Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 40



Tạ Đình nhìn chằm chằm, cánh môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng vô cùng ngắn:” Bớt nhàm chán đi, tôi chỉ cần thân thể của anh”

Tô Dịch nhún vai, anh buông tay đi trước vào nhà tắm, tận sâu nơi đáy lòng có một chút hụt hẫng. Thật ra anh vẫn luôn biết cô chỉ coi bọn họ chỉ là bạn giường tình một đêm, anh biết cô rất an phận với trò chơi này, thế nhưng anh lại không thể an phận được như cô.

Vào nhà tắm, Tô Dịch cũng chẳng đóng cửa, anh cởi quần áo trên người xuống ném vào thùng rác trong phòng. Dù sao chúng đều bẩn với dính máu cả rồi, có giặt cũng chẳng sạch, thiếu một chiếc cũng không phải là chuyện lớn. Giống như không có được tình cảm của Tạ Đình, anh cũng không phải là sẽ ở vậy ở đời. Anh chẳng qua là chưa nghĩ đến điều ấy mà thôi.

Bật nước nóng, Tô Dịch gội đầu, tay cẩn thận lau từng vệt máu khô ở trước ngực. Tạ Đình đứng ở bên ngoài nhìn vào, mái tóc anh nhỏ nước chảy xuống cơ thịt căng chặt như mời gọi, eo hẹp không có mỡ, đã từng sờ nhưng vẫn muốn sờ thêm.

Dịch xuống dưới một chút chính là vật khổng lồ giữa hai chân, tuy vẫn còn đang ngủ say, nhưng theo từng chuyển động của anh mà lắc lư, lọt vào mắt cô chính là một sự quyến rũ trắng trợn.

Tạ Đình vẫn chưa thay quần áo, chân trần tiến lại về phía Tô Dịch đứng ở phía sau của anh. Cô lấy khăn ướt thấm qua nước nóng, giúp anh lau đi những bụi bẩn ở lưng, hơi thở nóng rực quấn quýt. Cô nhìn về chiếc gương lớn, nhìn khoảng cách của mình với anh, tay hơi móc cởi chiếc khăn tắm tuột xuống, trần trụi đứng đó.

Da thịt trắng như tuyết lộ ra, Tạ Đình ném chiếc khăn vào bồn rửa mặt, cô vòng tay ôm lấy phần eo của Tô Dịch luồn về phía trước, chiếc lưỡi nhỏ liếm vòng quanh vùng thịt trước mặt. Cô cụp mi mắt, cảm nhận cơ thể anh run lên một cái rồi cứng lại, động tác theo đấy cũng dừng.

Tô Dịch tắt vòi hoa sen, anh vươn tay kéo Tạ Đình lên trước mặt mình, đổi tư thế, lưng cô tì vào lồng ngực vạm vỡ của anh, còn anh thì ôm lấy cô từ phía sau. Cô nhìn về phía gương, trong đó hiện lên hình ảnh anh cúi đầu hôn lên vành tai của cô, một tay cầm lấy ngực cô nhào nặn, một tay vuốt ve eo cô, bụng cô, rồi đến nơi đã sớm ẩm ướt giữa hai đùi cô.

Vật khổng lồ thức tỉnh, chỉ một chốc đã nóng rực ở phía sau mông, to lớn đến đáng sợ. Tạ Đình hít một hơi thật sâu trước những kích thích Tô Dịch mang đến, cô hừ một tiếng, luồn tay về phía sau cầm lấy anh, vuốt từ gốc lên đỉnh, rồi lại đi xuống túi lớn. Cô kích thích anh, nhưng đây mới chỉ màn dạo đầu bằng tay, khoái cảm vẫn chưa được đẩy lên đỉnh điểm.

Ở phía dưới, ngón tay Tô Dịch mơn trớn tách hai cánh hoa, Tạ Đình cắn răng chịu đựng, hô hấp có phần gấp gáp. Cô dứt khoát xoay người đẩy anh vào tường, rủ mắt nhìn chằm chằm nơi đó, ngồi xổm xuống, hé miệng ngậm lấy. Đây là lần đầu tiên cô dùng miệng làm cho một người đàn ông, có lẽ cũng là lần cuối cùng, vì thâm tâm cô biết được, mình sẽ không tìm được ai giống như người đàn ông này nữa.

Tạ Đình vụng về đảo lưỡi, mắt cô ngước lên nhìn Tô Dịch, nhìn đáy mắt rực lửa của anh, tay không an phận vuốt lên vuốt xuống. Cô muốn anh phát ra tiếng.

Tô Dịch cắn chặt răng, thân thể cao lớn run lên bởi chiếc lưỡi hư hỏng của Tạ Đình. Anh nhìn cô nhấp nhô giữa hai chân, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, huyệt thái dương dương giật liên hồi, cuối cùng không thể nào chịu nổi nữa phải kéo cô cô đứng dậy. Anh ôm lấy cô hôn điên cuồng, anh cúi đầy ngậm lấy đỉnh hồng trên ngực cô mút mạnh, thật chỉ muốn nghiền nát cô thành vũng nước.

Tô Dịch cảm thấy người mình sắp nổ tung, rõ ràng chỉ hôn môi đối với anh lúc này vẫn còn chưa đủ.

Anh cầm lấy bao cao su ở trên kệ, cấp tốc đeo vào, hơi dùng sức xoay người Tạ Đình ép lên tấm gương lớn, hơi khụy chân để vật to lớn tìm lối đi vào.

Tạ Đình hơi nhếch mông, cô càng thêm táo bạo, cọ sát chính mình với anh, đáy mắt ẩm ướt. Cô chống một tay lên gương, một tay vòng qua ôm lấy gáy của Tô Dịch kéo sát lại với mình, môi khẽ mấp máy cạnh môi anh.

- Vào đi, tôi không đợi được.

Vẻ mặt Tô Dịch không chịu nổi được nữa, anh đan năm ngón tay của mình với tay cô ghì lên gương, tay còn lại cầm lấy vật kia đặt giữa lối vào, thúc người một cái thật mạnh.

Cực khoái ập tới, từng lớp thịt căng ra làm Tạ Đình run rẩy, người cô lao về phía trước, thở dốc. Tô Dịch đứng ở phía sau, anh bắt đầu ra vào theo nhịp tăng dần, tay ôm lấy ngực cô nhào nặn.

Nhìn trong gương, thân thể hai người dính chặt với nhau, cô cắn chặt môi dưới gần như muốn nát chỉ không để mình phải phát ra những tiếng rên mị hoặc. Cô chịu đựng tất cả những sung sướng bao quanh lấy mình, âm thanh tiếp xúc cơ thể của hai người vang lên rõ rệt. Thế nhưng, như này vẫn còn là chưa đủ.

Tô Dịch hung hăng vuốt mạnh bầu ngực của Ta Đình, anh cúi đầu kề môi sát tai của cô, giọng cất lên đứt quãng:” Kêu lên...”

Tạ Đình lắc đầu, cô không muốn để chính mình lạc lối. Tô Dịch không cam lòng, anh dùng sức thúc mạnh hơn, từng cái từng cái chạm đáy khiến Tạ Đình trượt người chỉ muốn ngã quỵ, miệng không thể kìm nén.

- Ưm...

Mắt cô trở nên tan dã, làn da trắng muốt ửng hồng lên từng mản, thân thể chịu đựng từng trận cuồng dã mà Tô Dịch mang đến. Anh dữ dội hơn đêm ở Mộc Khánh rất nhiều.

- Tạ Đình, mở miệng... Gọi tên tôi

Lại một cái thúc mạnh nữa, Tạ Đình cảm giác chính mình đang hấp hối ở ranh giới giữa sống mà chết, từng dây thần kinh căng ra, cả người ngứa ngáy. Cô cào lên mặt thủy tinh, mắt nhìn trong gương thấy Tô Dịch ở phía sau làm mình mãnh liệt. Cô thở dốc.

- Anh Mười.... Tôi..

Tô Dịch thỏa mãn, cảm giác sung sướng chạy dọc cơ thể bởi sự căng chặt của Tạ Đình cùng với tai được nghe từng lời ngắt quãng như van xin kia của cô, chính mình càng thêm to lớn. Anh điên cuồng ra vào, miệng vẫn không ngừng hỏi cô.

- Thoải mái không.

Tạ Đình cong người, cô biết mình đã lên đỉnh, từng sợi nước nóng ấm cứ thế chảy xuống sàn. Cô tan rã trong lòng của Tô Dịch, cổ họng không thể kêu được nữa, chân run rẩy gần như muốn ngã. Cực khoái anh mang đến cho cô là một loại vô cùng đặc biệt từ trước đến nay cô chưa từng có, nó cứ như một loại thuốc độc ngấm sâu vào trong tận xương tủy của cô, hành hạ cô không ngừng bất kể ngày hay đêm.

- --------

Kích tình qua đi, Tô Dịch bế Tạ Đình mềm nhũn trong tay trở về giường. Anh cúi đầu nhìn cô mệt lả, cảm thấy có một chút hối lỗi nhưng không biết phải nên nói như thế nào. Kì thật cơn cuồng hoan hồi nãy là do anh mất khống chế, nhưng cũng không thể trách mình anh được, ai bảo cô liên tục kích thích thần kinh anh cơ chứ.

Cẩn thận giúp cô mặc quần áo vào người, Tô Dịch nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng, anh thủ thỉ.

- Ngủ đi một chút, tôi xuống dưới mua chút gì đó cho em ăn.

Tạ Đình nghiêng mặt, ánh mắt cô tan rã trong căn phòng heo hắt những ánh sáng nhàn nhạt, trong người lẫn lộn những cảm xúc không tên. Cô không trả lời vì cô quá mệt, hàng mi dần dần khép lại, rất nhanh liền tìm đến giấc ngủ.

Tô Dịch không ngủ được, anh cứ nằm như vậy một lúc cho đến khi Tạ Đình thật sự đã ngủ say mới chống tay đứng dậy rời giường. Anh nhìn đồng hồ treo tường, đã mười rưỡi, nghĩ một chút liền trở ra ngoài xuống dưới chợ mua một chút đồ ăn cho bữa trưa. Vốn dĩ ngày hôm nay họ có thể trở về núi Mộc Tử, nhưng tình hình như này, có lẽ vẫn phải ở lại. Buổi chiều anh còn muốn đưa cô đi bệnh viện chụp chiếu phần cổ tay, tuy cô không kêu la nhưng anh sợ xương cốt bên trong bị ảnh hưởng.

Xuống dưới sảnh lớn, Tô Dịch hướng về phía quầy lễ tân, hôm nay vẫn là bà chủ nhà nghỉ đứng tiếp khách. Khách thuê phòng hôm nay khá là đông, người ra vào nườm nượp, đa số đều là những người đàn ông đến giải quyết nhu cầu sinh lí, cho nên có rất nhiều cô gái bán hoa ngồi ở dãy ghế chờ.

Tô Dịch chỉ lướt qua có một đúng một giây sau đó rồi quay đầu, anh định ra chợ mua một chút trái cây với bánh cho Tạ Đình, thế nhưng lại không yên tâm để cô một mình, cuối cùng liền bước lại gần phía bà chủ.

Bà chủ nhà nghỉ nhìn thấy anh thì cười tít mắt, mấy cô gái đứng đó cũng suýt xoa không ngừng. Có người gan dạ muốn đứng lên mời gọi, nhưng khi chạm phải ánh mắt rét lạnh của anh thì sợ sệt không dám bước tiếp. Tâm trí của họ mách bảo họ anh không phải là một người hiền lành dễ thỏa thuận.

Con cưng bị dọa sợ, bà chủ quán cũng chẳng dám mắng Tô Dịch, ngược lại còn cười hối lỗi với anh. Bà ta quay sang nhìn cô gái vừa có ý định quyến rũ anh, giả lả trừng mắt cảnh cáo.

- Quan khách này không có nhu cầu, lần sau có nhìn thấy thì cũng nên đi đường vòng biết chưa hả mấy đứa.

Tất cả đều gật đầu kéo nhau ra ngoài, Tô Dịch không nhìn cũng không quan tâm, anh gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn kêu cộc cộc, trầm giọng hỏi.

- Chỗ bà có bán cơm cho khách không. Trái cây nữa.

Bà chủ nhà nghỉ gật đầu lia lịa, Tô Dịch thở phào:” Vậy được rồi, một suất bình thường, một suất cơm cá hồi với thịt bò. Một ít lê nữa. Tôi đợi”

Tô Dịch nói xong liền trở ra chiếc ghế mây ngồi xuống, khoảng chừng ba mươi phút sau đồ ăn đã chín, anh trả tiền rồi cầm trở về phòng.

Lúc đẩy cửa bước vào, Tạ Đình vẫn co người nằm ngủ, chiếc vải mong vắt ngang qua eo. Dáng ngủ cô ưu nhàn không bộn bề suy nghĩ, khác hẳn với những lúc lạnh lùng bất cần ngày thường.

Tô Dịch đặt cơm lên mặt bàn, anh tiến về phía giường nằm xuống bên cạnh Tạ Đình, cũng chẳng muốn ăn cơm một mình nên vòng tay ôm lấy cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Ngoài kia, những ánh nắng cùng với những tiếng nói chuyện vẫn ồn ào ráo riết, mọi thứ bộn bề diễn ra theo quy luật ngày thường, chỉ có trái tim của anh lại lạc lối.

Ngủ một giấc thật dài đến chiều, Tạ Đình cũng tỉnh lại, cả người cô đau ê ẩm. Cô nhìn quần áo trên người, rồi nhìn cánh tay săn chắc của Tô Dịch vắt qua bụng mình, đôi lông mày hơi nhíu lại. Hơi thở nóng ấm nam tính của anh lướt qua gò má của cô làm cô có chút ngứa, hơi cựa người, anh đang ngủ liền tỉnh lại.

Tô Dịch bình lặng đưa đôi mắt nhìn Tạ Đình, ánh mắt hổ phách trong suốt như ngọc trai được bảo quản tỉ mí, bên trong còn vương mấy sợi tơ máu. Anh vuốt lọn tóc lòa xòa trước mặt cô, sau rồi cất giọng hỏi.

- Còn đau không?

Tạ Đình liếm môi, cô rời mắt khỏi khuôn mặt của Tô Dịch, khẽ lắc đầu một cái. Cô đang suy nghĩ về mối quan hệ phát triển quá nhanh của bọn họ, mới có hai ngày dưới trấn, đã từ một kẻ oan gia bây giờ thành đồng minh cả công việc lẫn trên giường. Đấy là con chưa kể đến những quan tâm không dưng mà xuất hiện, phá vỡ đi hết những bức tường vô tâm lạnh lùng đã xây dựng từ rất lâu.

- Tôi hơi đói.

Tạ Đình khàn giọng, lúc sáng kêu quá nhiều nên cổ họng cô đã có chút rát. Tô Dịch nghe ra cũng chỉ khẽ bật cười trầm thấp, anh đỡ cô ngồi dậy, rót cho cô một cốc nước rồi nói.

- Tôi đã mua cơm rồi. Nhưng để mấy tiếng đều đã nguội, em chịu khó một chút vậy.

Tạ Đình gật đầu, nhận lấy hộp cơm mà Tô Dịch đưa, rất nhiều cá cùng với thịt. Lại nhìn sang hộp cơm của anh, chỉ đơn giản với một chút rau xào, miệng khẽ mấp máy.

- Người chủ quán bán cơm cho anh thương thầm tôi hay sao mà lại có sự khác biệt rõ rệt đến như vậy. Tôi đâu phải heo.

Tô Dịch nhìn vào mắt cô, giọng anh đè thấp, trầm ngân nghe rất êm tai:” Sáng nay em chưa ăn đã phải cật lực như vậy, bây giờ nên bồi bổ một chút. Tôi thấy em hơi gầy”

Tạ Đình nhướn mày. Gầy sao, chuẩn người của cô ở Thượng Hải chẳng thua kém gì với người mẫu của mấy công ty giải trí đình đám đâu. Nếu không phải cô thích chụp ảnh, thì cô cũng có thể làm minh tinh được rồi.

“ Tôi không thấy mình gầy chỗ nào”. Tạ Đình lên tiếng phản bác, cô nhìn sâu vào mắt của Tô Dịch, yên tĩnh bình lặng nhưng bên trong đầy sóng ngầm:” Tay anh lớn như vậy cũng có nắm hết được đâu”

Tô Dịch cứng họng không thể phản bác, cho dù có phản bác lại anh cũng không chiếm được thế thượng phong cho mình. Bởi vì một khi Tạ Đình đã nổi hứng lên muốn đùa cợt, anh đều bị cô dồn vào góc tường, ép đến đường cùng mới chịu buông tha.

Ăn xong, hai người cũng không có rời giường, rèm cửa sổ được Tô Dịch kéo ra một chút. Tạ Đình dựa vào lòng của anh, cô nhìn ánh tịch dương vàng đỏ bên ngoài rồi lại nhìn từng ngón tay của anh đang xoa thuốc cho mình, nói.

- Ngày mai về Mộc Tử, anh có dự định gì về kế hoạch của chúng ta chưa. Ban đầu chỉ xác định đi có một ngày, bây giờ đã là ngày thứ ba rồi.

Tô Dịch gật đầu, anh không giấu giếm Tạ Đình về cuộc điện thoại hôm nay với Tiểu Vân:” Lúc sáng có gọi về nhà nghỉ, Tiểu Vân nói đám người Trần Tuân lúc chúng ta rời đi cũng đi vào rừng, hôm qua mới trở lại. Hai cô gái đã mất tích, tôi nghĩ bọn chúng đã tìm được lối đi trên dốc Nã Nhai”

Tạ Đình nhíu mày:” Anh có nghĩ chúng nhúng tay vào vụ truy sát này không”

Tô Dịch gật đầu. Thật ra anh cũng đã suy nghĩ đến việc Trần Tuân báo cho lão Kim vị trí của mình, cho nên lão mới có thể tìm được người gây khó dễ nhanh đến như vậy. Nếu không, thời gian của lão còn phải kéo dài thêm rất nhiều ngày, có khi là vài tháng.

- Có thể. Trần Tuân biết lão Kim tìm tôi.Trước đó hắn cũng đã từng cảnh cáo tôi về điều này.

Tạ Đình mơ màng hiểu ra được mọi chuyện, ánh mắt cô chợt lạnh dần:” Nói như vậy, chính là hắn muốn nhân cơ hội chúng ta không có ở Mộc Tử liền cùng đồng đội của mình thực hiện kế hoạch. Đợi khi tôi với anh trở lại, thì tất cả đều đã thuận lợi đi vào được bên trong”

“ Chính là như thế”. Tô Dịch gật đầu khẳng định:” Nếu tôi đoán không nhầm, thì chúng đã tìm được đường đi thuận lợi rồi. Ngày mai tôi với em nhất định phải về Mộc tử, cấp tốc lên đường, không thể kéo dài lâu hơn được nữa”.

Tạ Đình không đáp, cô vốn đã biết trước sau gì mình cũng phải đặt chân vào bên trong Tây Nha, nên không hề lo sơ. Mục đích của cô về đây là tìm chứng cứ, nửa tháng rong chơi như vậy cũng đã quá đủ rồi, đến lúc nên vạch trần tất cả thôi. Chỉ hi vọng, mọi thứ đều sẽ ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.