Tô Tuyết Chí nhìn thấy rõ lúc anh quay người vào văn phòng, bên trong đã không còn ai, nhưng có lẽ là bận việc khác, cô lại tiếp tục ngồi chờ. Một lát sau, mới có một thư ký ra nói, bảo cô có thể vào.
Cô gõ cửa, cũng không nghe thấy có tiếng đáp, đẩy thử, cửa không khóa bèn đẩy ra, nhìn vào trong.
Anh đang ngồi sau bàn làm việc, tay cầm bút, cúi đầu duyệt văn bản. Cô đi vào, anh cũng không phản ứng, hết sức tập trung, đầu cũng không ngẩng lên.
Tô Tuyết Chí đến trước bàn làm việc, ngay giữa phòng, đợi một lát, thấy anh vẫn không nhìn mình, chần chừ, gọi một tiếng “Cậu họ” như anh đã từng bảo cô cứ tiếp tục gọi như vậy đi.
Anh thờ ơ ừ một tiếng, vừa tiếp tục làm việc vừa hỏi:
– Có chuyện gì?
Tô Tuyết Chí nói:
– Chuyện lần trước, cháu nghĩ kỹ rồi.
– Chuyện nào? – Vẫn chăm chú làm việc.
Bất kể là thái độ gì cũng đều nằm trong dự đoán, Tô Tuyết Chí đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Huống chi, thái độ này của anh còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
– Về lòng trung thành ạ.
Hạ Hán Chử cuối cùng cũng nhướn mí mắt lên, nhìn cô một cái.
– Cháu nghĩ kỹ rồi, về sau cháu cũng giống mẹ và cậu, nương nhờ vào cậu, trung thành tuyệt đối, không lừa dối, không do dự.
Anh không nói một lời, chỉ ngẩng lên, nhìn cô.
Tô Tuyết Chí thấy anh nhìn mình chăm chú, chẳng nói năng gì, cũng chẳng có thái độ gì, trong lòng dần dần lạnh run lên.
Lẽ nào anh không hài lòng với sự “phục tùng” của cô, muốn cô phát lời thề buồn nôn gì khác nữa?
– Trong lòng cậu không phục đúng không?
Anh bỗng mở miệng, mang theo ý nghiền ngẫm.
Tô Tuyết Chí lập tức lắc đầu:
– Không ạ.
– Không thì tốt. – Anh lạnh nhạt nói, lại cúi xuống tiếp tục làm việc.
Tô Tuyết Chí trực giác thấy anh không tin lời cô nói, thực ra điều này cũng bình thường, bởi vì ngay chính bản thân cô cũng không hoàn toàn tin tưởng những lời thốt ra từ miệng của mình nữa là.
Nhưng anh không tiếp tục truy hỏi nữa, vậy thì không còn gì tốt hơn. Cô đứng tại chỗ một lát, thấy anh như đã quên đi sự tồn tại của mình, tập trung làm việc, do dự vài lần, lại không kìm được dò hỏi:
– Cậu họ, cháu có thể hỏi một vấn đề không?
– Nói. – Anh nhìn văn bản, đáp gọn.
– Về sau cậu…Cô ngập ngừng, – Cháu có thể làm gì cho cậu?
Cô muốn nói là, anh muốn tôi làm gì cho anh, nghĩ nghĩ lại đổi, hỏi xong, thấy anh ngước lên liếc mình.
– Cậu nói xem về sau cậu có thể làm gì cho tôi nào? – Anh cứ như đang đánh giá cánh tay và chân của cô thì phải.
– Nhớ kỹ những lời hôm nay cậu nói, về nghĩ thật kỹ đi.
– Về đi, chịu khó học hành vào. – Nói xong, tiếp tục xem văn bản.
Chỉ vậy thôi…Qua cửa rồi?
Tô Tuyết Chí nghi ngờ anh bẫy mình. Lại nhìn nhìn, anh ngoảnh mặt, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài ngoài cửa sổ, ngay sau đó đến trước tủ văn bản đặt sát tường, mở ra, tìm đồ bên trong, hoàn toàn không để ý tới cô một chút nào.
Bấy giờ cô mới tin.
– Cháu…không phiền cậu nữa…- Quay người định đi ra ngoài.
– Chờ đã, để Đinh Xuân Sơn phái người đưa cậu về.
Anh đi rồi trở lại, cúi xuống nhanh chóng lật giờ văn bản vừa lấy ra.
– Không cần làm phiền trưởng phòng Đinh đâu ạ, tự cháu…
Anh ngẩng lên.
– Vâng. Cám ơn cậu họ!
Tô Tuyết Chí lập tức sửa lại, rời khỏi văn phòng.
Đinh Xuân Sơn nói để đích thân anh ta đưa cô quay về.
Mấy ngày này, chuyện này đã tra tấn cô ăn không ngon ngủ không yên thế mà đã được thông qua một cách đơn giản như thế. Tất cả những lý do thoái thác và đủ các tình huống có thể xảy ra mà cô chuẩn bị dùng để ứng phó đều không cần phải dùng đến.
Hạ Hán Chử bảo cô nhớ kỹ lời cô nói, về suy nghĩ kỹ, chăm chỉ học hành, sau đó…
Không có sau đó thì phải?
Về đến trường y rồi, Tô Tuyết Chí vẫn có cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Xe đỗ bên vệ đường ngoài cổng trường, ngay đó cũng có một chiếc, không biết là của ai.
Đinh Xuân Sơn mở cửa xe cho cô, cô đi xuống, đang định chào một câu, bỗng thấy một người từ cổng trường đi ra.
Là Phó Minh Thành mấy ngày rồi không nhìn thấy.
Buổi tối ngày hôm đó, lần thứ hai khám nghiệm tử thi, anh không tới, về sau có phái một người đến ngõ La gia nhắn lời, nói trong nhà có chút chuyện, không thể nào đi được, hơn nửa tháng tiếp theo, Tô Tuyết Chí vẫn luôn không gặp anh.
Đối với Tô Tuyết Chí, Phó Minh Thành vừa là thầy, cũng vừa là bạn, mấy ngày qua cô cũng có nghĩ tới anh, nhưng bởi vì bất tiện, và cũng bởi vì cô không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, dĩ nhiên sẽ không chủ động liên lạc để hỏi anh tình hình gần đây. Trước đó mấy ngày, cô nghe được một tin, nói hình như cha anh, Thuyền vương bị ốm, rất nghiêm trọng. Không ngờ giờ lại gặp được anh ở đây. Cô lên tiếng:
– Phó tiên sinh!
Phó Minh Thành như mang tâm sự, nghe thấy tiếng chào của cô thì ngẩng lên, ngây ra, sau đó nở nụ cười bước nhanh về phía cô.
Tô Tuyết Chí từ biệt với Đinh Xuân Sơn.
Đinh Xuân Sơn gật đầu, đưa mắt nhìn
Phó Minh Thành, lên xe rồi lái đi.
– Phó tiên sinh, tay thầy thế nào rồi ạ? – Tô Tuyết Chí hỏi.
– Không sao rồi.
Phó Minh Thành mỉm cười, ngay sau đó là xin lỗi về tối hôm đó không đến được, còn nói,
– Về sau tôi nghe nói, em độc lập tiến hành giải phẫu mô não người chết, tìm ra nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong. Vụ án kia nhanh chóng kết thúc là nhờ có em. Giỏi lắm, tôi rất hãnh diện về em.
Biểu cảm của anh rất vui.
Tô Tuyết Chí đáp lại khiêm tốn đôi câu, trò chuyện một lát, sợ ảnh hưởng đến việc của anh, nhìn chiếc xe ô tô đỗ bên đường:
– Thầy phải đi rồi ạ? Em không làm phiền thầy nữa.
Phó Minh Thành hơi do dự một chút, nói:
– Tuyết Chí, chắc em có nghe nói, cha tôi sức khỏe có vấn đề. Thực ra, vào tối mà hôm tôi thất hẹn, ông ấy có triệu chứng đột quỵ. Giờ ông đã tỉnh rồi, chắc cũng không vấn đề gì lớn, nhưng vẫn còn đang ở bệnh viện để quan sát thêm….
Anh dừng lại,
– Dù có xuất viện thì có lẽ vẫn để lại di chứng. Tuổi ông đã cao, chỉ mong tôi ở bên nhiều hơn, mà tôi cũng muốn có thời gian chăm sóc ông, cho nên vừa rồi tôi đến là xin nghỉ với Hiệu trưởng. Một thời gian nữa chắc là tôi không thể giảng dạy được rồi.
Tô Tuyết Chí nhớ tới bữa cơm ở nhà hàng Thiên Thành chào đón Hạ Hán Chử có gặp Thuyền vương, ông khi đó rất khỏe mạnh có tinh thần, không ngờ giờ lại bị như thế.
Nhưng tình huống như vậy cũng không phải là hiếm.
Cô an ủi anh vài câu, bày tỏ mong anh có thể sớm quay lại trường tiếp tục dạy học.
Phó Minh Thành mỉm cười:
– Tôi cũng mong như thế. Vừa hay gặp em ở đây, tôi nhớ ra, ở chỗ tôi có một vài cuốn sách mới nhất về khoa học y học được gửi từ nước ngoài về. Có lẽ tôi không có thời gian xem, giữ lại cũng không có tác dụng, nếu em hứng thú thì tôi cho người đưa tới cho em mượn, em có thể dùng để nghiên cứu và tham khảo.
Tô Tuyết Chí cảm ơn, nói mình nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, xem xong rồi thì sẽ trả lại ngay cho anh.
Phó Minh Thành cười gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc xe bên đường, bảo cô có yêu cầu gì cứ có thể tìm mình, sau đó thì đi.
Tô Tuyết Chí nhìn theo anh lên xe, ô tô đi rồi, mau chóng biến mất trong bóng đêm.
Buổi tối hôm nay, Tô Tuyết Chí cuối cùng cũng khôi phục lại tâm trạng học tập, vùi đầu vào học cho đến tận khuya muộn, lúc lên giường ngủ, bắt đầu hồi tưởng lại những trải nghiệm về biểu lộ lòng trung thành với Hạ Hán Chử của ngày hôm nay.
Trực giác cho cô thấy, anh vẫn không hài lòng về cô.
Cô nhớ đến câu nói cuối cùng của anh, bảo cô nhớ kỹ lời nói hôm nay, về suy nghĩ cho kỹ.
Cô nhận thấy lời nói của anh mang nhiều ẩn ý.
Thực ra cô ghét nhất là kiểu người như này, nói chuyện nói một nửa, giữ lại một nửa.
Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, với anh và với cô đều tốt cả.
Cô bắt đầu suy nghĩ theo lời anh dặn, nhưng có lẽ là chỉ số IQ quá tệ, có nghĩ cũng không nghĩ ra được gì, vì thế tính đổi hướng khác, phân tích ý nghĩa ẩn giấu đằng sau cử chỉ hành vi và lời nói của anh ngày hôm nay, nhưng lại quá buồn ngủ, trong đầu mới hiện ra gương mặt kia thì ngáp một cái, đầu nghiêng sang, ngủ mất.
Ngày hôm sau, việc lên lớp quá bận, cô đã ném Hạ Hán Chử ra sau đầu, không có thời gian để nghĩ đến nữa.
Thời gian này Phó Minh Thành vắng mặt, giảng dạy bệnh lý chủ yếu một mình hiệu trưởng lên lớp. Hôm nay là một tiết học “quiz”, tương đương với kiểm tra đánh giá lần đầu tiên của đầu học kỳ, điểm sẽ cho vào thành tích cuối kỳ, mà hiệu trưởng vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu với học viên rất cao, cả lớp vô cùng căng thẳng.
Tô Tuyết Chí cũng không ngoại lệ.
Tuy cô không để tâm đến chuyện mình bị các bạn xa lánh cô lập, nhưng tính cách con người cô luôn thích theo đuổi sự hoàn mỹ, thúc đẩy hy vọng cho cô, nếu có thể, bản thân cô luôn gắng hết sức để làm tốt mọi việc.
Phương thức quiz lần này cô chưa từng trải qua bao giờ.
Các vị khách quý tham dự lễ khai giảng vừa rồi không phải chỉ đến cho có, mà còn có lễ tặng, đầu tư một khoản tiền, trang bị một lô kính hiển vi mới cho trường.
Cách thức của cuộc thi là mỗi sinh viên được giao một kính hiển vi, trong kính hiển vi có những tấm phim khác nhau, hơn nữa, trong mỗi tấm phim lại có một số tổ chức khác nhau, mỗi người nhìn vào tấm phim của mình trước, và bắt đầu bằng hiệu trưởng. Tiếp đó mọi người đổi vị trí cho nhau, xem của người khác, sau đó tiếp tục trao đổi. Mỗi người sẽ xem ít nhất mười tấm phim, vẽ ngay tại chỗ những gì quan sát được, cũng phân tích rõ đó là tổ chức gì, bệnh lý dạng gì.
Tuy đây là nội dung cơ bản, nhưng lại là bài kiểm tra quan trọng nhất về mọi mặt của học viên, nếu không đủ thời gian và nỗ lực thì không thể nào đạt được năng lực toàn diện. Cộng thêm với việc phải hoàn thành mười vị trí trong thời gian quy định tương đối chặt chẽ. Tất cả học viên đều vô cùng căng thẳng, thời tiết lạnh, nhưng có người mồ hôi đầy đầu. Tô Tuyết Chí cũng không ngoại lệ, ngoài căng thẳng ra đồng thời cô cũng có một cảm giác phấn khích bởi phương thức thi bất ngờ này mang lại.
Cuộc thi bắt đầu, cô hết sức tập trung, cẩn thận quan sát, vẽ rất thuần thục, thuận lợi hoàn thành nội dung bài thi trong thời gian quy định.
Nhưng thời gian làm bài thi quả thực quá sát, đến lúc nộp bài thi cả lớp đều xì xào hậm hực, nói rằng đây đúng là kỳ thi của ma quỷ, nhiều người không có thời gian hoàn thành cả mười tấm phim, đi nộp bài trong tuyệt vọng.
Tiết học ngày hôm sau, Hiệu trưởng thông báo thành tích thi của ngày hôm qua, Tô Tuyết Chí đứng hạng nhất, hoàn thành nội dung trong thời gian quy định, toàn bộ chính xác. Đứng thứ hai là Cao Bình Sinh, anh ta cũng hoàn thành số lượng, nhưng lại có một sai sót nhỏ.
Hiệu trưởng phát bài thi cho các học viên, các bài thi đều đã được sữa chữa những chỗ bị sai. Lúc gọi đến tên Tô Tuyết Chí, cô lên nhận bài thi, thấy ông nhìn mình, lần đầu tiên hơi gật đầu với cô.
Rõ ràng là ý khích lệ cổ vũ.
Cô hơi khom người với ông, nhận bài thi, trong những ánh mắt nhìn trầm trồ của cả lớp, về lại chỗ ngồi.
Ngày hôm sau, là tiết học cưỡi ngựa mà cô đau đầu nhất. Đến trại ngựa rồi, cô lại bất ngờ phát hiện ra thế mà mình có một huấn luyện viên “riêng”, là Đinh Xuân Sơn của Bộ tư lệnh cảnh vệ.
Anh ta nói gần đây khá nhàn và cưỡi ngựa thì cũng tàm tạm, vì thế tới đây làm thêm để kiếm thêm thu nhập, làm huấn luyện viên dạy cưỡi ngựa.
Tô Tuyết Chí tuy chỉ số IQ không đủ để lĩnh ngộ “chỉ thị” của Hạ Hán Chử, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là sắp xếp của vị cậu họ của mình rồi.
Lẽ nào đây là sự khen thưởng cho sự “quy phục” của cô?
Dù sao thì từ lúc bắt đầu nhập học, chuyện đi đường ngang ngõ tắt mà trước nay cô vẫn khinh thường thì bản thân đã tự hãm sâu trong vùng bùn lầy đó rồi, giờ lại có thêm đối đãi đặc biệt, chỉ là đã đen thì càng thêm đen mà thôi.
Giờ cô quan tâm là học được tốt kỹ năng của môn học này, không để tâm cái khác nữa.
Đinh Xuân Sơn cưỡi ngựa rất giỏi, lại vô cùng kiên nhẫn, dạy cũng rất dễ hiểu, mang cô theo một hai lần, Tô Tuyết Chí đã thấy mình thông suốt, trình độ nâng cao hẳn lên.
Chạng vạng hôm nay, hết giờ lên lớp, cô quay về trường, bất ngờ nhìn thấy một người ở ngoài cổng trường, là ông anh họ Diệp Hiền Tề của cô.
Diệp Hiền Tề mặc chế phục cảnh sát, đang đứng ở cổng trường nhìn nhìn ngó ngó, bất chợt thấy cô thì mắt sáng lên, vẫy tay:
– Tuyết Chí!
Tô Tuyết Chí cũng đã mấy ngày không gặp anh ta rồi, mừng rỡ đi lên hỏi sao anh ta lại tới.
Diệp Hiền Tề kéo cô đến một góc, nói chỗ đồn anh ta nhận một vụ án liên quan đến mạng người, người khác đùn đẩy không nhận, cuối cùng rơi lên đầu anh ta, anh ta muốn cô giúp mình, đi xem một chút.