Trong suốt khoảng thời gian bị chôn vùi dưới đất đá, Thời Hoan không chỉ một lần nghĩ tới việc phải bỏ mạng nơi lòng đất này rồi.
Thậm chí ngay cả di ngôn cô cũng đã đọc qua trong đầu một lượt, ai ngờ đúng vào khoảnh khắc sắp ngất đi lại nghe được tiếng gọi được của Từ Dã.
Ham muốn sống sót bùng nổ trong nháy mắt, Thời Hoan lập tức bừng tỉnh, vội vàng giãy giụa vươn tay ra, cố gắng tìm xung quanh được một hòn đá.
Cô cắn chặt răng, xác định hướng âm thanh phát ra rồi nhanh chóng giơ tay, dùng hòn đá gõ lên tảng bê tông, từng tiếng, dùng hết sức lực còn sót lại của mình.
Cầu xin, cầu xin,...
Nước mắt không thể kìm nén được trào ra khỏi viền mắt, Thời Hoan mím chặt môi, nước mắt làm cho tầm nhìn trở nên mông lung, xung quanh đều là bóng tối, ngay cả hình dáng lờ mờ của mọi thứ cũng biến mất nhưng cô không cảm thấy hoảng sợ.
Từ Dã ở ngay bên trên.
Ngay khi nhận thức được điều đó, Thời Hoan được tiếp thêm sức sống mãnh liệt.
Gõ mấy lần, Thời Hoan thật sự mất sức, thậm chí không thể phản ứng lại, hòn đá trong tay cũng rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng cạch trầm thấp.
Ngay sau đó, Thời Hoan liền nghe thấy âm thanh những tảng đá bị di chuyển, âm thanh càng lúc càng rõ ràng, thậm chí cô có thể nghe được một vài tiếng người.
Cô dừng một chút, từ từ nhắm hai mắt lại, mệt mỏi cong khóe môi.
Được cứu rồi.
Sau khi nhân viên cứu hộ trên mặt đất nghe được âm thanh đáp lại, lập tức trao đổi ánh mắt, nhanh chóng triển khai cứu hộ. Bọn họ cẩn thận di chuyển gạch đá từng chút một, động tác chậm rãi mà thận trọng.
Do đã bị nhốt trong bóng tối một thời gian dài, bỗng nhiên tiếp xúc với ánh sáng sẽ gây ra tình trạng mù tạm thời, bọn họ phải cố gắng tránh tình huống như vậy.
Hao Thiên ở bên cạnh sốt ruột đi vòng quanh, vô cùng lo cho tình trạng của Thời Hoan, nhưng lúc này nó cũng không giúp được gì, không thể làm gì khác ngoài việc lo lắng như vậy.
Từ Dã đã xác định được vị trí của Thời Hoan, tảng bê tông chậm rãi được chuyển ra, trong giây phút nhìn thấy bóng dáng người bên dưới, lồng ngực anh nhói đau.
Mặc dù Thời Hoan nhắm mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng đang bao phủ trên người mình, cô đã sớm đoán được tình huống như vậy nên nhắm mắt lại, nhưng vẫn không tránh khỏi khó thích ứng.
Bị chôn vùi dưới đất lâu,
Cuối cùng cô cũng được thấy ánh mặt trời rồi.
Bỗng dưng, dường như cảm nhận được gì đó, hàng mi dài của Thời Hoan khẽ run lên, cô chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Từ Dã.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả những hoảng sợ và bất an đều tan biến, không còn chút bóng dáng.
Từ Dã nhìn cô, sắc mặt phức tạp, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác mừng rỡ.
Lúc này anh không biết nên nói điều gì, chỉ đưa tay ra với cô, muốn nắm chặt tay cô.
Thời Hoan nhận ra ý định của anh, cô cũng vươn tay ra nhưng trong đầu bỗng dưng hóa thành một khoảng trống rỗng, cả cơ thể rơi vào trạng thái hư vô, tất cả mệt mỏi dâng trào như sóng triều, nhanh chóng nuốt chửng chính mình.
Từ Dã chỉ thấy ánh mắt cô tan ra, chỉ một chớp mắt sau, tay cô buông thõng trên mặt đất, cả người cũng ngã xuống, không biết rốt cục là có chuyện gì.
Từ Dã lập tức bừng tỉnh, lo lắng gọi tên cô: "Thời Hoan!"
Cô không đáp lại.
Trình Gia Vãn vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy Thời Hoan ngất xỉu cũng không khỏi kêu lên, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Thời Hoan kiểm tra vết thương cho cô, sắc mặt nghiêm túc.
Trên người Thời Hoan phần lớn là trầy xước không đáng lo ngại, xử lý vết thương tốt là không lo để lại sẹo, vấn đề hẳn là không phải do vết thương.
Cô ấy cau mày thật chặt, đang tính toán để độ khả thi cũng những trường hợp khác, nhưng khi ánh mắt liếc về phía chân Thời Hoan, ánh mắt cô ấy khẽ run lên, trái tim thắt lại.
Cẳng chân trái của Thời Hoan đang bị thanh sắt dài xuyên qua cố định trên mặt đất, máu tươi đã khô lại, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhất định Từ Dã cũng đã thấy vết thương của Thời Hoan, sắc mặt anh trắng bệch, lập tức nhảy xuống bước nhanh về phía trước kiểm tra vết thương của cô.
Trình Giai Vãn suýt nữa mắng thành tiếng, cô ấy vội vàng kiểm tra vị trí bị đâm vào, sau khi xác định không đâm trúng vị trí quan trọng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, "Làm tôi sợ muốn chết!"
Trình Giai Vãn lập tức nói với Từ Dã ở bên cạnh: "Mau đưa Thời Hoan ra, thanh sắt này không đâm trúng vị trí quan trọng, chắc chắn không cần lo tới chuyện cắt bỏ chân."
Từ Dã nghe vậy, tâm trạng cũng thả lỏng mấy phần, anh đứng dậy, nói một vài câu với nhân viên cứu hộ, lập tức có một vài nhân viên cầm theo dụng cụ di chuyển xuống.
Bọn họ cẩn thận từng chút một cắt bỏ thanh sắt, sau đó đỡ Thời Hoan ra ngoài.
Thời Hoan quả nhiên là gặp may trong trận động đất này, trang phục của cô tuy đã không còn nhìn ra hình dạng gì nhưng cơ thể không bị tổn hại nhiều, vết thương cũng không nghiêm trọng quá, thật sự là người vô cùng may mắn rồi.
Xem ra làm một bác sĩ không biên giới, ngày ngày tích nhiều công đức nên mới có thể gặp được chút may mắn này.
Sau đó Thời Hoan nhanh chóng được các bác sĩ tiến hành phẫu thuật gấp.
*
Không biết qua bao lâu,
Ý thức của Thời Hoan dần dần khôi phục, cô tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
Đợi chút, lỡ đâu có ánh sáng mạnh...
Thời Hoan vừa lo lắng nhưng sau khi mở hai mắt ra thì phát hiện hình như đã là ban đêm rồi.
Cô ngây người, cẳng chân trái đau đớn, tuy đã khá hơn so với lúc bị chôn dưới lòng đất nhiều, nhưng vẫn khiến người ta vô cùng khó chịu.
Cổ đau nhức, Thời Hoan không có cách nào điều chỉnh tầm mắt, chỉ có thể quan sát qua một hồi, cô đoán được mình đang ở trong một chiếc lều, hơn nữa tuy rằng dưới thân có trải đệm nhưng vẫn cảm nhận được bãi cỏ gồ ghề.
Cô mở miệng muốn lên tiếng, nhưng cổ họng khô rát, không phát ra được chút âm thanh nào.
Ngay vào lúc Thời Hoan đang bối rối, có người nhẹ nhàng đỡ vai cô, cẩn thận nâng lên.
Thời Hoan giật mình, nhưng chỉ một giây sau đó, hơi thở quen thuộc ấy lặng lẽ vây quanh cô. Thời Hoan lập tức an tâm, dựa vào người đối phương không nói lời nào, ngoan ngoãn hiếm có, cũng là vì mới trở về từ cửa tử, cả người thật sự mệt mỏi.
"Tỉnh rồi?" Từ Dã để cô dựa vào người mình, tay anh cầm ly nước đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa lên miệng Thời Hoan, khẽ nói: "Uống nước."
Thời Hoan chỉ cảm thấy đôi môi khô khốc trong nháy mắt được nước làm cho thoải mái, cô mở miệng, uống hết ly nước trong tay Từ Dã, cả người dường như hồi phục lại được sức sống.
Từ Dã cau mày, có chút bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, "Chậm thôi."
Thời Hoan mặc kệ anh, từ trước tới nay cô chưa bao giờ cảm thấy uống nước lọc lại tuyệt như vậy, nước quả nhiên là khởi nguồn của sinh mệnh, lần này cô đã thật sự cảm nhận được rồi.
Sau khi uống nước xong, Thời Hoan trầm mặc vài giây, để cổ họng mình thoát khỏi cảm giác khô đắng một lúc.
Nhân cơ hội này, cô quan sát chân trái đau nhức của mình một chút, chỉ cảm thấy cẳng chân bị băng bó rất nặng, không thể động đậy.
Có điều vẫn có thể cảm nhận được đau, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?
Thời Hoan đoán vậy, có điều dựa vào kinh nghiệm y học của cô nhiều năm, chân cô chắc là không có gì đáng ngại, bởi vậy cô cũng không mấy lo lắng.
Từ Dã biết bây giờ Thời Hoan chưa thể nói chuyện dễ dàng nên cứ ôm cô như vậy.
Hai tay anh dùng lực vừa phải, vòng qua hông cô, để cả người cô tựa vào lồng ngực mình.
Dường như chỉ có vậy mới có thể khiến cho trái tim thấp thỏm vì mất rồi tìm lại được, bình tĩnh trở lại.
Thời Hoan có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của người sau lưng, cô có chút miễn cưỡng cong cong khóe môi. Lúc này cả người không còn cứng đờ nữa, có thể cử động một chút, cô liền nhích lại gần phía sau, khẽ nâng cằm cọ lên gò má Từ Dã, khẽ nói: "Từ Dã, em ở đây."
Lời nói của cô lọt vào bên tai, âm thanh khàn khàn yếu ớt mang theo chút khó khăn khiến trái tim Từ Dã đau nhói.
Một lát sau, anh khẽ than một tiếng, cũng không hẳn là trách móc, cũng không hẳn là an ủi, chỉ là không biết phải nói với cô như thế nào.
Từ Dã thấp giọng cười chế giễu, trong lời nói dường như có cả sự bất lực: "Sau này khi anh đang làm nhiệm vụ, vẫn không thể ở bên cạnh em."
Thời Hoan chớp mắt, cười cười hỏi anh: "Haizzz, lời này phải nói sao đây nhỉ?"
"Bị em dằn vặt hai lần này, anh chỉ muốn mau mau đưa em về nước." Anh bình tĩnh nói, "Em tỉnh lại rồi vẫn phải chịu khổ."
Thời Hoan nghe vậy ngẩn người, luôn cảm thấy ý tưởng này thật là quen, cô lập tức nhớ ra, lúc này mới không kìm được bật cười.
Từ Dã khẽ cau mày, không thể hiểu được ý cười của cô, "Buồn cười lắm sao?"
"Không, không." Thời Hoan vội vàng xua tay, khóe môi hơi cong lên, ánh sáng trong đôi mắt dần dần hiện ra, "Chỉ là em đột nhiên nhớ đến, lúc trước khi anh bị trúng đạn, em cũng suy nghĩ y như anh vậy. Chúng ta đúng là tâm linh tương thông."
"Còn không phải sao." Anh nheo mắt nhìn cô, nói, "Anh bị thương xong thì lại tới lượt em."
Thời Hoan không coi đây là chuyện lớn, cô ngẩng đầu cười với Từ Dã, đưa tay khẽ véo má anh, "Duyên phận mà, ông trời đều hi vọng chúng ta bước vào ranh giới sinh tử."
Cô biết anh vẫn còn lo lắng cho cô, nên luôn cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất để anh yên tâm.
"Em thôi đi, dưỡng thương cho tốt, nếu không thì nằm bẹp mà về nước." Từ Dã thoải mái hơn chút, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nói với cô, "Chân trái của em bị thanh sắt đâm xuyên qua, có điều may là vị trí hơi lệch đi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là trong thời gian ngắn đi lại sẽ không tiện."
Thời Hoan nhếch môi, tuy việc hạn chế cử động khiến cô vô cùng khó chịu nhưng tính ra thì cô đã may mắn lắm rồi, "Quên đi, không phải cắt chân là tốt rồi, hồi phục mấy ngày là lại nhảy nhót như thường thôi."
Từ Dã nghe cô nói vậy thì cau mày, hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng nhắc nhở cô: "Mấy ngày này em ngoan ngoãn giúp anh một chút, ở trong lều đừng có chạy đi lung tung, dư chấn còn chưa hết, lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm."
Thời Hoan suy nghĩ một chút, cũng biết bây giờ mình tập tễnh không thể di chuyển dễ dàng, lỡ có xảy ra vấn đề gì thì cũng trở thành gánh nặng, cô liền thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận, "Được được được, có điều anh cũng nhớ phải chú ý an toàn nhé."