Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em

Chương 10



" Các người là một lũ vô dụng , chỉ là một đứa trẻ cũng không thể trông coi nổi , nếu con bé có mệnh hệ nào , mấy người có mười cái mạng để giết cũng không hết tội , tôi cho các người ba ngày , trong vòng ba ngày không tìm ra , lập tức tự chĩa súng vào đầu mình cho tôi , đúng là một lũ ăn hại " Đào Kì Vương dữ tợn nhìn đám người trước mặt , kẻ nào kẻ lấy đều đã bị dọa cho xám ngoét mặt , đầu gối cũng tê cứng vì quỳ lâu trên sàn , chưa có sự cho phép của Đào Kì Vương , bất kể kẻ nào đứng lên , hoặc có thái độ không nghiêm chỉnh đều bị ghim ngay một viên đạn vào đầu . Chờ đến khi bóng dáng cao lớn ấy khuất dạng sau bức tường , luồng không khí hắc ám lạnh lẽo ban nãy cũng theo chủ nhân của nó biến mất . Đám thuộc hạ của ông cũng nằm năm lóc trên sàn mà thở một hơi đều đặn .

Mạc Đinh thở dài " Tôi không sợ nó bị người ta hại , chỉ sợ người bị nó hại thôi . Nhóc con đó , nếu lần trước tôi không phát hiện ra nó ngủ quên trên mái nhà , e rằng giờ này nó đã xuống âm phủ từ đời tám quánh nào rồi , làm gì còn cơ hội mà bay nhảy ngoài kia " .

" Tôi nhớ rất rõ cô ta dùng kìm bẻ răng tôi , còn nói cái gì mà am hiểu vấn đề răng miệng , sau này sẽ trở thành bác sĩ nha khoa , theo tôi thấy thì nhóc con đó chỉ có thể nhét vào trong tủ kính mà nhốt lại , cơ mà phải dùng loại kính có sức chống đỡ nặng nhất , nếu không chỉ bùm một phát thì tan tành mây khói ngay " .

" Cũng may số cậu còn may mắn , lần trước dạy con nhỏ đó cầm súng mà tôi cũng bị nó cho ăn ngay một viên vào cánh tay , cũng may là đạn giả , haha "

Rin khoanh tay trước ngực , gương mặt bỗng nhíu lại đầy khó chịu " Các cậu còn ở đây tám như mấy con đàn bà ngoài kia nữa à , chỉ có ba ngày thôi , còn không mau đi tìm nhóc con đi , nếu thực sự không tìm được , thì chuẩn bị tinh thần bắt tay nhau cùng đi xuống địa ngục là vừa " .

Thành phố A này thực sự rất rộng lớn , nhưng với thế lực của Đào gia , muốn tìm một người cũng không phải khó khăn , chỉ e , người đó là có tâm muốn trốn , nếu không tìm kiếm cẩn thận , chờ qua ba ngày sau , chắc chắn sẽ phải tự thân mà chĩa súng vào đầu . Mà con nhóc đó , không phải rất giỏi chơi trò trốn tìm sao ? Họ giờ bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan , chỉ có thể dùng hết tinh lực mà tìm kiếm .

Trong phòng hiện tại có tổng cộng hai trăm người , tất cả không hẹn mà cùng run nhẹ , ai nấy đều vô cùng sợ hãi . Nếu như không tìm ra , mạng của họ thật không thể giữ nổi . Không ... không thể nào như vậy được , dù có phải lật tung mọi ngóc ngách cũng phải tìm bằng được tiểu yêu nghịch ngợm đó về .

Rin hắng giọng nói "Mạc Đinh , cậu đi theo tôi , còn những người còn lại thì chia nhau ra tìm , bất kể ngóc ngách nào cũng không được bỏ sót , tất cả nghe rõ chưa hả ? " .

Tất cả cùng đồng thanh một tiếng " RÕ " , cùng lúc đó , tiếng sấm chớp bên ngoài cũng giật liên hồi , âm thanh đùng đoàng cộng thêm tiếng hô đồng loạt của một trăm chín mươi chín người phá tan tành bầu không khí âm u của đêm trời , một cảnh tượng chân thật đến đáng sợ .

...

Đào Thụy Tiên nằm trên một chiếc giường êm ái , gương mặt trắng trẻo , mềm mịn như một đứa trẻ , lại vô cùng xinh đẹp , bên môi vẫn còn vương lại nụ cười hiền hòa dễ chịu , cơ thể nhỏ bé khẽ co lại , xê dịch đến nơi đang tỏa ra hơi ấm áp , theo phản xạ mà ôm chặt lấy . Vật ấm áp này thật lớn , lại phập phồng lên xuống đều đặn , có cảm giác , đầu cô được nâng lên , rồi cơ thể bất ngờ bị bao phủ . Cảm giác ấm áp này khiến cô càng chìm sâu vào giấc ngủ , đôi chân theo thói quen gác lên vật lớn đó .

Một tiếng thở dài phát ra , người đàn ông đó bị một sinh vật lạ buộc chặt lấy , cả chân và tay đều không thể động đậy . Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ này phả vào hõm cổ anh , giống như một loại kích thích vô cùng lớn , cả người cô lại áp chặt lấy anh , xuyên qua lớp vải mỏng manh đó , anh rõ ràng cảm nhận thấy vật mềm mại đang nhô lên . Nếu đây là người phụ nữ khác , với hành động khiêu khích như vậy , anh chắc chắn sẽ không thể buông tha mà cùng cô ta trầm luân , nhưng đối với cô gái nhỏ này , tựa như một viên ngọc đẹp đẽ , nếu không cẩn thận có thể vỡ bất cứ lúc nào , anh không muốn mạo hiểm , chỉ có thể kiềm chế khát vọng đàn ông đang trỗi dậy .

" Ưm , cha ... "

Sao cô có thể nghĩ anh là cha của mình , không thể nào , anh rõ ràng là ông chú biến thái cướp mất nụ hôn đầu tiên của cô ...

Sáng hôm sau , ánh mặt trời chiếu xuống căn nhà gỗ . Chiếc dèm cửa tung bay trong gió , trên chiếc giường rộng lớn , một cô gái với thân hình mảnh mai đang lăn qua lăn lại trên giường , liên tục bị va phải một vật cứng rắn nào đó , cô tức giận đưa chân đạp một phát mạnh . Thấy vật đó không hề nhúc nhích , đôi chân cô lại co lên để lấy đà , sau đó duỗi thẳng chân để đạp một cú trí mạng , thật không ngờ , chân cô giống như đạp vào không khí vậy , nhẹ tênh đến lạnh lẽo . Từ cổ chân lan đến một cảm giác đau đớn khôn cùng .

" Mạc Đinh , thả ra ngay , nếu không tôi sẽ dùng kìm bẻ răng anh " Cô lười biếng không mở mắt , nhưng ngón tay lại đưa lên chỉ rất chuẩn xác , chính giữa gương mặt tuấn mĩ của người đàn ông đó " Thả ra ngay " .

Sắc mặt Mạo Thiên ngày càng tối sầm lại . Đây là lần đầu tiên có người giám chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh , điều này là tối kị , đáng lẽ anh lên dùng dao chặt đứt ngón tay không biết thân phận này mới phải , nhưng anh đã không làm như vậy , ngược lại còn bị nó thu hút , khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo .

" Cô sẽ làm gì tôi hả ? "

Giọng nói này khiến đầu óc cô đang lơ lửng trên mây bất giác quay trở lại với thực tại , đây rõ ràng không phải Mạc Đinh , cũng không phải giọng của Rin , càng không thể nào là của ông già đáng chết đó , vậy thì là của ai ??? Ngoài cái ông chú cao ngạo đáng ghét đó ra , làm gì có người đàn ông nào có chất giọng lạnh lẽo đến vậy .

Cô bật dậy ngay tức khắc , hai mắt trừng lớn " Ông chú này ! "

Hứa Mạo Thiên nhíu mày , đôi tay đang tóm chặt cổ chân cô lại càng xiết chặt hơn , như thể muốn bẻ gẫy ngay tức khắc " Chú sao ? " Anh thật sự không thích cách gọi này chút nào , nếu có thể , anh muốn cô giông như những người phụ nữ khác , mềm mại quấn chặt lấy anh mà gọi bằng những từ ngữ nhạy cảm nhất . Nhưng có lẽ là không thể nào , đây vốn dĩ là một đứa trẻ con , từ trong ra ngoài đều chưa thể so sánh với một người phụ nữ thực thụ .

Thụy Tiên bị gương mặt lạnh băng tàn ác chiếu thẳng đến , cả người run bần bật , cô thực không biết phải đối diện với người đàn ông này thể nào , chỉ cần nghĩ lại cảnh hôn nồng nhiệt ngày hôm qua thì hai má cô đã nóng ran . Mà hiện giờ , bàn tay anh ta lại tóm chặt lấy cổ chân cô , thật giống như một gọng sắt cứng ngắc trói chặt lấy cô , nếu cô không chịu nghe lời kết không phải sẽ rất thảm sao ?

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong im lặng , cô cúi mặt nhìn xuống dưới nệm , chỉ thấy một màu trắng tinh trải khắp , dù không ngẩng lên , nhưng cô biết rất rõ , ánh mắt người đàn ông đó vẫn không hề rời đi dù chỉ là nửa mi li mét . Không khí căng thẳng này , cuối cùng lại bị giọng nói lạnh lẽo kia phá vỡ .

" Không đói sao ? "

Tất nhiên rồi , nếu ông chú này không nhắc nhở , có lẽ cô cũng sẽ quên mất , cô ôm lấy cái bụng đói meo của mình , gương mặt theo lực đẩy của ngón tay anh mà nâng lên ngang tầm mắt . Anh bắt gặp đôi mắt long lanh tuyệt diệu ấy , trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác vô cùng lạ lẫm .

" Nếu còn dám động thủ với tôi , người bị thương chắc chắn sẽ là em , hiểu không ? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.