Sính Kiêu

Chương 57



Chùm ánh sáng của đèn xe xuyên qua màn đem dày đặc, chiếu sáng con đường phía trước. Hạ Hán Chử vừa lái xe, hơi hơi quay sang liếc nhìn cậu con trai nhà họ Tô ngồi ở vị trí lái phụ bên cạnh mình. Từ lúc cậu ta lên xe thì cuộn mình trêи ghế, không nói lời nào, cứ lặng thinh như thế mãi.

Hạ Hán Chử liền nhớ tới hình ảnh trước đó vừa nãy.

Cậu con trai nhà họ Tô đứng đối diện với nguồn sáng của cổng lớn, dù bốn phía bóng đêm đen dày đặc, nhưng vẫn nhận thấy sau khi anh đặt câu hỏi như vậy, cậu ta nói câu nói kia, bảo mình không có tư cách để nhắc đến công bằng sự thật, trong mắt như có một lớp sương mỏng.

Khi đó, Hạ Hán Chử bỗng cảm thấy đáy lòng mình như có hơi chút xúc động.

Đôi mắt rưng rưng của cậu con trai nhà họ Tô đã làm Hạ Hán Chử nhớ tới cảnh tượng cậu ta khi lần đầu tiên đề cập chủ đề này trước mặt anh, cùng với câu “sao trêи đỉnh đầu” kia. Còn nhớ rõ lúc đó, cậu ta đi rồi lại quay lại, lời nói rất mạnh mẽ can đảm.

Đương nhiên, sự xúc động nhẹ của Hạ Hán Chử chỉ thoáng qua mà thôi.

Trái tim anh lại trở nên lạnh lùng và cứng rắn.

Cậu con trai nhà họ Tô không phải phụ nữ, không giống như em gái mình, cần che chở và bảo vệ. Đàn ông nên đối mặt với thế giới như thế nào, còn phải dựa vào bản thân va chạm và học hỏi. Trải nghiệm nhiều hơn, biết sao trêи trời cao vời vợi, và bùn dưới chân là nơi để đứng, đối với cậu ta mà nói hoàn toàn không phải điều xấu.

Nhưng, tuy là nói thế, nhưng để ý sau khi cậu ta lên xe thì cảm xúc vẫn nặng nề như cũ, Hạ Hán Chử quyết định trêu chọc cậu ta một chút, để cậu ta vui lên. Suy cho cùng thì tuổi còn nhỏ, chỉ hơn em gái mình có một tuổi thôi, nơi xa nhất từng đi chính là tỉnh lỵ cách nhà có vài ngày, giờ thì đến một nơi quá xa, một thân một mình ở bên ngoài, đúng là không dễ dàng gì.

Cậu ta khác với mình lúc nhỏ là được sinh ra trong gia tộc có tiếng tăm mang danh học giả, gia tộc cũng không phải không có đường lui, không cần thiết phải yêu cầu cậu ta phải chịu áp lực tâm lý tương đối hoặc là quá mức cùng một lúc.

Giống như một cây cung vậy, dây cung lỏng quá thì dễ hỏng, nhưng kéo căng quá thì dễ đứt.

– Tới lúc mấy giờ?

Anh chủ động quan tâm, giọng rất ôn hòa.

Tô Tuyết Chí ngạc nhiên khi anh hỏi vậy, nghĩ đến chuyện dù sao mình cũng đã bị Đinh Xuân Sơn nhìn thấy rồi, không cần phải giấu, bèn nói lúc sẩm tối có qua Bộ Tư lệnh, khi đó anh cũng vừa đi ra, đang nói chuyện với Thập Nhị tiểu thư, vì sợ làm phiền đến anh nên không gọi, chờ lúc nói chuyện xong mới gọi thì anh đã lái xe đi rồi.

– Cậu đợi lâu như vậy à? Xin lỗi, tôi không nghe thấy, không phải cố tình đâu. Lẽ ra là về sớm nhưng khi Tào tiểu thư khiêu vũ có bị trật chân, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện Thanh Hòa kiểm tra, rồi lại đưa cô ấy về, cho nên mới về muộn.

Anh giải thích.

Tô Tuyết Chí hoàn toàn không thể thích ứng với thái độ hiền hòa đó của anh, cô nghi ngờ anh có ẩn ý sâu xa gì khác không, đáp:

– Không sao ạ, không liên quan gì đến cậu họ đâu, là tại cháu thôi, lúc đó cháu gọi nhỏ quá. Lần sau nếu có việc thì cháu sẽ nói to hơn.

Anh không nhịn được mà bật cười, nắm lấy tay lái, lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, nói:

– Đúng vậy, lần sau nhớ nói to hơn đấy.

Tô Tuyết Chí quan sát anh, thật sự không đoán ra được anh đang nghĩ gì, liền ngậm miệng, không nói gì nữa, thực ra thì cũng không biết nên nói gì nữa, bầu không khí lại yên tĩnh trở lại.

Anh cũng không nói gì, tiếp tục lái xe. Đi được một đoạn, Tô Tuyết Chí bỗng thấy anh quay qua nhìn mình, dường như nhớ ra gì đó, đột ngột quay đầu xe. Cô nhìn chung quanh, hình như là đi về hướng bệnh viện Thanh Hòa.

Tô Tuyết Chí nhớ ra vừa nãy anh có nói tối nay đã đưa Thập Nhị tiểu thư đi bệnh viện Thanh Hòa chụp X-quang, cho rằng có yêu cầu gì đó cần phải đi làm, cũng không hỏi, mặc cho anh lái xe đi. Quả nhiên, anh lái xe đến bệnh viện, lấy mấy đồng bạc từ chỗ để đồ của xe, xuống xe, không đi vào bệnh viện mà đi đến tiệm tạp hóa nhỏ đối diện, cô nhớ đó là nơi mà lần trước cô và Phó Minh Thành đưa Tiểu Ngọc đến đây, Phó Minh Thành từng mua kẹo que ở đó.

Loại cửa hàng tạp hóa gần bệnh viện sẽ luôn bán đồ ăn vặt cho trẻ con kiểu này. Vào giờ này cửa hàng đã đóng cửa, dù là tầng dưới mặt tiền cửa hàng hay là tầng trêи để ở thì đều tối om. Anh đi lên đập cửa uỳnh uỳnh. Một lúc sau, phòng tầng trêи bừng sáng, cửa sổ mở ra, ông chủ quán tầm 50-60 tuổi thò người ra, giận giữ hét lên:

– Nửa đêm nửa hôm rồi, làm gì đấy.

– Mở cửa, mua chút đồ.

– Không bán, đi đi. – Ông chủ đuổi khách.

– Kêu ông mở thì mở đi, nhanh lên!

Ông chủ có lẽ đã bị hoảng sợ trước khí chất ngang tàng vô lại như đám thanh niên đầu đường xó chợ này, nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra người bên dưới mặc bộ da người (thuật ngữ xúc phạm quân phục hoặc cảnh phục), vội rụt người lại, chửi thầm trong bụng, nhấc đèn xuống dưới mở cửa.

Hạ Hán Chử đi vào, ánh mắt quét lên ngăn tủ bày rất nhiều loại kẹo đủ các màu, cuối cùng ánh mắt rơi vào một bình kẹo nhỏ, trong bình còn một nửa kẹo que có giấy gói đủ màu sắc, chính là loại mà ngày đó trong văn phòng của anh cậu con trai nhà họ Tô đã giơ lên trước mặt anh và từ chối vứt đi.

– Cái này. – Anh chỉ chỉ.

Ông chủ vặn nắp:

– Mấy chiếc?

– Toàn bộ.

Ông chủ ngỡ ngàng, quay lại:

– Tất cả á?

– Phải, cả bình. Nhanh lên.

Nói rồi đặt tất cả đồng bạc trong tay lên trêи tủ.

Ông chủ quán mắt sáng lên, những câu rủa đen đủi trong đầu đều mất sạch, chuyển sang nghĩ sao hôm nay mình số đỏ thế, mặt mày tươi tỉnh, vội nhấc cả bình kẹo đưa tới trước mặt người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt lạnh lùng này.

– Ngài đúng là có mắt nhìn, loại này là kẹo bơ đường vừa mới nhập khẩu, không phải tôi bốc phét đấu, cả Thiên Thành này không mấy nhà bán loại này đâu, vị bơ đậm đà, chính hãng, trẻ con rất thích ăn, không được ăn là thèm thuồng lắm. Ngài mua để dỗ trẻ con à, đúng là tốt nhất rồi. Ngài chờ đã, hay là, tôi chọn thêm cho ngài loại khác nữa nhé…

– Không cần.

Hạ Hán Chử nhận lấy, ôm bình kẹo đi ra, lên xe thì giao bình kẹo ra, bảo cô nhận lấy, sau đó thì quay đầu xe tiếp tục lái về phía bắc.

Tô Tuyết Chí ôm bình kẹo, không hiểu nhìn anh đang lái xe:

– Cậu họ…

– Cho cậu đấy!

Anh vẫn nhìn thẳng nói.

Tô Tuyết Chí ngây người, theo phản xạ đặt sang một bên.

– Sao lại mua nhiều vậy ạ? Cháu không cần đâu, cháu không thích ăn kẹo.

Anh chậm rãi dừng xe lại, quay sang nhìn cô.

– Thật không cần?

Tô Tuyết Chí do dự.

Trong lòng không thích lắm, nhưng nom anh có vẻ không vui thì phải, lời cự tuyệt đến bên miệng lại nuốt trở vào.

– Không cần thì thôi.

Anh sầm mặt xuống, cầm lấy bình kẹo định ném ra ngoài.

– Ối, chờ chút, muốn, muốn!

Tuy không hiểu vì sao anh lại mua nhiều kẹo cho mình như thế, nhưng dù sao cũng là kẹo, chẳng phải là thuốc độc, cũng không phải thứ quý giá gì, cô không ăn thì có thể phân phát cho các bạn cùng phòng, rồi lần sau cũng có thể mang cho Tiểu Ngọc, tội tình gì khiến cả hai không vui.

Cô giành lại bình kẹo trong tay anh, ôm chặt lấy.

Anh liếc cô một cái, có vẻ như cũng cảm thấy hành vi của mình khá buồn cười, thế là quay mặt đi về phía cửa xe, khóe môi khẽ giật giật, bấy giờ mới tiếp tục lái xe, đưa cô đến cổng trường.

Anh ngồi ở trong xe, chờ cô tự đi xuống.

Tô Tuyết Chí muốn hỏi xem anh có tiếp tục điều tra nữa không, nhưng biết chuyện như này không đến lượt cô mở miệng, cuối cùng cô cũng không nói gì cả, ôm bình kẹo, lẳng lặng xuống xe, nhìn anh lái xe rời đi.

Trở lại phòng ký túc thì đã muộn, các bạn cùng phòng đã ngủ hết. Tô Tuyết Chí cũng không gây tiếng động đánh thức mọi người, đặt bình kẹo lên bàn, rón rén đến nhà tắm, mượn ánh sáng tự nhiên của bóng đêm rửa chân tay mặt mũi, xác định chung quanh không có người thì dùng khăn lông với vào trong quần áo lau cơ thể, rồi trở về ngủ.

Sáng hôm sau, đám bạn nhìn thấy bình kẹo thì đều kinh ngạc, cho rằng cô mua thì cả đám đều có chung một thái độ khinh bỉ.

Tô Tuyết Chí đương nhiên sẽ không nói là Hạ Hán Chử ép cho cô, cầm lên hào phóng mời họ ăn. Đám bạn ban đầu thì đều không nhận, tỏ vẻ chê bai, về sau vẫn là Du Tư Tiến nể mặt mũi cô mà cầm lấy một chiếc, ɭϊếʍ mấy cái thì kêu lên:

– Trời ạ, sao ngon thế cơ chứ. Các cậu thử đi?

Cậu ta nói vậy, những người còn lại cùng lần lượt nhón một cái, bóc vỏ kẹo ra, đặt vào miệng ɭϊếʍ ɭϊếʍ.

Tưởng Trọng Hoài răng cứng, nhai kẹo kêu rộp rộp, ăn xong nói:

– Hình như tớ còn chưa nếm được vị của nó, hay là, làm cái nữa nhỉ…

– Tưởng Trọng Hoài, mẹ nó cậu đúng là Trư Bát Giới ăn nhân sâm mà…- Lý Đồng Thắng châm biếm, toàn bộ đám bạn đều phá lên cười.

– Lý Đồng Thắng thằng con rùa, ông ăn có phải ăn của cậu đâu, không phục à? Dựa vào quan hệ của tôi với Cửu tiên nữ, tôi ăn kẹo thì có làm sao?

To Tuyết Chí đánh vào tay anh ta đang thò ra.

– Tất thối giặt xong thì mới luận anh em tiếp.

Chuyện mà anh ta trước đó đồng ý, chưa tới hai ngày thì chứng nào tật nấy, tất thối vẫn vứt lung tung, còn nói năng hùng hồn, nói nếu cô không bị buộc thôi học, vậy thì đó không phải là di ngôn, anh ta dĩ nhiên cũng không cần phải tuân thủ. Đôi lúc Tô Tuyết Chí không thể chịu nổi cái giường hôi ngay cạnh mình, lúc cô đi giặt thì cũng tiện cầm theo giặt hộ anh ta luôn.

Trong phòng ngủ lại bộc phát ra trận cười to.

Tưởng Trọng Hoài bực bội, chỉ vào Tô Tuyết Chí:

– Cậu cũng học thói xấu theo họ à? Được thôi, tình anh em đến đây là chấm hết, cắt bào đoạn nghĩa.

Tô Tuyết Chí hừ một tiếng:

– Thế thì đừng có ở cùng tổ thực nghiệm nữa, tôi chỉ mong có thế thôi.

Tưởng Trọng Hoài mặt tái mét, chuyển sang tươi cười, bước tới xoa vai cho cô:

– Đừng, tôi nói đùa thôi, hay là, hôm nay tôi giặt tất cho cậu…

Tô Tuyết Chí tránh sang một bên, tránh bàn tay anh ta với tới:

– Cậu tha cho tôi đi, tự cậu giặt của cậu cho sạch đi, đừng để tôi ngửi được mùi thối là tôi cảm ơn lắm rồi.

Mấy người trong phòng cười ngặt nghẽo, đúng lúc này một trợ lý của văn phòng hiệu trưởng chạy tới, nói cô có điện thoại, là Cục trưởng Cục cảnh sát Tôn Mạnh Tiên tìm cô.

Tô Tuyết Chí đi nhận điện thoại.

Tôn Mạnh Tiên rất khách sáo, muốn mời cô đến Cục cảnh sát một chuyến, nhờ cô hỗ trợ, dùng kết quả khoa học mà cô kiểm nghiệm ra khuyên Phó Minh Thành nhận tội càng sớm càng tốt, như vậy với mọi người đều dễ làm việc.

– Tiểu Tô à, báo cáo khám nghiệm tử thi là cậu làm, kết luận cũng là cậu đưa ra. Dù sao thì chúng tôi cũng không rành về khía cạnh này, nên tôi đành phải làm phiền cậu. Tôi cũng đã báo cáo với Tư lệnh Hạ rồi, ngài ấy nói tất cả sẽ theo ý cậu.

Cục trưởng Tôn nói trong điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.