Sính Kiêu

Chương 197





Đây là một buổi tối bình thường như mọi ngày, Hạ Hán Chử bứt ra khỏi công việc, cất tờ điện báo mà ban ngày vừa nhận được, đi tới trụ sở Cục y tế.
Nơi này cách nơi làm việc của anh không xa, chỉ cách một con phố, việc thành lập cơ quan này là một trong những biện pháp mà chính phủ mới thực hiện để cải thiện sinh kế của người dân, Tô Tuyết Chí làm việc trong đó, đóng vai trò lớn, nhưng tinh lực chính của cô vẫn là ở nhà máy dược phẩm, cho nên còn chưa chính thức tiếp nhận đề cử nhậm chức ở trong đó mà chỉ đảm nhiệm một vị trí cố vấn.

Mỗi năm vào mùa hè, là thời điểm các bệnh truyền nhiễm khác nhau thi nhau hoành hành, hôm nay Cục y tế sắp xếp công tác phòng chống dịch, rất quan trọng, cô cũng tới, là sáng nay anh đưa cô tới.

Có điều là để tránh gây sự chú ý cho mọi người, đáp ứng yêu cầu của cô, anh không đưa cô đến cửa chính.
Hiện tại anh tới đón cô thì cũng giống như vậy.

Anh không đi vào mà dừng ở đầu phố, bảo vệ binh đi thay anh.

Đợi một lúc, vệ binh vội vàng trở về nói lại, người bên trong nói hôm nay công việc rất thuận lợi, phu nhân đã về từ sớm rồi.
– Có biết đi đâu không?
– Phu nhân không nói.
Hạ Hán Chử hơi thấy thất vọng, nhưng mà anh mau chóng xua đi cảm giác này.
Sáng sớm hôm nay trước khi tách ra, cô bảo hôm nay chỗ cô có lẽ sẽ rất bận, có thể phải bận cả ngày liền, bảo anh không cần lo cho cô, khi nào xong việc thì tự cô sẽ về nhà.
Cô đã trở thành vợ của anh, là phu nhân trong miệng người khác.

Nhưng mà, so sánh với trước kia, cuộc sống thường ngày của cô cũng không bởi vì thân phận hoặc xưng hô thay đổi mà thay đổi theo.

Ngoại trừ một số ít dịp xã giao công khai yêu cầu hai vợ chồng có mặt cùng tham dự hoặc những hoạt động với những nỗ lực xóa bỏ bó chân và phổ biến nhiều kiến ​​thức phòng chống dịch của cô ra, giống như trước đây, điều có thể thu hút sự chú ý của cô và khiến cô dành toàn thời gian và sức lực vẫn là loại thuốc penicillin mà cô đã làm trong mấy năm qua.
Thành thật mà nói, có đôi khi Hạ Hán Chử vẫn ghen tị với những người có thể làm việc với cô.
Tháng trước, ngay từ năm ngoái khi có kế hoạch di dời, hai tổ máy phát điện công suất 2.000 kilowatt đặt hàng từ nước ngoài cuối cùng đã được chuyển giao sau một thời gian dài vận chuyển.

Những ngày gần đây, bên nhà máy dược phẩm vô cùng nhiều việc.
Nếu như công việc bên này kết thúc sớm, với tính cần cù của cô…
Hạ Hán Chử chạm tay vào tờ giấy trong túi, trầm ngâm một lúc, thay đổi tuyến đường đi.
Nhà máy dược phẩm nằm ở ngoại thành.

Anh đến rồi, phát hiện mình tính sai, tiến sĩ Dư nói hôm nay cô không đến đây.
Hạ Hán Chử đành phải lần nữa trở về.
Giày vò một vòng, chờ khi anh về thành lại trở về nhà thì trời đã tối hẳn xuống.
Anh nghĩ hôm nay mình nên mừng thay cho cô, nhưng nói thật, tâm tình của anh hiện tại rất sa sút.


An ủi duy nhất là khi về đến nhà, người gác cổng nói cho anh biết, cô đang ở nhà.
– Phu nhân hôm nay về sớm lắm!
Có lẽ là vì hiếm có nên người gác cổng nhấn mạnh.
Hạ Hán Chử mừng rỡ đi vào, ở ngay sảnh thì gặp Hồng Liên.
Sau khi hai người cưới nhau, Hồng Liên đề nghị tới săn sóc cho cô, cô từ chối không được.
Hồng Liên ra đón anh, bắt gặp anh đưa mắt nhìn ra sau thì cười tít mắt, nói hôm nay cô về nhà sớm, đang chờ anh về ăn cơm.
Kết hôn cũng đã được nửa năm, nhưng bởi vì hai người đều bận bịu, có thể ngồi cùng nhau ăn bữa cơm tối thực ra đếm trên đầu ngón tay.
Tâm trạng Hạ Hán Chử tốt hẳn lên, nỗi lo lắng bao trùm trong lòng anh mấy ngày nay cũng tạm thời tiêu tan.

Anh bước nhanh đến khu sinh hoạt..
Cửa khép hờ, anh đẩy ra.
Trên bàn là những món ăn được đựng trong những chiếc đĩa sứ tinh xảo, những bông hoa trong chiếc bình ở phía đối diện rõ ràng là vừa được cắt tỉa cẩn thận, có tiếng nhạc trên máy thu âm ở góc phòng, đèn trong phòng ấm áp và sáng.
Anh thấy bất ngờ, ngẩn ra, ngay sau đó nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, đang muốn gọi cô, bỗng nhiên trực giác nói cho anh biết, có người đang nấp sau cánh cửa.
Tâm trí anh hơi động một chút, đứng nguyên tại chỗ.

Quả nhiên, sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, tiếp đó, có người từ phía sau nhảy ra, ôm lấy sau lưng của anh.
Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi Hạ Hán Chử.

Anh hơi nghiêng đầu sang.
Hẳn là cô vừa tắm xong, nhưng cách ăn mặc lại chỉnh trề, mặc váy dài, trang điểm rất nhẹ, cười hết sức vui vẻ.

Mà thường ngày, nếu như không cần thiết cô rất ít khi trang điểm xinh đẹp như vậy, cho rằng lãng phí thời gian, còn ảnh hưởng đến công việc.
Anh nhìn cô không chớp mắt.
– Bất ngờ không ạ? – Cô buông anh ra, đứng ở trước mặt anh cười hỏi.
Anh gật đầu.
Cô phàn nàn, – Chẳng giống tí nào.

Anh giả vờ!
Hạ Hán Chử bật cười khẽ, thuận thế ôm cô vào lòng.

Anh dùng cằm mình cọ cọ vào mái tóc mềm mại xõa tung thơm thoang thoảng của cô, hít thật sâu mùi hương trong tóc cô, sau đó quay đầu nhìn cách bài trí sau lưng, chần chừ một chút, không kìm được hỏi:
– Hôm nay là ngày đặc biệt gì à em?
Vừa rồi anh đã nghĩ nhanh về điều đó trong đầu.

Không phải sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật cô.

Hình như ngày gì cũng không phải.
– Không phải ngày đặc biệt thì không được ạ?
Hạ Hán Chử ngớ người.
Thành thật mà nói, anh biết công việc gần đây của cô trong nhà máy dược phẩm đã đến thời điểm quan trọng, theo lý cô sẽ không lãng phí thời gian.

Nhưng hôm nay cô lại về sớm, chờ anh cùng nhau ăn cơm làm cho anh có cảm giác vừa mừng vừa lo không quen chút nào.
Anh nhanh chóng phản ứng lại, định nói gì đó để khắc phục bầu không khí tốt đẹp đã bị chính mình phá hủy, cô đã bật cười nói tiếp:
– Anh cứ nhất định nói lý do, thế thì lý do nhiều lắm đó.
– Hôm nay là hai năm lẻ chín ngày chúng ta gặp nhau, tổng cổng có một ngàn lẻ một ngày kỷ niệm, có phải là độc nhất vô nhị, đáng để ăn mừng không?
– Hôm nay cũng là ngày chúng ta thành hôn sáu tháng mười lăm ngày, tổng công có 165 ngày kỷ niệm, có phải đáng để chúc mừng không?
– Hoặc là, em nói cho anh biết, nhà máy dược phẩm đã vượt qua khó khăn về công nghệ và thiết bị, sản xuất hàng loạt thành công lô thuốc đầu tiên, dùng cho bệnh nhân nan y trong bệnh viện, đạt được hiệu quả trị liệu tốt.

Đồng thời, không có báo cáo về tác dụng phụ rõ ràng.

Điều này có đáng chúc mừng không ạ?
Mỗi một câu của cô, Hạ Hán Chỉ cười gật đầu một cái.
Thoạt đầu cô còn cười vui, nhưng dần dà liền tắt đi.
– Sao vậy em? – Hạ Hán Chử hơi không hiểu, ngay sau đó thì bừng hiểu ra, vỗ trán mình.
– Tại anh, đã làm hỏng tâm tình của vợ anh rồi.
Anh nửa đùa nửa nghiêm túc nói, đang muốn xin lỗi, lại thấy cô lắc đầu.
– Dạo này thấy anh có tâm sự, ăn cơm cũng không thấy ngon.

Hôm nay vừa lúc em rảnh nên mới về sớm…
– Thực ra thì không phải ngày gì hết.

Chỉ chợt nhớ đến chúng ta đã lâu không ngồi cùng nhau ăn cơm tối rồi, em muốn cùng anh ăn một bữa cơm tối.

Chỉ đơn giản vậy thôi.
Cuối cùng, cô cười với một giọng điệu thoải mái.
Hạ Hán Chử nhìn cô, trầm mặc.
Anh cho là cô quá bận mà không để ý tới anh, nhưng nào ngờ trong lòng cô vẫn luôn nghĩ và lo cho anh.


Cũng giống như trong lòng anh không một giây một phút nào là nghĩ đến cô.
Anh cảm thấy một dòng nước ấm áp từ từ chảy ra khỏi lồng ngực của mình, giống như dòng suối nguồn lặng lẽ tràn qua mỗi một tế bào trong cơ thể anh, cuốn đi mọi mệt mỏi và lo lắng của anh trong những ngày gần đây.
– Anh thế nào? – Giờ lại đến lượt cô hỏi anh.
Hạ Hán Chử lấy lại tinh thần, lắc đầu, chỉ chỉ vào bụng mình:
– Anh đói rồi.
Nói xong, anh cởi áo khoác, cởi nút cổ áo sơ mi, ngồi xuống, vừa cầm lấy đũa đã bị cô ngăn lại:
– Nói bao nhiêu lần rồi mà luôn quên.

Đi rửa tay đi.
Anh nhìn hai tay của mình cười thành tiếng, để đũa xuống quay người định đi, nhưng cô lại đuổi theo, tay luồn vào cánh tay của anh, giống như một con gấu túi, bám chặt lấy cánh tay anh.
Anh cúi xuống nhìn cô.

Cô cười ngọt ngào với anh.
– Em đi cùng anh.
Tô Tuyết Chí thật ra chỉ muốn cùng anh rửa tay mà thôi.

Nhưng người đàn ông này dường như lại hiểu lầm.

Khi rửa tay xong, cô muốn đẩy anh ra ngoài ăn cơm lại phát hiện phòng tắm đã bị anh khóa lại.

Anh dựa lưng vào cửa, ngăn chặn đường đi, sau đó ôm lấy cô mà hôn lấy.
– Không phải nói đói ạ.

– Cô dở khóc dở cười.
– Giờ không đói nữa…Cho anh hôn em trước đi đã…
Anh trầm thấp nói, mang theo sự cám dỗ nồng đậm.
Cô nghĩ đến một bàn đầy món ăn còn ở bên ngoài – giây lát sau, cảm giác được ý đồ cuối cùng của anh, thở hổn hển ngăn lại.
Anh lại không nghe, chất vấn cô đã bỏ bê mình:
– Chúng ta đã bao lâu không gần nhau rồi, hửm?
Cô ôm lấy eo anh, mặt dán vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại hồi tưởng.
Hình như…lần trước là rơi vào mười ngày trước thì phải?
– Em là vì tốt cho anh thôi.

Anh bận như thế, lúc về luôn mệt mỏi, anh cần nghỉ ngơi.
Cô biện hộ cho mình.
– Nói lung tung.

– Anh phản bác ngay, – Là em mệt thì có! Mỗi lúc lên giường em đều kêu buồn ngủ.

Tối hôm qua anh đang nói chuyện với em, còn chưa được mấy câu em đã ngủ từ lúc nào rồi.
Tô Tuyết Chí lại nghĩ nghĩ.
Hình như…đúng là vấn đề của mình.
Nhưng vấn đề là, cô thật sự quá mệt đi, mỗi ngày gần như là 24h làm việc trong nhà máy dược phẩm cũng thấy không đủ, mệt giống như chó, về nhà là ngủ, sao có thể trách cô được đây…
Rõ ràng là anh! Là anh quá mệt ấy!
Cô còn lâu mới thừa nhận là cô bỏ bê anh nha, bèn dúi mình vào lòng anh làm nũng.
– Phải phải, là em quá mệt.

Giờ em không mệt…
Hạ Hán Chử nhìn bệ rửa mặt.
Nếu như cô ngồi lên đó, anh đứng, độ cao rất hợp nha…
Anh đột nhiên có cảm giác muốn thử, thế là ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đó.
Cô bị bất ngờ, hai chân bị hẫng, một chiếc giày cao gót bị tuột ra, rơi xuống đất.
Cô ngây cả người, rất nhanh là hiểu ra ý định của anh.
– Không được…Chúng ta nên ra ngoài thôi…không thì dì Hồng sẽ nghi ngờ đó….Dì ấy sẽ nghĩ thế nào….
Mặt cô choáng váng nóng bỏng, đá nốt chiếc giày còn lại vướng víu, hai cánh tay cũng chủ động quàng lấy cổ anh, để cho anh dễ làm việc hơn, nhưng miệng thì vẫn kiên quyết cự tuyệt anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt tối đi.
– Dì ấy sẽ không nghĩ gì đâu…
Anh hôn cô, kiên nhẫn dỗ dành cô, để cho cô hoàn toàn thuận theo mình.

Hơi thở của anh và sự tiếp xúc từ lòng bàn tay anh đã nhanh chóng làm cô hưng phấn theo.

Chung quanh là không gian hẹp riêng tư, càng thúc đẩy tình cảm ý loạn tình mê.

Nhận thấy cô đã từ bỏ phản đối, thậm chí bắt đầu chủ động cởi dây lưng của mình, Hạ Hán Chử càng bị trêu chọc không thể kiềm chế được.
Hơi thở của anh nặng dần, ôm chặt lấy cô hơn, bỗng vào lúc này, giọng cô lại vang bên tai anh:
– Ơ…trong túi anh có gì vậy? Thư ạ…

Đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào vật trong túi anh.
Cô vẫn nhắm mắt, đầu tựa vào lồng ngực anh, chỉ thuận miệng hỏi anh một câu, anh lại ngừng lại.
Một lát sau, Tô Tuyết Chí không thấy anh có động tác gì, mơ mơ màng màng hỏi:
– Sao vậy anh…
Cô vẫn ở trong ngực anh, hơi nghiêng đầu, sóng mắt mơ màng, hơi thở hỗn loạn, váy dài cũng bị anh trêu đùa vén lên.

Ở trong nhà cô không đi tất, chân dài trắng mịn trần trụi, lộ ra trước ánh mắt anh, cám dỗ chết người.
Cô như này, thật là làm cho người ta sục sôi máu nóng.

Hạ Hán Chử đang sa sút tâm tình, không muốn bầu không khí tốt đẹp khó có được này bị phá hỏng, nghe cô thúc giục, đang muốn tiếp tục, sự nhạy cảm của cô lại phát giác được cảm xúc biến hóa giờ phút này của anh.
Cô ngăn anh lại.
– Anh sao vậy?
Cô ngẩng mặt lên, hoang mang hỏi anh, đụng phải ánh mắt anh đang cúi xuống nhìn mình.
– Có việc gì anh nói nhanh đi.
Cô thêm một câu, thu đôi chân đang quấn lấy anh về, buông làn váy xuống.
Trong nét mặt của anh lộ rõ vẻ áy náy và buồn bã, chậm rãi thở ra một hơi, một tay vẫn ôm lấy cô, tay kia lấy tờ giấy trong túi quần mà cô chạm phải ra, đưa cho cô xem.
– Hôm nay vừa nhận được.

Một tin tức tốt.
Bức điện được gửi từ thủ đô, nhờ anh chuyển cho Tô Tuyết Chí, Hội nghị Y học Thế giới sẽ được tổ chức tại Thụy Sĩ năm nay đã liệt kê cô là khách mời đặc biệt, phát hàm Bộ ngoại giao, mời cô theo đoàn đi tham dự, cũng tham gia một hoạt động học thuật giao lưu cho chuyến viếng thăm trao đổi, thời gian ước chừng cần nửa năm.

Người mời là giáo sư White, người đã tham gia Hội nghị Y học Trung Quốc năm trước.
Sau khi gặp Tô Tuyết Chí, giáo sư White vẫn luôn nhớ tới cô, năm ngoái còn trao đổi thư từ với cô về một số vấn đề y học.

Năm nay tổ chức Hội nghị y học, vừa hay ông là chủ tịch, cho nên đã mời cô tham dự.
– Thời gian tổ chức hội nghị là sáu tháng cuối năm.

Xem xét thời gian trên đường, nếu như em đi, ít nhất phải mất một hai tháng, cho nên cần phải chuẩn bị việc khởi hành ngay lập tức.
Anh nghiêng mặt qua, nhìn cô chăm chú, tiếp tục nói:
– Công việc ở nhà máy dược phẩm đang hoạt động theo quỹ đạo, em không cần phải đích thân theo dõi giám sát nữa.

Còn nữa, em gái anh lần trước viết thư về nói rất nhớ chúng ta, mà chẳng phải em cũng nói rất nhớ em ấy đó sao?
Anh mỉm cười nói, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt chân thành.

Tô Tuyết Chí nhìn anh, cúi đầu xem bức điện, không nói gì.
– Em muốn đi thì cứ nói, cũng yên tâm đi đi.

Đừng bận tâm về anh.
Tô Tuyết Chí lại ngẩng lên nhìn anh chăm chú:
– Sao em cứ cảm thấy anh muốn em đi thế?
Anh ngây ra, sau đó bật cười:
– Sao có thể chứ?
Tay vẫn ôm cô thật chặt,
– Anh chỉ thấy…
Anh dừng một chút, – Việc này với em là cơ hội tốt để em thể hiện năng lực của em.

Không đi tiếc lắm.
– Hãy tin anh, anh rất tự hào về em, hết lòng ủng hộ sự nghiệp của em.
Anh lại dùng giọng điệu nhấn mạnh, thề thốt.
Cô vâng một tiếng, thả tờ giấy trong tay xuống, vén làn váy lên muốn đi tìm giày.
Anh lập tức cúi người xuống nhặt chiếc giày mà cô vừa đá rơi xuống, đi lại cho cô.
– Đói rồi, ăn cơm trước đi.
Thấy anh ngồi dậy nhìn mình, cô cười nói một câu, sau đó nhấc váy dài, cũng không cần anh đỡ, tự nhảy xuống bệ rửa mặt, bỏ mặc anh lại mở cửa đi ra ngoài.
Hết chương 197.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.