Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Chương 64-2: Hai chữ "vui mừng" (2)



Sau khi tới thành phố D, tuy nói là đã qua mùa cao điểm du lịch nhưng người qua kẻ lại du ngoạn trên bãi biển vẫn không hề ít.

Thời Hoan và Từ Dã ở thành phố D chơi một tuần, hưởng thụ kì nghỉ dài hạn, hai người cũng chẳng vội vàng gì, chỉ đơn giản đi dạo quanh chỗ này chỗ kia một chút, mua kha khá đồ.

Cứ vui chơi nhàn nhã như vậy một thời gian, thật ra cũng không có gì quá phiêu lưu, Thời Hoan bàn với Từ Dã sau đó đặt vé máy bay quay về.

Cô vùi trên ghế sô pha ở khách sạn, cả người lọt thỏm trong đó, trang phục quần sooc áo phông đơn giản, để lộ ra cặp đùi thon gọn trắng trẻo, trên cổ chân đeo một chiếc lắc nhỏ lấp lánh, thật sự rất lười nhác.

Cô vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chỉ lau khô qua loa nên đuôi tóc vẫn ánh lên lớp nước. Thời Hoan chẳng muốn sấy tóc nên cứ làm biếng như vậy.

Cô mở điện thoại, tra mấy chuyến bay gần nhất quay về thành phố A, cuối cùng chọn được một thời gian thích hợp.

Vé máy bay lúc về tương đối thoải mái, Thời Hoan xem qua xem lại cuối cùng chọn chuyến bay vào hai ngày sau. Cô hỏi ý kiến Từ Dã một chút, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì tiến hành đặt vé.

"Bất tri bất giác đã qua nửa tháng rồi." Sau khi đặt vé xong Thời Hoan liền bỏ điện thoại sang một bên, chậm rãi xoay người than thở, "Sao lại nhanh như vậy, cảm giác còn chưa chơi được mấy."

"Sau khi trở về nghỉ ngơi một chút." Từ Dã sửa soạn hành lý đơn giản, cũng không ngẩng đầu lên, "Về nước rồi lập tức đi chơi, em còn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh?"

Thời Hoan nghe vậy liền muốn phản bác, nhưng nhíu mày suy nghĩ một chút, phát hiện Từ Dã nói cũng đúng, "Quả thật là... bởi vì đã ở Balnea quá lâu."

Từ Dã khẽ thở dài, hỏi cô: "Sau khi về thành phố A em còn muốn làm gì không?"

Đúng là có việc cần phải làm.

THời Hoan chống cằm, tư thế bất động, nhưng vẫn là dáng vẻ lười nhác, "Có chuyện này em nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định là nên sớm giải quyết thì tốt hơn."

Từ Dã đã quen với kiểu vòng vo này của cô rồi, "Sao?"

"Sau khi về thành phố A, anh cùng em về nhà một chuyến đi."

Thời Hoan vừa dứt lời, động tác của Từ Dã đã khựng lại.

Anh có vẻ như không chắc chắn mình nghe được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.

Thời Hoan nghiêng đầu nhìn thấy nét mặt này của anh, không khỏi bật cười, trêu chọc anh: "Không phải chỉ là gặp phụ huynh thôi sao, cần gì phải ngạc nhiên như vậy?"

"Em nói về nhà một chuyến...." Từ Dã vẫn có chút nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình, xác nhận lại cần nữa. "Là đi gặp cha mẹ em?"

Thời Hoan ngắm nghía bàn tay mình, hờ hững đáp: "Đúng vậy, nếu không thì sao, cha mẹ anh em đều gặp cả rồi, có vấn đề gì."

Cô không nhìn anh nữa, cũng không biết là do ngại ngùng hay gì, cô cố gắng nói chuyện thản nhiên như không.

Tuy nét mặt không thể hiện ra cảm xúc gì nhưng hiển nhiên lúc nói chuyện vẫn có chút căng thẳng.

Từ Dã để ý được, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng chẳng vạch trần cô, "Được."

Thời Hoan khẽ hừ một tiếng, "Em còn tưởng rằng anh sẽ vui mừng lắm."

Anh dừng tay một chút, cuối cùng vẫn không kìm được mà bật cười, lắc lắc đầu.

Cô nàng này, vẫn còn khó chịu.

Nghĩ vậy, anh liền từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh Thời Hoan, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô.

Thời Hoan chớp mắt, không ngờ anh lại đi tới gần mình, có chút ngơ ngác hỏi anh: "Sao vậy?"

Khóe môi Từ Dã hơi cong lên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng, "Thời Hoan, anh rất vui mừng."

Giọng anh trầm thấp nhưng lại mang cảm giác ấm áp, ngọt ngào, hơi trở gần trong gang tấc, không biết vì sao gò má Thời Hoan có chút nóng bừng.

Rõ ràng anh chỉ nói ra một câu rất đơn giản, nhưng trong lòng cô lại ngọt ngào tới mức muốn nổ tung.

Khuôn mặt cô ẩn hiện ý cười, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Từ Dã, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.

Sau đó, cô ghé sát bên tai anh cười khúc khích nói....

"Từ Dã, em thích anh nhất."

*

Hôm hai người chuẩn bị về, trời còn chưa sáng Thời Hoan đã đánh thức Từ Dã gậy, lôi kéo anh ra bãi biển.

Cô đột nhiên nhớ ra là chưa được ngắm bình minh trên biển lần nào, hôm nay chuẩn bị về rồi cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này.

May mà bãi biển tương đối gần khách sạn mà bọn họ ở, không cần gọi xe, chỉ cần dậy sớm chút đi bộ khoảng mười phút là đến rồi.

Từ Dã nửa tỉnh nửa mê bị Thời Hoan vội vã lôi đi, sau khi ra cửa mới biết mục đích của cô là gì, không khỏi cau mày đỡ trán, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Thật sự thì em muốn gì vậy."

Thời Hoan giả vờ không nghe thấy, nắm tay Từ Dã, đắc ý kéo đi.

Sương mù sáng sớm còn chưa tan hết, đến gần bãi biển gió lớn hơn nhiều, dù sao cũng không phải mùa hè, gió thổi khiến người ta cảm nhận được cái lạnh.

Từ Dã có đề phòng trước, bên ngoài mặc áo khoác gió, nhưng Thời Hoan thì không suy tính được nhiều như vậy, trực tiếp mặc một cái áo ngắn tay, bây giờ bị gió thổi thì hắt hơi một cái.

Cô khịt mũi, còn chưa kịp nói ra câu oán giận thì trên vai đã được khoác lên một chiếc áo.

Từ Dã chỉnh lại áo khoác cho cô, trong lời nói có ý trách móc, "Em cứ vội vội vàng vàng, vừa nãy anh cũng quên không nhắc, đừng để bị cảm lạnh.

Áo khoác vẫn còn lưu lại hơi ấm, sau khi mặc vào cả người đều trở nên ấm áp.

Thời Hoan mím môi, không kìm được cảm thán trong lòng, kiểu đàn ông trầm tĩnh quả là luôn âm thầm làm những việc ngọt ngào.

Một hành động đơn giản còn hơn cả trăm ngàn lời đường mật.

Sau khi hai người đến bãi biển, Thời Hoan vốn cho rằng bọn họ đi sớm, nhưng không ngờ đã có khá nhiều người đứng chờ.

Cô cong môi, cùng Từ Dã đi dọc bãi biển tiến về phía trước, sau khi xung quanh yên tĩnh cô mới dừng lại.

"Chỗ này được rồi." Từ Dã nhìn sắc trời một chút, nói.

Lúc này, chân trời đã bắt đầu hiện ra một đường ánh sáng mờ ảo, toàn bộ bầu trời dần dần nhuộm màu quýt chín.

Bắt đầu rồi.

Bên tai tiếng sóng biển xô bờ dào dạt, mùi mằn mặn bao quanh mang theo chút sương sớm chưa tan, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Thời Hoan nhìn bầu trời, tâm trạng đột nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sức mạnh của tự nhiên đều rất thần kỳ, mặc dù chỉ là ngắm nhìn cảnh đẹp nhưng cũng có thể khiến con người cảm nhận được nhiều điều lớn lao.

Cô đột nhiên khẽ gọi anh: "Từ Dã."

Từ Dã quay đầu nhìn về phía cô, đường nét khuôn mặt anh được bao phủ bởi ánh nắng ban mai mờ mờ ảo ảo, nét mặt dịu dàng, "Ừ?"

Thời Hoan không nhìn anh, đôi mắt chỉ bình tĩnh nhìn ra biển rộng, nhìn sắc trời từ từ lan tỏa, xua tan bóng đêm âm trầm.

Mặt trời hiện ra nửa vòng tròn, tầng mây phía trên dần dần đổi sắc, từ long lanh đến kinh diễm, đẹp không cách nào tả hết.

Cô im lặng cong môi, trong ánh mắt chứa chan tình cảm dạt dào.

............. đúng rồi.

Cả đời này có biết bao cảnh đẹp.

Nhưng lúc này Thời Hoan đột nhiên cảm thấy, chỉ cần được ở bên người mà cô yêu thương, tất cả mọi thứ trên đời này, đều là thứ tốt đẹp.

"Từ Dã......." Thời Hoan khẽ nói, "Chúng ta nhất định phải ở bên nhau."

Gió biển cùng tiếng sóng vỗ căng tràn bên tai, giọng Thời Hoan rất nhỏ, đáng lẽ không thể nghe rõ được, nhưng lọt vào tai Từ Dã lại khiến tất cả mọi âm thanh ồn ào xung quanh đều biến mất.

Trong một khoảnh khắc nào đó, ở thế giới của anh chỉ còn người con gái đang đứng bên cạnh mình, cùng với nét mặt dịu dàng của cô.

Hồi lâu, Từ Dã chuyển tầm mắt nhìn ra biển, anh lặng lẽ mỉm cười, chậm rãi nắm lấy tay Thời Hoan, ôm lấy cô...

"Cả đời này, anh chưa từng có ý định buông tay em."

Đôi mắt Thời Hoan dâng lên một tầng nước mắt.

Có thể gặp được anh, thật sự quá tốt rồi.

Cuối cùng mặt trời hoàn toàn nhô lên mặt biển tỏa hào quang rực rỡ, đường chân trời sáng bừng, như mang lại sự sống cho tất cả sự vật trên Trái Đất.

Toàn bộ thế giới, hoàn toàn tỉnh giấc,

Thời Hoan âm thầm nắm chặt tay Từ Dã.

Bàn tay này, người đàn ông này, cả đời cô sẽ không buông.

*

Lúc hai người về tới thành phố A, trời đã tối hẳn.

Hành trình ba tiếng không quá lâu, Thời Hoan và Từ Dã không mệt mỏi mấy, sau khi gọi xe mang hành lý về nhà xong, hai người liền đi ra ngoài ăn tối.

Trung tâm thương mại vẫn phồn hoa náo nhiệt như vậy, đèn sáng rực, người đến người đi. Sau khi ăn tối xong hai người đi bộ dọc theo con phố, có chút nhàn nhã.

Lần trước tới khu này là lễ tình nhân, Thời Hoan cẩn thận nhớ lại, hình như chỉ còn con đường này là chưa đi qua, hôm nay nhân tiện dạo qua một chút, xem có gì mới mẻ không.

Khi cả hai đi qua một cửa hàng trang sức, nhân viên vừa thấy bọn họ liền đi tới đưa tờ rơi quảng cáo.

Thời Hoan thấy tờ rơi quảng cáo nhẫn kim cương liền tùy tiện xem qua một chút, nhưng vừa nhìn thì đã không rời mắt nổi.

Nhân viên thấy vẻ mặt này của cô liền biết có hi vọng bán được hàng, vội vàng giới thiệu: "Chào tiểu thư, đây là bộ sưu tập mới ra mắt của cửa hàng chúng tôi, hoàn toàn là bản giới hạn, nếu có hứng thú tiểu thư có thể ghé cửa hàng xem một chút.

Thời Hoan mặc dù không trả lời ngay nhưng Từ Dã đã nhìn thấy sự yêu thích trong ánh mắt của cô, không đợi cô mở miệng, anh liền nói: "Được, vào xem xem."

Thời Hoan ngẩn người, không ngờ anh lại đề nghị trước, cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa định nói gì đó thì điện thoại của anh kêu lên.

Anh dừng bước, lấy điện thoại ra liếc nhìn, vốn định tắt máy đi nhưng nhìn thấy người gọi tới thì cau mày.

Cô quan sát cũng đoán là anh có việc, liền xua tay cười nói với nhân viên phục vụ: "Thật ngại quá, tôi có chút việc bận, chờ một lát nữa nhé."

Sau đó cô liền nói với Từ Dã: "Vậy anh nhận điện thoại đi, em đi dạo qua bên kia một chút."

Cô cũng biết có thể mình sẽ cần tránh đi.

Từ Dã hơi áy náy, muốn nói gì đó nhưng cũng đành xoa đầu cô, ừ một tiếng.

Thời Hoan cười híp mắt, nhanh chân đi sang phía khu vực quảng trường, bóng người từ từ biến mất trong tầm mắt của anh.

Từ Dã đi về phía trước mấy bước, đến một góc yên tĩnh hơn mới nghe điện thoại.

*

Sun: Vậy mà còn nốt 1 chương cuối nữa thôi nè T^T Cuối cùng cũng sắp phải nói tạm biệt rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.