Sính Kiêu

Chương 157





Những tán cây rậm rạp che khuất ánh trăng.

Như biển bóng đêm bao vây hai người họ.

Cô vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục sau nụ hôn bất ngờ kia, hơi ngửa đầu lên.
– Thế nào.
Mang theo chút hoang mang, cô hỏi.
Anh không trả lời.

Tiếp tục hôn xuống, lần này còn mạnh mẽ dữ dội hơn rất nhiều so với nụ hôn trước, là toàn bộ câu trả lời của anh với cô.

Một lát sau, như là vẫn chưa thấy đủ, anh lại ôm nhấc cô lên cao, hai tay như quấn chặt, nhốt chặt eo cô, sau đó, anh hôn lên hàng mi, lên mí mắt của cô, chóp mũi của cô, hai gò má, vành tai, hôn lên mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt cô.
– Tuyết Chí…
Khi nghe thấy anh dùng giọng khàn đặc đầy kiềm chế gọi tên mình, Tô Tuyết Chí lập tức sụp đổ, tia bất mãn cuối cùng đối với anh cũng tan thành mây khói.
Làm sao còn có thể để ý hỏi hay không hỏi anh nữa? Đây là người đàn ông mà cô yêu.

Ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn không cách nào duy trì sự dè dặt của mình.
Để tiện cho anh ôm mình, cô vươn tay ra ôm lấy cổ anh, những ngón tay đâm sâu vào mái tóc ngắn dày và cứng của anh, nắm lấy tóc anh, ép anh ngẩng đầu lên.

Sau đó, cô cúi xuống, chủ động hôn anh.
Cô dung túng anh, nuôi nấng sự can đảm của anh.

Anh không còn kiêng kỵ gì nữa, khát khao càng dâng đầy.

Anh vừa nhận lấy nụ hôn từ trên cao của cô, vừa cố gắng đẩy đai lưng làm ảnh hưởng khiến anh thấy phiền phức lên.
Tô Tuyết Chí chậm rãi nếm được vị ngọt tanh trong miệng.
Cô nghĩ ra gì đó, thở khẽ, bắt lấy cái tay kia của anh.

Anh cho rằng cô muốn nhưng ngại, trầm thấp cười cô một tiếng, dứt khoát ôm cô lên cao hơn, sau đó hoàn toàn ấn cô dựa vào thân cây gần đó, há miệng, dùng răng cắn nhẹ cô.
Tô Tuyết Chí khẽ run lên.


Cô cắn răng chịu đựng tiếng rên sắp tràn ra khỏi cổ họng, một lần nữa đưa tay đẩy mặt của anh.
– Thả em xuống.
– Làm sao…
Người đàn ông trẻ tuổi nới lỏng miệng, lầm bầm phản bác, giọng nói mang theo cảm giác kiềm chế đến cực độ.
– Anh bị thương.

Đi về trước để em xem cho…
Hạ Hán Chử không muốn kết thúc như thế.

Anh cũng không muốn quay về.
– Không đau.

– Anh nói, vẫn ôm chặt cô không chịu buông.
Tô Tuyết Chí dừng một chút.
– Tối nay em sẽ không đi đâu hết.

Chúng ta sẽ ở bên nhau đến sáng…
Cô dán môi bên tai anh, nói nhỏ một câu.
– Vậy thì được.
Cuối cùng anh buông tay, thả cô xuống đất.
Đinh Xuân Sơn đứng sau lùm cỏ ảnh ngay ở ngã tư, ngửa đầu nhìn sao trên bầu trời đến thất thần.

Khi mà trong đầu anh ta đang suy nghĩ sâu sắc về nhân sinh triết học thì nghe được đằng trước có tiếng bước chân vang lên.
Anh ta quay đầu lại, phát hiện cấp trên và Tiểu Tô không ngờ đi ra, còn nhanh hơn so với dự đoán của anh ta.
Anh ta giật mình vội vã lui đến một góc rất tối mà hai người họ không nhìn thấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm chờ đợi, đợi hai người họ đi rồi, anh ta lại đi theo phía sau giữ một khoảng cách rất xa.
Nhìn thấy cảnh không nên nhìn, càng xui xẻo hơn là, cấp trên hẳn cũng biết anh ta đã biết được thứ không nên biết.
Nhìn hai người đi phía trước, anh ta càng thấy phiền não.
Về tới biệt thự, đi lên tầng trên, Hạ Hán Chử cởi áo ra.

Tô Tuyết Chí bảo anh ngồi xuống, nhìn thấy khóe miệng anh vẫn còn vết rỉ máu, bèn tìm hòm thuốc dự bị lúc trước có để lại ở đây.

Cô lấy bông tiêu độc, chấm nước thuốc, lau sạch vết thương cho anh.

Anh khẽ hít vào hơi, hẳn là bi kích thích đau.

Cô liền nhớ tới cảnh tượng vô tình gặp được tối nay, trong lòng bỗng thấy tức giận.
– Sao anh ngốc vậy.

Ai chẳng biết Vương Đình Chi cố tính trả thù anh, anh không biết à? Anh còn để mặc anh ta đánh?
Anh chỉ cười, không nói lời nào.
Phản ứng này của anh làm cô càng giận.

Nhìn gương mặt anh tuấn bị phá tướng trước mặt, cô vừa tiếp tục lau sạch chỗ bị thương cho anh, vừa trách:
– Hạ Hán Chử anh thành thật nói đi, có phải cho đến giờ anh vẫn hối hận, hối hận mình không có định lực mà rơi vào tay em, phản bội lại người anh em tốt của anh đúng không?
Nói xong rồi, cô ném bông y tế đi, hừ một tiếng, bỏ mặc anh đi vào phòng tắm.
Anh lập tức đứng lên đuổi kịp cô.
– Không có.
Bật cười đáp một câu bên tai cô, anh liền ôm cô, mặc cô giãy giụa thế nào cũng không buông, cuối cùng vẫn cùng nhau đi vào phòng tắm.
Nước rơi xuống ào ào.

Tô Tuyết Chí được anh ôm và âu yếm, rất nhanh đã đầu hàng.

Chờ tắm xong đi ra, trên nền đất ẩm ướt có một thứ mà hồi trước đã để lại đây.
Anh ôm cô đi về giường, vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục hôn cô.

Tô Tuyết Chí vẫn không quên được hình ảnh cuối cùng Vương Đình Chi bỏ đi kia, cô càng nghĩ càng không yên lòng, ra lệnh cho anh buông mình ra.
– Giữa anh và Vương Đình Chi là chuyện gì thế? Anh giải thích rõ cho em đi.
Hạ Hán Chử dừng lại, thở ra một hơi dài, buông cô ra, nằm ngửa ra trên gối, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Tô Tuyết Chí bọc lấy chăn, nghe theo bò qua, anh gập cánh tay lại ôm lấy cô, nhắm mắt một lát, sau đó mở mắt ra nói:
– Khi nãy chắc em cũng nghe được rồi, hồi trước anh từng ngăn cản Đình Chi theo đuổi em.


Lúc đó cậu ta hỏi anh, nếu đổi lại là anh thì sẽ anh làm thế nào…
Tô Tuyết Chí ngẩng lên nhìn anh.
– Lúc đó anh không chút do dự nói với cậu ta, anh sẽ không thích em, càng không theo đuổi em…
Anh mở mắt ra, cũng nhìn cô đang ở trong ngực mình.
– Về sau như em biết đó, anh đã nuốt lời.
Tô Tuyết Chí nhất thời không biết nói gì, đành đưa tay ra vuốt ve mặt anh, bày tỏ sự an ủi.
– Từ lâu anh đã cảm thấy Vương Đình Chi khác thường rồi, là hôm ở trong bệnh viện tại Bắc Kinh đó.
Anh tiếp tục nói.
– Ngày hôm đó em ở trong phòng bệnh, anh vừa đến đứng sau cánh cửa, nhìn thấy Vương Đình Chi bỗng nài nỉ em mớm thuốc mớm nước cho cậu ta.

Anh biết cậu ta vẫn luôn thích em, nhưng cử chỉ kiểu này thật sự không giống cậu ta chút nào, rất không bình thường.

Lúc ấy anh chưa nghĩ theo hướng nào khác.

Tiếp đó có một ngày cậu ta tới gặp anh, nói thẳng cho anh biết là cậu ta đã biết em là phụ nữ, muốn theo đuổi em, hy vọng anh ủng hộ cậu ta.

Dù anh vẫn chưa biết cậu ta làm thế nào mà biết được em là phụ nữ, lại làm thế nào mà biết được quan hệ của chúng ta, nhưng mà anh khẳng định, cậu ta biết rồi, nếu không anh không thể giải thích được những hành động theo đuổi em và những cố ý nhằm vào anh của cậu ta.

Giờ nhớ lại, ban đầu ở bệnh viện, cậu ta chắc là đã thấy anh cho nên mới cố tình làm thế để anh nhìn thấy.

Rõ ràng, cậu ta luôn canh cánh trong lòng quan hệ của hai chúng ta, mà anh cũng thật sự đã phụ sự tín nhiệm của cậu ta đối với anh rồi.
– Tuyết Chí, khi nãy em hỏi anh có hối hận không.

Thực ra anh có.
Tô Tuyết Chí lườm anh, nắm tay lại giả bộ như muốn đánh anh.
Tâm tình anh có vẻ rất tốt, trầm thấp cười hai tiếng, cầm lấy nắm quyền cô giơ lên định đánh mình, đưa đến bên môi hôn lên.
- …Anh hối hận khi trước tự đề cao chính mình, nói những điều không nên nói, làm sự việc rối tung lên.

Đình Chi…
Nụ cười trên mặt anh biến mất, trầm ngâm một chút.
– Tuyết Chí, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trên thuyền đã xảy ra chuyện gì không? Đình Chi rơi xuống sông, anh biết rõ tình thế rất nguy hiểm nhưng vẫn lao xuống cứu cậu ta.

Ngược lại, nếu như người bị rơi là anh, anh biết, cậu ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để cứu anh dù có nguy hiểm đến thế nào.

Cho nên anh cần cho cậu ta một câu trả lời thỏa đáng, vì sự tín nhiệm ban đầu cậu ta đành cho anh.

Nói ra rồi, dù cậu ta không tha thứ cho anh, thậm chí vẫn quyết định đối chọi đến cùng với anh, anh sẽ thấy tiếc nuối, nhưng mà với anh, chuyện này thế là xong.
Anh nhìn cô.
– Hôm đó anh nói với em anh sẽ cân nhắc những lời mà em đã nói với anh.

Anh đã suy nghĩ kỹ rồi.
– Anh không biết phải diễn đạt suy nghĩ của mình như thế nào.

Từ trước tới nay, con người anh đã quá quen với việc một mình mình gánh vác mọi chuyện, cũng đã quen với chuyện sắp xếp mọi chuyện cho người mà anh quan tâm, và tất nhiên, anh nghĩ điều đó tốt cho họ.

Anh thật sự quen với điều đó, bắt đầu từ khi anh mười mấy tuổi rồi, đây là lối sống của anh, cho nên thành thật mà nói rất khó mà thay đổi ngay cho được.

Nhưng về sau, nếu có một người, cô ấy có thể cùng anh chia sẻ tâm sư, vào lúc mệt mỏi anh có thể dựa vào cô ấy để nghỉ ngơi, khi anh xông pha nơi chiến trường cô ấy sẽ ủng hộ khích lệ anh, cảm giác này chắc chắn cũng rất tốt…
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh trong trẻo của cô gái nằm trong ngực mình.
– Anh nghĩ, anh có thể học cách thay đổi chính mình.
Cuối cùng anh chậm rãi nói.
– Anh nghĩ kỹ chưa?
Tô Tuyết Chí bò lên, bọc lấy chăn, ngồi quỳ bên cạnh anh, trịnh trọng xác nhận với anh.
Anh nhìn cô, bật cười:
– Trong mắt em anh thật sự không đáng tin thế cơ à?
Tô Tuyết Chí quan sát anh, làm như có nên tin lời nói của anh không.
Hạ Hán Chử đỡ trán, thở dài.
– Lần đó anh lên quân hạm người Nhật Bản, khi tàu nổ, anh rơi xuống biển, nhưng không may đầu của anh…
Anh chỉ chỉ vào gáy của mình.
– Một khối vụn của ống khói bị đổ sụp xuống đánh trúng, anh bị chìm xuống dưới, không thể nào điều khiển cơ thể được.


Vào lúc sắp chết đi, anh bỗng nghĩ đến em, anh không muốn cứ thế mà chết đi, vì như thế về sau sẽ không thể gặp em được nữa.

Mặc kệ em có tin hay không, đó là sự thật, dù sao cuối cùng anh cũng trồi lên được.
– Nói thế này đi, mạng hiện tại của anh gần như là do em mang lại.

Anh mà lừa gạt em, anh còn là người không?
Anh nhìn cô đăm đăm, khóe môi mang nụ cười.
Tô Tuyết Chí hoảng sợ, chui vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Hạ Hán Chử kéo cao chăn lên, phủ lên cả cô và anh.
Một lúc lâu sau, Tô Tuyết Chi đưa tay lên, đầu ngón tay lần tìm ra sau gáy của anh, vuốt ve, quả nhiên chỗ tay chạm vào hơi nhô lên, là vết sẹo xương da khép lại còn để lại.

Cô thì thầm hỏi anh giờ còn đau nhức không.
– Đau…
Tô Tuyết Chí vội rụt tay về, hung hăng véo eo anh một cái.
– Thế giờ thì sao?
Hạ Hán Chử bị véo đau, xoay người đè lên cô, thực hiện sự trừng phạt với cô dưới chăn.

Bị trừng phạt tàn khốc, Tô Tuyết Chí cuối cùng không chịu nổi nữa.
– Cầu xin anh đi.
Trêu chọc cô, bản thân anh cũng gần như đã tới bờ vực bùng nổ, nhưng vẫn kìm nén chịu đựng, cắn lỗ tai của cô, ra lệnh cho cô.

Tô Tuyết Chí rất không sợ mong muốn chinh phục ngây thơ của đàn ông này, nhưng cái mà cô sợ là sợ anh bắt ép cô phải phối hợp đủ loại tư thế theo anh, eo của cô đã sắp gãy mất rồi.
– Em xin anh.
Anh ép cô phải nói ba lần liền, còn bắt cô thề thốt, về sau không được nhân lúc anh ngủ mà bỏ anh mà đi nữa.
– Em xin thề.
Cuối cùng anh đã chấp nhận lời cầu xin của cô, kết thúc trận trừng phạt này, thả cô để cô được nghỉ ngơi.
Đêm đã rất sâu, Tô Tuyết Chí nhắm mắt lại, lười biếng nằm bên cạnh anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực anh, dần dần mệt rã rời, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh dường như không buồn ngủ.
Cô mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, quả nhiên, bắt gặp anh nằm tựa ở đầu giường, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng có tâm sự đang suy nghĩ gì đó.
Cô chợt tỉnh táo lại:
– Anh không mệt à? Anh đang nghĩ gì đó?
Cô lại nghĩ tới Vương Đình Chi.
– Anh đang lo lắng Vương Đình Chi sẽ gây bất lợi cho chúng ta ạ? Em không làm sao đâu.

Chủ yếu là chỗ anh, nếu Vương Đình Chi thật sự đối đầu với anh, người nhà họ Vương…
– Không phải.
Hạ Hán Chử nhích lại gần, kéo chăn cho cô.
– Đình Chi hay là nhà họ Vương hiện tại sẽ không có vấn đề gì đâu, em đừng lo lắng.

Vừa rồi anh đang nghĩ chuyện khác, liên quan tới Phó Minh Thành.
Anh chần chừ một lúc.
– Tuyết Chí, có chuyện này muốn hỏi em một chút, hai ngày này Phó Minh Thành có liên hệ với em không? Báo nói anh ta cũng tới kinh sư, nhưng hôm nay lại không thấy anh ta xuất hiện.

Nếu anh đoán không sai, có lẽ anh ta sẽ liên lạc với em.
Tô Tuyết Chí lập tức nhớ tới nguyên nhân ban đầu tối nay cô muốn tìm anh, một trận giày vò lại khiến cô quên mất chuyện này.
– Có ạ.

Tối nay thầy ấy có tới tìm em.
Cô lập tức đáp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.