Sính Kiêu

Chương 53



Anh chắc chắn là tới tìm cô rồi.

Từ mấy ngày trước, cô vẫn luôn chờ một cuộc nói chuyện, nhưng cô không nghĩ rằng tự anh sẽ đến đây tìm cô. Cô vội buông dây cương ngựa đi về hướng anh, gọi một tiếng cậu họ.

Anh đứng ngay đầu gió bên chuồng ngựa, bởi là sâm sẩm tối, nơi này là doanh trại, chung quanh trống trải, gió thổi vù vù.

Anh hứng cơn gió lạnh, hơi hơi híp mắt liếc nhìn con ngựa cao to phía sau cô,

– Cưỡi ngựa thế nào rồi?

Tô Tuyết Chí đáp:

– Cũng tốt ạ.

Anh ừ một tiếng:

– Thể hiện cho tôi xem đi nào.

Nói xong quay đầu lại huýt sáo một tiếng. Tô Tuyết Chí mới phát hiện thì ra anh cưỡi ngựa tới, theo tiếng gọi của anh, một con ngựa đang đứng ở chỗ xa chạy nhanh tới.

Đó là một con ngựa to cao với bộ lông đen tuyền bóng bẩy.

Anh sải bước trèo lên ngựa, quay đầu ngựa lại, phóng nhanh về phía khu đất hoang phía trước.

Không ngờ là sẽ là kiểu mở màn như này.

Anh đã có hứng thú cưỡi ngựa, cô dĩ nhiên hầu tiếp anh rồi. Thấy anh phóng ngựa đi chớp mắt đã đi ra ngoài mấy chục mét thì vội quay trở lại, lôi con ngựa giống cao to đã nhân cơ hội chạy về chuồng gặm cỏ, trèo lên lưng ngựa, thúc ngựa đuổi theo.

Trong lớp học cưỡi ngựa, huấn luyện viên cũng nói về một chút về tướng ngựa. Con ngựa của anh vừa nhìn là biết đó là giống ngựa tốt được huấn luyện thân kinh bách chiến, nhưng có lẽ là vì muốn xem kỹ thuật cưỡi ngựa của cô mà anh hình như không dùng toàn lực.

Cô mau chóng đuổi được theo, dần dần thu lại được khoảng cách với anh.

Tô Tuyết Chí không có ham muốn mạnh mẽ lấn át anh, cho nên mặc dù con chiến mã to lớn dưới hông như muốn lao đi, đầy hưng phấn, muốn sải chân đuổi theo con hắc mã kia nhưng lại bị cô áp chế, không cho nó chạy, chỉ cách phía sau anh hơn mười mét, giữ khoảng cách không xa cũng không gần.

Chạy được một đoạn đường, anh bỗng quay đầu lại nhướng mày:

– Thế này thôi à? Thế mà cũng kêu là được à?

Tô Tuyết Chí không nói gì, nhưng không còn áp chế con ngựa của mình nữa.

Rất nhanh, con ngựa của cô đã đuổi theo con hắc mã kia, không tới một lát đã vượt lên đằng trước.

Con ngựa của cô bình thường không được dùng để huấn luyện, chính là bị vây kẹt trong chuồng, hiếm khi được cơ hội cạnh tranh tốc độ như này, chẳng mấy chốc đã nổi cơn hưng phấn, muốn phân cao thấp với con hắc mã kia, thậm chí không cần Tô Tuyết Chí điều khiển, tự nó cũng sải mở rộng vó, bắt đầu chạy như điên.

Gió thổi vù vù bên tai.

Tô Tuyết Chí lần đầu tiên phát hiện, thì ra con ngựa to cao này khi điên lên có thể chạy nhanh đến như vậy, người ngồi trêи lưng nó ngũ tạng lục phủ như muốn quay cuồng. Nếu không phải kỹ năng cưỡi ngựa của cô tạm ổn thì chỉ sợ đã bị nó hất văng xuống rồi.

Nhưng tự nghĩ có thể ngồi vững, ứng phó được, cô cũng không tính sẽ xuống dưới.

Mặc nó chạy như điên, máu bắt đầu chậm rãi sôi trào, cả người đều trở nên hưng phấn lên.

Gió thổi điên cuồng, cô không nhìn thấy người phía sau có đuổi theo kịp không, một người một ngựa phi như điên trong bãi đất hoang vắng.

Lần đầu tiên cô biết, thì ra mình lại thích cảm giác như này.

Tự do không trói buộc không gò bó, linh hồn như đang bay bổng trêи không trung.

Phía trước đột ngột hiện ra một con dốc thoai thoải. Chạy ra ngoài cũng đã có chút xa rồi, nơi này, cũng là lần đầu tiên Tuyết Chí tới.

Đúng lúc này, cô nghe phía sau dường như có tiếng hét thất thanh của Hạ Hán Chử theo gió truyền đến, nhưng bởi vì nơi này là cửa gió, gió quá mạnh, rơi vào tai cô chỉ toàn tiếng ù ù, không nghe rõ anh đang la hét cái gì. Quay đầu lại, thấy anh tụt lại phía sau đang lao lên và ra hiệu thô bạo với cô, như là bảo cô giảm tốc độ lại.

Cô cho rằng anh muốn kết thúc cuộc đua ngựa, đã đến lúc nói chuyện nên điều khiển con ngựa đi chậm lại, nhưng không ngờ con ngựa đực to lớn không chịu nghe lời, thay vì giảm tốc độ mà ngược lại còn lấy sức, cả bốn vó bám vào đất rồi lao thẳng lên một hơi, xông lên đỉnh sườn núi.

Bấy giờ cô mới phát hiện ra dưới sườn núi là một khe rãnh sâu hai ba mét, rộng gần mười mét.



lập tức hiểu ý vừa rồi của Hạ Hán Chử, là anh muốn cảnh báo cho cô. Cô vội ghìm ngựa lại.

Nhưng con ngựa đực cao to lại như phát điên lao thẳng xuống dưới như một cơn gió lốc, chớp mắt đã vọt tới trước khe rãnh, nhảy lên đột ngột. Tô Tuyết Chí bị mang theo, bay lên trêи cao, lao tới hướng đối diện.

Tô Tuyết Chí căng thẳng đến mức eo như sắp đứt gãy ra.

Nếu nhảy không qua, cả người lẫn ngựa bị rơi xuống hố, không nói mất mạng, bị thương là điều chắc chắn rồi. Nhưng người đã ở giữa không trung, cô không thể làm gì khác được, đành phải đánh cược một lần.

Cô cố gắng giữ cơ thể cân bằng ổn định ở giữa không, siết chặt dây cương và nhấc chúng lên.

May mà con ngựa to lớn này vẫn còn tận tâm, không uổng công cô đã chăm sóc nó bổ sung thức ăn ngon cho nó, vì vậy nó đã vượt qua con rãnh dài này, móng trước an toàn rơi xuống đất. Tô Tuyết Chí còn chưa kịp thả lỏng thì đột nhiên thấy phía sau trầm xuống, quay đầu lại, thấy một vó sau của nó đạp hụt, rơi ra bên ngoài, bào bùn trêи thành hố, gắng sức cào vài lần mới xem như là bò lên được, đứng yên, cuối cùng thì dừng lại.

Tô Tuyết Chí bị màn kϊƈɦ thích đến cực độ này làm cho toát cả mồ hôi lạnh, hoảng sợ, nhảy vội xuống ngựa quay lại, thấy đối diện Hạ Hán Chử đã đuổi theo tới, dừng bên rãnh mương bên kia.

Con ngựa của cô hí vang với con hắc mã kia, như là đang khiêu khích.

Con hắc mã thì vô cùng cao ngạo, mặc cho con ngựa cao to kia vừa hí vừa cào móng, cứ nhìn nó như nhìn một đồ ngốc.

Hạ Hán Chử có vẻ rất tức giận, quát Tô Tuyết Chí:

– Trở về.

Tô Tuyết Chí cũng biết vừa rồi quá nguy hiểm, may nhờ con ngựa không lấy đi mạng của cô, vội nắm lấy nó, muốn dọc theo dốc thoải để trở về.

Con ngựa ngu ngốc này, vừa nãy chắc là nóng đầu lên mà nhảy, giờ không biết là có phải biết sợ rồi không mà muốn nó dọc theo sườn núi đi xuống, thế mà nó lại kháng cự lại, có vẻ sợ sệt.

Con đường ở khe rãnh đối diện đi lên sườn núi có vẻ hơi dốc, cô thì không vấn đề, nhưng ngựa thì khả năng gặp khó khăn.

Tô Tuyết Chí đành phải từ bỏ lối tắt, đổi sang đi dọc theo mương khe, lại chạy mấy dặm đường, cuối cùng cũng vòng được trở về.

Con ngựa to cao mồ hôi chảy ròng ròng, khi dừng lại thở hổn hển.

Hạ Hán Chử đứng ở trêи sườn núi, đang chờ cô, nói:

– Nếu đây là thi đánh giá thì cậu đã thua rồi. Nếu đây là chiến trường, cậu có khả năng đã chết mất xác rồi. Địa hình quân sự đã học được nửa học kỳ rồi đúng không, cậu không học à? Tới một nơi lạ lẫm như

này việc đầu tiên là phải làm gì?

Giọng anh nghiêm khắc như một thầy giáo.

Tô Tuyết Chí cũng biết bản thân vừa rồi liều lĩnh hấp tấp, còn gặp nguy hiểm nữa, bị anh mắng cho thì cúi xuống ngoan ngoãn nghe.

Đợi anh mắng xong, mới trang nghiêm nói:

– Thăm dò địa hình và chấm dứt mọi hành động hấp tấp. Cháu nhớ rồi, cháu sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Hạ Hán Chử mới hòa hoãn một chút, đánh giá con ngựa phía sau cô.

– Đây là ngựa của cậu à?

– Vâng.

– Cũng được, nhưng không chịu khống chế như thế rất dễ gây ra nguy hiểm. Cậu cần hoàn toàn khống chế nó, để nó chịu phục cậu, bảo đi là đi, bảo dừng là dừng. Nếu không thì, lúc cần thiết vẫn phải dùng roi với nó. Roi ngựa không phải dùng làm vật trang trí, động vật giống như con người, không thể chỉ đánh, không thể cứ tốt với nó. Chỉ khi biết đau chúng mới sợ và nghe lời.

– Vâng, cháu biết rồi. – Tô Tuyết Chí đáp.

Anh nhìn sắc trời:

– Thôi quay về đi.

Tô Tuyết Chí cùng anh cưỡi ngựa trở về, lúc này là tốc độ bình thường, trêи đường đi anh không nói gì, như là có tâm sự. Cô biết, là về vụ án mạng vừa trôi qua tuần vừa rồi. Tiếp theo, dù là trách móc hay dạy dỗ, cô đều chấp nhận hết. Tới gần doanh trại, anh để ngựa đi chậm lại, cuối cùng đứng lại, quay sang, ánh mắt rơi trêи mặt cô.

Tô Tuyết Chí biết anh chuẩn bị nói nên đón nhận ánh mắt của anh.

– Tô Tuyết Chí…

Cô nghe anh gọi mình,

– Thân thể cậu thật sự có vấn đề à?

Tô Tuyết Chí ngạc nhiên, đần ra một lúc mới hiểu ra, nhớ tới lá thư mình viết cho anh, tim hơi nảy lên:

– Vâng…

Thấy anh không nói gì nữa thì hỏi:

– Sao vậy ạ?

Ánh mắt anh lướt qua người cô:

– Bác sĩ người Đức của tôi, Rudolph, cho biết có khả năng khi nội tiết tố trong cơ thể không đủ sẽ dẫn tới cơ quan sinh ɖu͙ƈ của nam giới không đủ dương cương, hoặc là khiếm khuyết về chức năng ở một số phương diện nào đó.

Hạ Hán Chử nhớ tới ví dụ chứng minh mà bác sĩ người Đức đã nói với anh trong điện thoại.

Năm 1848, một bác sĩ ở thành phố Göttingen, Đức, đã tự thiến thiến gà trống non và phát hiện ra rằng mào gà sau đó teo đi, nhưng sau khi được cấy ghép một tinh hoàn không có dây thần kinh, mào gà đã phát triển bình thường trở lại.

Kết luận là, trong giống đực có một loại vật chất duy trì hành vi ȶìиɦ ɖu͙ƈ và đặc tính thứ cấp của nam giới.

– Rudolph tuy không phải này chuyên gia ở phương diện này nhưng ông quen biết một vị bác sĩ, có thể nói, là chuyên gia sinh lý hàng đầu trêи thế giới. Ông nói nếu cần thiết thì giới thiệu để khám cho.

– Thứ cho tôi mạo muội. Tôi không dám khẳng định sẽ chữa khỏi, nhưng kiến nghị cậu đi khám thử xem, dù gì còn tốt hơn là không có hy vọng.

– Đương nhiên, cậu yên tâm, lúc hỏi chuyện, tôi không nói đó là cậu.

Anh lại bổ sung thêm một câu.

Tô Tuyết Chí tim đập thình thịch. Cô không biết chuyện đã qua rồi tại sao anh lại nảy sinh ý nghĩ như thế. Là hoài nghi gì, muốn thử cô? Hay là thật lòng muốn chữa bệnh cho cô? Trong lòng cô căng thẳng, ngoài mặt thì giả bộ bị sỉ nhục mà nổi cáu lên.

– Cậu họ, cháu vì tin tưởng cậu mong được cậu thông cảm cho, mới nói bí mật cho cậu biết. Cậu lại muốn cháu bị nhìn bằng những ánh mắt khác thường, trở thành vật thí nghiệm y học?

Anh ngẩn ra:

– Cậu hiểu lầm rồi. Ý tôi là…

– Cháu biết, cậu họ là có ý tốt. Nhưng cháu không cần.

– Trình độ y học của thế giới hiện tại như nào, cháu biết rất rõ. Nếu có hy vọng, lẽ nào cháu không nghĩ đến? Ngay cả bác sĩ tài giỏi nhất cũng không có trình độ đó, vì bản thân y học chưa phát triển đến mức đó.

Cô dừng một chút.

– Nữ giới muốn có tiếp xúc quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà không muốn có con, nhưng mà, ngay cả “thuốc” tránh thai an toàn đảm bảo hiệu quả cũng không có! Cậu họ có biết tại sao một ca phẫu thuật viêm ruột thừa lại rất được coi trọng không? Không phải bởi vì bản thân ca mổ khó đến mức nào, mà là bởi vì còn chưa tìm được dược phẩm có hiệu quả trị liệu tốt có thể ức chế nhiễm khuẩn! Trêи thế giới còn có rất nhiều vấn đề y tế tưởng chừng đơn giản đều không thể giải quyết được chứ chưa nói đến vấn đề nội tiết phức tạp liên quan đến cháu như này. Cậu họ có biết nội tiết từ lúc có khái niệm đến giờ đã phát triển đến trình độ nào chưa? Nếu một tòa nhà cao tầng hiện tại chỉ là mức cơ bản, vậy thì cháu nói thật với cậu họ, dù cháu có nghe lời cậu đi khám, thì cùng lắm cháu cũng chỉ là một sản phẩm thử nghiệm trong phòng thí nghiệm hoặc là một sản phẩm thử nghiệm tốn công vô ích mà thôi. Cậu họ có hiểu không?

– Cháu vô cùng cảm ơn ý tốt của cậu họ, nhưng cháu sẽ không làm vật phẩm thí nghiệm đâu. Nếu cậu họ không còn việc gì khác nữa thì cháu xin về trước.

Cô thúc ngựa bỏ đi.

Hạ Hán Chử dường như là bị những lời nói thẳng thắn của cô đã chặn mất khí thế, anh ngập ngừng rồi đuổi theo:

– Cậu không cần kϊƈɦ động như thế. Tôi thừa nhận, tôi đúng là không nghĩ cho cậu…

– Hiểu mà. – Tô Tuyết Chí nói, – Dù sao thì cậu họ cũng không phải người học y!

Cô đã nói móc thành công.

Hạ Hán Chử lặng thinh.

– Muộn rồi, cháu về được hay chưa? – Cô lễ phép hỏi.

Anh nhìn cô, còn chưa trả lời thì đúng lúc này có người cưỡi ngựa phóng đến. Là Đinh Xuân Sơn.

Anh ta phóng ngựa tới gần xoay người xuống ngựa, bước chân gấp gáp.

– Tư lệnh, có chuyện xảy ra rồi.

– Chuyện gì? – Hạ Hán Chử hỏi.

– Cậu cả nhà họ Phó chết rồi. Chết trong hồ nhà họ Phó, nghe nói là say rượu ngã xuống hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.