…” Một tiếng kêu giống như tiếng giết heo kêu lên làm rung chuyển cả Hỏa Vân đảo.
Một màn này lại bị một người đứng trên bãi cỏ trên núi cao của long điện thấy rõ vô cùng, một người xinh đẹp tới mức làm cho người ta không phân rõ là nam hay nữ, mà người kia đúng là Long Vương, giờ phút này mặt không biểu tình, không nói một tiếng nào, gió biển từ từ thổi tới, làm mái tóc màu lam bay phấp phơ.
Một lão giả mặc áo choàng bạch sắc chậm rãi đã đi tới, người này đúng là bạch trưởng lão hôm qua, thời điểm khi hắn đi đến bên người Long Vương liền cung kính hành lễ, nói: “Bệ hạ, tử tước Declan nói trong buổi trưa ngày hôm nay có thể tiến hành trị liệu!”
Long Vương nhìn xuống phía dưới, không nói gì, sau đó nhếch lông mày, nghi ngờ hỏi: “Hắn còn sai các ngươi giúp hắn chuẩn bị cái gì?”

-”Ách, hắn sai vi thần săn bắt mấy con chim kỳ dị ở vùng đất liền phụ cận!” Bạch trưởng lão thành thật trả lời.
-”Chim kỳ dị? Tam giai điểu nhân thú?” Long Vương chau lại lông mày nghi hoặc, hắn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc Diệp Tường muốn dùng phương pháp gì để chữa cho đôi cánh đã tàn phế của hắn, càng nghĩ càng không rõ, Diệp Tường thu thập máu tươi của Long tộc, còn có bắt mấy con chim kỳ dị kia để làm gì.
-”Hừ!” Long Vương khẽ cười, “Rất thú vị!” Nói xong, liền xoay người đi vào trong long điện.
Mà bạch trưởng lão lại đứng nguyên tại chỗ, gật gật đầu nhìn xem long chúng hiến máu ở phía dưới, rồi than thở nhẹ một câu.
-”Đã bao nhiêu năm, hắn vẫn là không thay đổi…”

Trong đêm, Diệp Tường cùng Nạp Khắc được an bài nghỉ tạm trong long điện, đương nhiên, tại Hỏa vân đảo biến thái này đều không có cửa, không giường, may mắn, Diệp Tường lúc ra cửa đã mang theo hai bộ chăn đệm nha, vừa vặn khiêng tiến long điện làm chỗ nghỉ ngơi.
Mà Nạp Khắc này hiển nhiên rất vui mừng, nhìn lão bản của chính mình hiện tại so với lão hoàng đế kia mạnh hơn nhiều, lấy máu của Cự Long, giờ lại ngủ tại trong long điện thần thánh nhất…Vấn đề này sau này truyền đi, phỏng chừng hắn cũng trở thành một danh nhân được truyền lưu trong lịch sử a , chỉ cần những ngày này thôi cũng đã đủ để truyền lưu ngày sau, có thể nói chuyện với người khác rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.