Chờ xong tiết học, khi đi giao trả lại con ngựa to cao, Tô Tuyết Chí đi tìm người coi ngựa phụ trách nuôi lứa ngựa huấn luyện này, cho người ta ít tiền để ông ta bổ sung thêm vài món ăn hằng ngày cho ngựa và cho ăn thêm vào bữa tối, còn hứa kỳ thi kết thúc thì sẽ biếu thêm ông ta năm đồng bạc, trả thù lao tiền công cho ông ta.
Trong quân đội các kỵ binh thường sẽ chăm sóc vật cưỡi của mình nhằm gây dựng tình cảm. Bởi vì một khi ra chiến trường, tính mạng của anh ta và vật cưỡi sẽ gắn liền vào nhau. Nhưng những khóa học cưỡi ngựa kiểu ngày thường thì mấy tháng là kết thúc, không ai sẽ quan tâm săn sóc ngựa tham gia huấn luyện với mình. Người coi
ngựa bình thường cũng rất hiếm khi kiếm trác thêm từ việc này, thấy sinh viên này rất hào phòng thì mừng rỡ, liên tục đồng ý và còn tặng cô một túi yến mạch nhỏ mà ngựa rất thích ăn.
Tô Tuyết Chí cầm đi cho nó ăn, cảm nhận được đầu lưỡi nóng mềm của con ngựa ɭϊếʍ vào lòng bàn tay, cô còn chải vuốt bờm ngựa cho nó, sau đó mới mãn nguyện quay về trường.
Kỳ thi cưỡi ngựa chắc không vấn đề.
Hiện tại, khó khăn lớn nhất mà cô phải đối mặt chính là đợt thử nghiệm lớn đầu tiên về môn thể ɖu͙ƈ quân sự: Mang vác nặng chạy việt dã 5km.
Sau khi thông qua môn học này, học kỳ tiếp theo mới bắt đầu tiến vào chương trình học tập và đánh giá chương trình quân sự địa hình và súng ống.
Như Tưởng Trọng Hoài từng nói, nhà trường sắp xếp những cuộc đánh giá như thế thực ra là để nhắc nhở các sinh viên, là sau khi tốt nghiệp, một khi phải ra chiến trường, bọn họ không chỉ khám bệnh trị thương, mà còn phải học cách trốn thoát và tự bảo vệ mình bất cứ lúc nào, cũng là quan trọng nhất.
Nói gì thì nói, đối với Tô Tuyết Chí thì đây chẳng những là ngọn núi trong lòng mà cô phải vượt qua, hơn nữa, nếu như cô có thể đạt thành tích hạng nhất toàn diện ở cả môn văn hóa và thể ɖu͙ƈ, vậy là có thể đường đường chính chính lại lần nữa dọn về ký túc xá đơn rồi, kết thúc tình trạng sinh hoạt bất tiện hằng ngày hiện nay.
Tiết cưỡi ngựa hôm nay rất thuận lợi, giúp cô quét sạch mọi phiền muộn liên tiếp đả kϊƈɦ cô trong mấy ngày trước. Tâm trạng của cô vô cùng vui sướиɠ, cả người như được tiêm máu gà, hết sức phấn chấn hăng hái.
Buổi tối, lần đầu tiên cô bỏ qua việc đọc sách, cùng Du Tư Tiến đến trung tâm hoạt động sinh viên.
Do trường y mới được xây dựng vài năm gần đây, cho nên tuy rằng nhà trường lúc nào cũng than nghèo, nhưng cơ sở vật chất cơ bản vẫn có, trong trung tâm hoạt động ngoài tạ, đá khóa, bao cát….để sinh viên luyện tập ra, còn có hai bàn bóng bàn.
Môn bóng bàn này về sau được gọi là môn thể thao quốc gia, nhưng ở hiện tại, nó vẫn là môn thể thao mới du nhập chưa được bao lâu, tuy đã nhanh chóng được giới thượng lưu ưa chuộng, khá phổ biến, nhưng nhìn chung đối với công chúng, nó vẫn chưa được phổ biến rộng rãi.
Trường y hiện đã có bàn bóng bàn, điều này chứng tỏ nhà trường vô cùng coi trọng luyện tập thể thao cho học viên.
Bởi vì là cuối tuần, ngày mai được nghỉ, cho nên tối hôm nay khá đông người, nhiều nam sinh đang vây quanh trước bàn bóng bàn, kèm theo là tiếng bóng bàn va chạm vang lên lách cách.
Tô Tuyết Chí đi đến phòng dụng cụ, tiến hành luyện tập mang vác nặng.
Không có huấn luyện viên, cô tự lên lịch luyện tập sức bền và phối hợp cơ thể trong hai tháng dựa trêи kinh nghiệm trước đó. Khi chu trình luyện tập này từng bước được hoàn thành thì cũng đến thời gian thi cuối cùng.
Tự luyện tập được hơn một giờ, rất thuận lợi, sau khi kết thúc, cô đang lấy khăn lông lau mồ hôi thì Du Tư Tiến hớt ha hớt hải chạy vào gọi cô, nói mấy cậu bạn cùng phòng đang thi đấu bóng bàn, tình thế không ổn, bảo cô chạy qua cùng nhau cổ vũ.
Tô Tuyết Chí đi ngay.
Dụng cụ chơi bóng bàn hiện nay cũng tương tự như sau này: Một bàn hình chữ nhật, ngăn bằng lưới ở giữa, hai vợt làm bằng da trống, bóng bàn làm bằng vật liệu xenlulo, trong năm ván thì thắng ba ván. Giá trị điểm của mỗi ván giống như tennis, có mười điểm, hai mươi điểm, năm mươi điểm, thậm chí một trăm điểm.
Cuộc thi đấu tối nay là sử dụng hệ thống mười điểm.
Hiện tại đã đấu được ba ván, bốn cậu bạn cùng phòng thua hai ván rồi, tiếp theo, chỉ cần đối phương thắng một ván nữa là bên này sẽ thua trận hẳn.
Mọi người đang hết sức căng thẳng hồi hộp. Tưởng Trọng Hoài thua hai ván đang vô cùng chán chường, Trương Cảnh Dịch người thua ván thứ ba càng thất vọng hơn, biểu cảm như chỉ thiếu nước về phòng quỳ xuống chờ chém đầu mà thôi.
Nom bọn họ đau đớn như thế, Tô Tuyết Chí còn tưởng cuộc thi này đánh cược phần thắng quan trọng lắm, khi hỏi Du Tư Tiến xong mới ngã ngửa hết biết nói luôn. Mỗi buổi sáng hai phòng ngủ thường xuyên tranh chấp khu nhà tắm và vòi nước hạn chế. Phòng của họ thường đựa vào sự to con của Tưởng Trọng Hoài mà áp chế bên kia, bên kia bất mãn đã lâu, vừa hay trong phòng có mấy người thường đánh bóng bàn, tối nay gặp nhau, kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt, lập tức đề nghị thi đấu, bên nào thắng thì sẽ có quyết quyết định sử dụng nhà tắm và vòi nước.
Nhóm Tưởng Trọng Hoài bình thường chơi bóng đá nhiều hơn. Nhưng trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, còn xì xào bàn tán, thắng chẳng những liên quan đến dân sinh, còn liên quan đến vinh nhục nữa, nào dễ dàng nhận thua? Vì thế tiếp chiến thư, bên kia thua từ ngày mai đụng mặt ở khu nhà tắm thì tự động nhường việc sử dụng nhà tắm và vòi nước, ngoan ngoãn đứng chờ để đối phương dùng trước.
Phòng Tưởng Trọng Hoài thì có Tưởng Trọng Hoài, Hàn Bị, Trương Cảnh Dịch tham gia.
Theo quy định, mỗi người chỉ chơi tối đa hai ván.
Nhà trường mới chỉ thêm bóng bàn vào năm ngoái, kiểu thể thao kiểu mới, học viên lại bận, không phải ai ngày nào cũng chơi, trình độ nào có giỏi gì cho cam.
So sánh ra, Hàn Bị còn khá nhất, Tưởng Trọng Hoài tầm trung, Trương Cảnh Dịch chính là người duy nhất trong số những người còn lại có thể lôi ra cho đủ số lượng.
Giờ sắp đến hiệp thứ tư rồi, thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên phái Hàn Bị lên thi đấu.
Anh ta quả nhiên là không phụ sự mong đợi của mọi người, dùng hết toàn lực, sau một lúc thì giành được thắng lợi, đưa số điểm hai bên vừa vặn thành hòa 2-2.
Hiệp thứ năm cuối cùng, là trận quyết định thắng thua.
Hàn Bị – người chơi tốt nhất thì đã sử dụng hết giới hạn hai lần, còn lại Tưởng Trọng Hoài và Trương Cảnh Dịch, so sánh ra, dĩ nhiên là chọn Tưởng Trọng Hoài để chơi.
Nhưng vấn đề là, bên đối phương trình độ của đối thủ còn lại chơi ván cuối cùng lại rất tốt, tương đương với Hàn Bị.
Trước đó Tưởng Trọng Hoài đã đấu với đối phương mấy lần, chưa thắng lần nào, và lần nào anh ta cũng chênh lệch ít nhất bảy tám phần.
Mang trọng trách gánh vác vinh nhục và dân sinh của các anh em cùng phòng, Tưởng Trọng Hoài tự biết bản thân kỹ năng kém người ta, nhưng đã thua một ván, lòng tin đã không còn nữa, tay nắm chặt lại thành quyết, do dự chưa quyết định.
Bên này bảy tám người đều rầu rĩ, bên kia thì như sắp giành được chiến thắng, vô cùng đắc ý. Những người đang vây xem thì cũng sốt ruột hào hứng. Tưởng Trọng Hoài mãi chưa quyết định, bọn họ đã la lối thúc giục rồi.
Tưởng Trọng Hoài hít sâu, tâm trạng bi tráng chẳng khác gì “Gió thổi hiu hắt, sông Dịch lạnh”, quay lại dùng ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn đám bạn cùng phòng, cắn răng, đang định liều chết một lần thì chợt
nghe một tiếng nói vang lên:
– Để tôi cho!
Anh ta quay đầu lại, thấy là Tô Tuyết lên tiếng thì như được đại xá, cũng chẳng quan tâm cậu bạn cùng phòng này có đánh được hay không, dù sao chỉ cần không phải là mình trở thành tội nhân thiên cổ khiến cho các anh em bị chịu nhục là tốt rồi, sợ Tô Tuyết Chí thay đổi ý kiến, vội ném vợt và bóng qua.
Tô Tuyết Chí nhận lấy, ra hiệu đối thủ chờ một lát, bảo Hàn Bị cùng mình đến bàn bóng bàn khác, đánh qua đánh lại mấy chục vợt, nhanh chóng tìm lại được cảm xúc, sau đó trở lại ra hiệu bắt đầu thi đấu được rồi.
Một nam sinh bị kéo ra làm trọng tài ra lệnh một tiếng, trận quyết thắng bại bắt đầu.
Năm đầu tiên sau khi đi làm, cô đã giành được suất tham dự cuộc thi bóng bàn mừng năm mới được tổ chức long trọng trong ngành. Theo quan sát của cô, cả hai bên trong trận đấu tối nay, đừng thấy có vẻ kịch liệt lợi hại, thực ra về trình độ, một bên là học sinh trung học cơ sở, một bên là học sinh trung học phổ thông mà thôi. Dù cô cũng chỉ là dân nghiệp dư, nhưng vẫn là học sinh cấp ba, chỉ cần tự tin thì vấn đề không lớn.
Trong thi đấu bóng bàn, đôi lúc chú trọng khí thế áp người, đánh đòn phủ đầu.
Rất nhiều cao thủ trình độ tương đương, một khi bị đánh phủ đầu, ý chí sẽ dễ dàng suy sụp, hoạt động càng luống cuống. Kiểu chơi thế phủ đầu như
này
lấy chênh lệch lớn
để
kết thúc thi đấu chỗ nào cũng
có.
Vừa bắt đầu, cô đã ra tay liên tục, rất hung hăng, không chút nương tay, bắt được cơ hội là cắt sạch giết tới, quả nhiên, không mấy lần đã đánh cho đối phương mờ cả mắt. Đợi khi cậu ta phản ứng kịp muốn phản công trả đòn thì đã không kịp nữa rồi, Tô Tuyết Chí đã giành được mấy điểm. Cuối cùng, tổng cộng chưa hết năm phút đã dẫn đầu được mười điểm, nhanh gọn kết thúc trận đấu quyết định thắng thua này, giành được một chiến thắng vô cùng chênh lệch.
Mấy người Tưởng Trọng Hoài vừa rồi còn rầu rĩ như cha mẹ chết tức thì hớn ha hớn hở, phấn khởi tới mức suýt nữa thì nhấc bổng Tô Tuyết Chí lên để ăn mừng, lè lưỡi trợn mắt trêu chọc đối phương, bắt đầu từ tối nay, hệ thống phân cấp địa vị ở khu nhà tắm đã được thiết lập, sau đó thì cả đám vây lấy công thần, phấn chấn trở về phòng ngủ.
Việc chủ động gia nhập cuộc vui tối này hoàn toàn chỉ là bị lây nhiễm cảm xúc, không muốn bị mấy bạn cùng phòng bị thua chịu nhục, mất địa vị trong khu nhà tắm mà thôi.
Cùng lúc đó, lần đầu tiên trong cuộc đời cô, đã được thể nghiệm cảm giác được mọi người quan tâm vây quanh lấy.
Tuy rằng cô vẫn luôn cự tuyệt sa ngã, nhưng vẫn không kìm được cảm thán, chẳng trách ai cũng muốn nổi bật, ai cũng muốn trêи người khác.
Thực lòng thì cảm giác được người khác vây quanh hoan hô này…cũng không tệ chút nào.
Bọn họ cầm chậu rửa mặt với khăn mặt và xà phòng, cười hỉ hả cùng đến khu nhà tắm.
Tưởng Trọng Hoài đi tới cửa, như sực nghĩ ra gì đó, quay qua gọi cô:
– Cửu…Tô Tuyết Chí, cậu không đi à?
– Họ không dám tranh nữa, giờ bên kia vắng lắm.
Tô Tuyết Chí nói:
– Các cậu đi trước đi, tôi luyện hít đất một chốc nữa đã.
– Này, cậu quá liều mạng đó.
– Tôi căn cơ kém, không luyện không được, sợ không đạt tiêu chuẩn.
– Được được, luyện đi luyện đi…
Ngày hôm sau được nghỉ, trong mấy người cùng phòng, Lý Đồng Thắng và Du Tư Tiến nhà ở bản địa đều trở về nhà. Tô Tuyết Chí chờ đến hơn 9 giờ, lấy lý do chân đau mà từ chối Tưởng Trọng Hoài mời cô đi chơi đá bóng. Khi các bạn nam trong phòng đều đã đi hết rồi, cô thu dọn xong xuôi mang theo đồ ra khỏi trường.
Cô vẫn luôn nhớ chuyện lần trước Phó Minh Thành cho mình mượn mấy quyển sách nói mấy câu đã bị người ta biết.
Mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không đến mức khiến cho đối phương luôn giám thị mình bất cứ lúc nào. Khi ấy nghĩ, cũng cảm thấy lần trước chỉ là trùng hợp mà thôi. Dẫu sao người qua lại nhiều, vô cớ bị nhìn thấy ắt là điều bình thường. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một cục u, cũng sợ nhỡ đâu số nhọ lại bị người khác vô tình bắt gặp. Cũng không phải ngày nào cũng đi, dù là đi thì cũng chọn vào lúc không có ai, tránh ở chỗ vắng vẻ, chỉ dùng khăn ướt lau người thật nhanh, đổi nội y mà thôi, vài phút là xong.
Sau một tuần, cô cảm thấy toàn thân được che bởi quần áo của mình dường như tích một lớp bụi bẩn, hôm nay được nghỉ, lập tức ra ngoài.
Chuyện quan trọng nhất dĩ nhiên là tìm một chỗ để tắm rửa một trận cho đã đời.
Khi vừa đi tới cổng trường, Tô Tuyết Chí bỗng thấy một chiếc ô tô phía ngược đường đi tới.
Xe đến gần, cô nhận ra hình như là xe của Phó Minh Thành.
Phó Minh Thành hôm nay đến trường học có lẽ là tìm người khác, dầu sao thì anh từng giảng dạy ở đây, còn có việc hoặc vẫn còn liên lạc với mọi người đều rất bình thường. Mà lần trước đi kiểm tra nhóm máu cho Tiểu Ngọc, ngày hôm sau có kết quả anh lập tức gọi điện thoại cho cô để thông báo, không có chuyện gì khác nữa, cho nên chắc không phải tới tìm cô đâu.
Vừa định đi ra ngoài lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác. Tô Tuyết Chí chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn xoay người, thay vì ra khỏi cổng trường thì cô lại chạy đến khu dạy học gần đó, đứng ở đó một lúc. Nhìn anh bước vào từ cổng trường, đi vào trong rồi thì mới bắt đầu đi ra.
Cô dự tính hôm nay đến chỗ anh họ tắm rửa, những sau đó nghĩ lại, anh họ cũng là nam, hơn nữa lần trước nghe anh ta nói, khách sạn nhỏ mà anh ta thuê ở dài hạn hạng người nào ai cũng có, tắm rửa không tiện chút nào thì liền thay đổi quyết định, tính toán tốt nhất vẫn nên tìm một nơi vừa có thể tắm rửa vừa có thể thư giãn cơ thể.
Cô đi thẳng vào thành tìm nhà tắm. Xoay nửa ngày thì toàn bộ đều là nhà tắm nam, cuối cùng tìm mãi mới tìm được một nhà tắm nước nóng cao cấp của Nhật Bản có hai chữ “Khách nữ”, cô đi vào sảnh.
Ở cửa, một người phụ nữ trung niên mặc kimono với khuôn mặt trắng như tuyết cúi đầu ngăn cô lại, nói với giọng lịch sự nhưng kiên quyết rằng cô nên đi sang cửa đối diện.
Thời tiết hơi lạnh, Tô Tuyết Chí quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen kín mít. Cô cởi khăn quàng cổ ra, cho chị ta nhìn yết hầu của mình, chứng tỏ mình là phụ nữ.
Người phụ nữ Nhật Bản cẩn thận đánh giá vị khách đặc biệt này, nhìn ngực bằng phẳng của cô gái, vẫn không yên tâm, cuối cùng tới gần, quan sát lỗ tai, thấy trêи vành tai của khách có một lớp lông mềm mại tinh tế như trẻ sơ sinh, mà đàn ông tuyệt đối sẽ không có làn da như vậy, bấy giờ mới chắc chắn, nở nụ cười thật tươi, khom lưng xuống xin lỗi, mời Tô Tuyết Chí vào trong.
Tô Tuyết Chí nghi ngờ người phụ nữ Nhật Bản này sợ mình sẽ làm những khách khác hoảng sợ mà đích thân dẫn cô vào trong, đi từng bước nhỏ, mỗi khi bắt gặp khách nữ nào từ trong đi ra thì đều cúi người miệng lặp lại những câu như “xin lỗi, cô ấy là nữ”, “xin lỗi, cô ấy là nữ”.
Tô Tuyết Chí yêu cầu một bể tắm đơn.
Phòng rất nhỏ, hoàn toàn là căn phòng kiểu Nhật, bày trí vô cùng lịch sự nhã nhặn vào cao cấp, nước trong bể rất sạch, nhưng bởi hiện tại bệnh giang mai khá phổ biến, bệnh viện liên kết thường có các bệnh nhân như vậy đến khám bệnh. Những người đến khám bệnh tầng lớp nào cũng có cả.
Tuy cám dỗ vô cùng lớn, cô rất muốn được ngâm mình trong nước nóng và thư giãn toàn thân, nhưng theo bản năng nghề nghiệp, cuối cùng cô đã cưỡng lại sự cám dỗ đó và chuyển sang tắm bằng vòi sen.
Tháo buộc ngực, cởi sạch quần áo, tắm rửa xong, cô mát xa bắp chân và những vết bầm tím trêи người do luyện tập mà có, tiện thể giặt sạch nội y, dùng lò sưởi hong khô tại chỗ, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.
Người phụ nữ Nhật Bản tiếp thị với cô, mua mười lần được tặng thêm hai lần.
Tô Tuyết Chí vô cùng vừa lòng với khu tắm rửa này, cao cấp, yên tĩnh, có riêng tư, quan trọng nhất là cách trường học rất xa. Một ở thành bắc, một ở thành nam, khả năng bị người quen nhìn thấy gần như là không có.
Cô mua một lượt mười vé, tính toán về sau mỗi tuần tới một lần.
Người phụ nữ Nhật Bản vui vẻ vô cùng, cứ luôn miệng cảm ơn, tiễn cô ra tận cửa.
Tô Tuyết Chí đi mua chút đồ ăn, lại đi một chuyến đến Chu gia trang ở thành tây để thăm Tiểu Ngọc.
Cô vẫn không thể nào quên được cô bé kia. Lúc tới nơi rồi, thấy Tiểu Ngọc ngồi dưới cây táo ở sân đang vẽ tranh, nhìn thấy cô tới thì mừng rỡ toét miệng cười, đứng lên chạy ra đón
Tô Tuyết Chí sợ cô bé bị ngã mà vội đón lấy cô bé. Thím Ba nghe tiếng cũng từ trong nhà đi ra, lải nhải liên hồi, nói Tiểu Ngọc vô cùng đáng thương, lại cảm ơn lòng tốt của cô, đến giờ vẫn nhớ mà đến thăm Tiểu Ngọc.
Cha của Tiểu Ngọc đã chết, Lý Tường Thụy về sau theo đúng lời hứa đã đền bù một khoản tiền, cộng thêm trong nhà có chút tàn sản, dù lấy mặt đen tối để đoán lòng người, dù là chỉ vì tiền, cả nhà thím Ba giờ hẳn không thể không săn sóc Tiểu Ngọc đàng hoàng được.
Tô Tuyết Chí ngồi một lúc, cẩn thận dặn dò thím Ba và Tiểu Ngọc chú ý việc chăm sóc và đề phòng hằng ngày, nếu có chuyện xảy ra thì đến trường y tìm mình, thấy cũng đã muộn liền đứng lên ra về.
Tiểu Ngọc lưu luyến tiễn cô đi về, lúc ra đến cửa thì kéo ống tay áo của cô, bảo cô chờ chút. Cô bé quay lại vào trong nhà, lúc đi ra có cầm theo một thứ hình như là bức vẽ nhỏ, sau đó lén lút đưa cho cô.
Không ngờ là một bức cắt chân dung của cô bằng giấy. Tuy đơn giản nhưng đường cắt vô cùng sống động, nhìn một cái là nhận ra ngay, rất có thần.
– Là em cắt tặng anh đó. – Tiểu Ngọc ngượng ngùng nói, lại bổ sung thêm một câu, – Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận, không để chảy máu đâu.
Tô Tuyết Chí mỉm cười cảm ơn cô bé, nói cô sẽ cất giữ cẩn thận.
Thăm Tiểu Ngọc rồi, từ Chu gia trang trở về trường thì đã sẩm tối.
Đến cổng trường, Tô Tuyết Chí bất ngờ thấy xe ô tô của Phó Minh Thành vẫn còn ở đó, chỉ là trong xe không có ai.
Không chỉ như vậy, càng bất ngờ chính là, gần đó cũng có một chiếc xe khác, cô cũng nhận ra đó là xe mà Hạ Lan Tuyết thường ngồi, tài xế của nhà họ Hạ đang ngồi trong xe.
Tô Tuyết Chí ngờ vực trở lại ký túc xá, vừa đi vào trong, Du Tư Tiến liền nói với cô, thầy Phó tìm cô có việc, dặn là khi nào cô về thì đến thư viện tìm anh, anh chờ ở đó.
– Còn có cả Hạ tiểu thư nữa, cũng vừa tới thôi, cũng tìm cậu đó. Nghe nói thầy Phó chờ cậu ở thư viện thì cũng đi thư viện rồi, giờ chắc hai người đều đang ở đó đó.