Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 35: Mơ hồ



Nghi thức lễ cưới được diễn ra tại ngôi nhà kính trong khu vườn hoa hồng đằng sau biệt thự. Thẩm Khả cầm bó hoa oải hương trên tay tiến vào phía bên trong cùng hai phù dâu. Sau khi linh mục thực hiện xong nghi thức, Mạnh Triết vén tấm khăn voan của cô lên rồi cúi đầu hôn cô.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.

Bất chợt bên ngoài trời bắt bắt đầu đổ mưa.

Mạnh Triết có chút quyến luyến, nhưng cô đã dứt ra khỏi môi anh. Thẩm Khả và anh xoay người, cúi đầu chào quan khách. Thẩm Văn và Mạnh Vĩ Nhân ngồi bên dưới mỉm cười nhìn hai người.

Nhưng vừa ngước mắt lên, Thẩm Khả đã thoáng nhìn thấy ai đó. Bóng dáng của một người đàn ông cao lớn cầm dù đứng dưới mưa. Bộ âu phục đắt tiền ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn một cách hoàn hảo. Gương mặt hắn mờ ảo dưới làn mưa nhưng vẫn không thể che mất vẻ mị hoặc lạnh lùng, khí chất cao quý toát lên từ con người hắn.

Đôi mắt thâm trầm trong làn mưa nhìn về phía cô. Người đàn ông ánh mắt sắc lẹm, sâu thẳm như bờ vực muốn kéo cô xuống. Tuy rằng con người đó có vẻ ngoài xa lạ nhưng Thẩm Khả vẫn có thể nhận ra, nhận ra đôi mắt đáng sợ đó.

Cô cả người cứng đờ, bàn tay đang cầm bó hoa oải hương siết chặt. Trái tim nhỏ bé của Thẩm Khả chỉ muốn bung ra khỏi lồng ngực. Cô cảm thấy hơi khó thở.

Ánh mắt khẽ run rẩy.

Thẩm Khả muốn chớp chớp mắt để nhìn rõ. Nhưng người đàn ông ấy đã biến mất sau màn mưa.

Lúc nãy là cô gặp ảo giác sao ?

....

...

" Thẩm tiểu thư, chúc mừng người "

Kim Doãn Tôn đứng đó cúi chào cô.

Thẩm Khả nhìn người trước mặt mình, anh năm nay chắc cũng đã ba mươi lăm tuổi. Gương mặt tuấn tú không chút phai nhạt, một người đàn ông đã từng trải đầy sức mê hoặc. Kim Doãn Tôn đến nay vẫn là một người thư ký trung thành của Thẩm Văn.

" Lâu quá không gặp thư ký Kim " - Cô cầm ly rượu trên tay cười nói.

Anh nhìn cô đứng đó, mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi. Xinh đẹp như một nàng công chúa làm mê hoặc cõi lòng người khác.

Thẩm Khả cuối cùng cũng sẽ thuộc về người khác, anh luôn biết điều này. Anh không có cơ hội cũng sẽ không để mình có cơ hội. Được gặp và nhìn thấy cô đã khiến Kim Doãn Tôn rất hạnh phúc rồi.

Lúc này, Mạnh Triết bước đến bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo cô chào hỏi Kim Doãn Tôn - " Cám ơn anh đã đến đây chung vui cùng chúng tôi "

" Thiếu gia Mạnh đừng nói như vậy. Đó cũng là vinh dự của tôi " - Anh rất điềm đạm trả lời.

Mạnh Triết không thích Kim Doãn Tôn. Thẩm Khả không biết vì sao lại như vậy, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của Mạnh Triết khi nhìn anh không tốt cho lắm.

Bữa tiệc diễn ra cho đến tối, cô cảm thấy mệt nên xin phép về phòng trước. Mạnh Triết thì bị bắt ở lại uống rượu.

Thẩm Khả mệt nhoài cởi bỏ bộ váy cưới ra rồi đi tắm. Ngâm mình trong nước ấm, cô cảm thấy chân tay đều nhức mỏi vì suốt ngày phải mang giày cao gót và mang bộ váy nặng trịch.

Thân thể trắng nõn dưới làn nước ấm có chút ửng đỏ, cô nín thở thả mình xuống dưới nước. Thẩm Khả mơ màng nhớ về hình ảnh người đàn ông ấy, tuy cô không thể nhìn rõ mặt nhưng tại sao cảm giác lại giống như vậy. Còn cả bó hoa oải hương tím đó, vì cớ gì nó lại ở đó trong khi bó hoa cưới của cô lại biến mất.

Cô đau đầu không muốn nghĩ tới nữa. Thẩm Khả bước ra khỏi bồn tắm lau người. Cô mặc một chiếc đầm ngủ màu trắng, khoác áo len mỏng rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa, Thẩm Khả đã giật mình.

Thẩm Nguyên và Eric mỗi người mỗi bên đỡ Mạnh Triết đang say mèm đứng chính giữa.

" Ruby à, chị có thể mở cửa nhanh lên một chút được không ? Em sắp bị chồng chị đè chết rồi " - Eric giống như sắp chết đuối trách móc cô.

Cô vội vàng tránh ra để hai người khiêng Mạnh Triết vào.

" Sao anh ấy lại uống nhiều như vậy ? "

Thẩm Nguyên cùng Eric quăng anh ta lên giường như một cái xác chết.

" Anh rể bị mọi người chuốc rượu nên mới thành ra thế này đấy. Chị hai, chị chăm sóc anh rể đi. Khiêng anh ấy lên ba tầng lầu làm em hết hơi rồi "

Thẩm Nguyên thở không ra hơi nói.

" Làm phiền hai người rồi. Chị sẽ chăm sóc anh ấy "

Trước khi ra ngoài cửa, Thẩm Nguyên còn ráng ló đầu vào cười ám muội - " Chúc hai người động phòng vui vẻ "

Cô liền trừng mắt, ngay lập tức đóng cửa lại. Thẩm Khả bất giác nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường. Nếu như hôm nay không phải Mạnh Triết say rượu cô cũng không biết phải làm như thế nào. Thực sự việc này Thẩm Khả vẫn chưa sẵn sàng.

Cô bước tới gần giúp anh ta cởi giày, rồi cởi áo vest và cà vạt để anh ta dễ thở hơn. Vừa định rời đi thì bất ngờ có một bàn tay tóm lấy cô kéo Thẩm Khả xuống giường. Cô hết hồn muốn bật dậy nhưng đã bị Mạnh Triết đè xuống dưới. Anh ta không phải say rồi sao ?

Thẩm Khả chưa kịp lên tiếng đã bị anh ta chiếm đoạt lấy môi mình. Hơi thở đầy mùi rượu xông thẳng vào khoang miệng cô. Cô vùng vẫy muốn đẩy thân thể phía trên ra.

" Đừng ! "

Mạnh Triết càng xông đến, mút lấy môi cô đầy mê luyến.

" Thẩm Khả, anh là chồng của em "

Lời nói của anh như muốn nhắc nhở cho cô biết. Anh từ từ rời khỏi môi cô, di chuyển xuống cần cổ trắng ngần.

Thẩm Khả bắt đầu sợ hãi, dùng sức đẩy anh ta ra, lớn tiếng nói - " Mạnh Triết, em không muốn ! "

Âm thanh tức giận như xông thẳng vào tai người bên trên khiến anh ta thức tỉnh.

Mạnh Triết dừng lại động tác làm loạn của mình. Anh đứng dậy nhìn cô. Tuy anh say rượu nhưng không đến nỗi mất hết lý trí. Anh vẫn có thể nhận ra sự cự tuyệt tột cùng của cô.

" Xin lỗi em. Do anh say rượu nên nhất thời hồ đồ " - Giọng anh khàn khàn mệt mỏi.

Cô nhìn thấy được sự đau khổ trong mắt anh. Trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi.

" Anh sẽ sang phòng khác ngủ "

Nói rồi, Mạnh Triết nhặt áo khoác cùng cà vạt lên đi ra khỏi phòng.

Thẩm Khả ngồi đó, bản thân tự dằn vặt mình. Sao cô có thể làm như vậy, cô đã đồng ý kết hôn với Mạnh Triết thì sao còn không thể cùng anh ta ở chung một chỗ. Cô vốn dĩ biết rõ Mạnh Triết sẽ tổn thương đến mức nào mà vẫn làm như vậy. Cô rất cuộc đang muốn níu giữ cái gì ?

....

...

Bên dưới đại sảnh ngôi biệt thự, quản gia cùng người hầu đang dọn dẹp. Khách khứa cũng đã về hết không còn một ai. Cánh cổng cao lớn cũng đã từ từ khép lại.

Bên ngoài cổng, một chiếc xe Roll-Royce màu đỏ rượu đậu bên đường. Người đàn ông ngồi phía sau xe ẩn mình trong bóng tối, hơi khói thuốc lá lan tỏa từ bên người hắn.

Đuôi mắt sắc lạnh nhìn xuyên qua màn đêm. Hắn nhìn lên ngôi biệt thự phía trong kia, nơi cánh cửa sổ lầu ba vẫn còn phát sáng.

" Lục tổng, chúng ta trở về chứ ạ ? " - Người tài xế cẩn thận hỏi.

Hắn ánh mắt vẫn hướng lên kia một lúc lâu cho đến khi căn phòng ở lầu ba tắt hết đèn. Hơi thở thô trọng trở nên lạnh lùng, hắn siết chặt ly rượu trong tay như muốn bóp nát nó.

" Trở về " - Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.

Chiếc xe khởi động rồi phóng nhanh ra khỏi khu nhà biệt thự cao cấp.

==========================

" Chào buổi sáng, Thẩm Khả "

Cô vừa bước xuống nhà ăn đã nhìn thấy Mạnh Triết ngồi trên bàn đợi cô dùng bữa sáng.

Cô ngại ngùng nhìn anh ta - " Chào buổi sáng, sao anh lại dậy sớm như vậy ? "

Anh nở nụ cười dịu dàng trả lời cô - " Anh không ngủ được. Em ngủ có ngon không ? "

Thẩm Khả gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn. Quản gia và người hầu bắt đầu bưng thức ăn lên cho hai người.

" Chúc cậu chủ và cô chủ ngon miệng "

" Lát nữa em đến công ty sao ? Để anh đưa em đi "

Mạnh Triết lại kéo dĩa của cô qua cắt thịt cho cô, mọi động tác đều rất tự nhiên.

Anh ta càng làm như vậy, Thẩm Khả càng có chút khó xử. Cô vẫn cố gắng thích ứng, xem Mạnh Triết như là chồng của mình. Cô biết anh yêu cô nhưng tình cảm của anh cô không thể nào đáp lại.

" Kh... " - Thẩm Khả giọng bắt đầu nhỏ dần. Cô vốn định sẽ từ chối nhưng không biết vì sao lại nuốt lời nói lại vào trong họng.

Cô tối hôm qua đã làm anh tổn thương nên không thể làm đau lòng anh hơn nữa. Thực lòng, cô không muốn mình trở nên tàn nhẫn. Thẩm Khả muốn chí ít vẫn xem anh như một người bạn cùng mình đi hết quãng đường đời này.

" Vậy thì cám ơn anh, sẽ không làm trễ giờ của anh chứ ? " - Cô nhẹ giọng hỏi.

Mạnh Triết còn tưởng cô sẽ từ chối anh, không ngờ cô lại đồng ý. Anh liền vui mừng - " Tất nhiên là không, em yên tâm "

Anh đặt dĩa thức ăn lại cho cô. Bàn tay anh nhanh chóng bắt lấy tay cô làm Thẩm Khả khẽ giật mình.

" Thẩm Khả, em đừng khách sáo với anh như vậy. Cũng đừng nói mấy lời như cám ơn, xin lỗi anh. Anh là chồng của em kia mà "

Cô nhìn anh, khẽ gật đầu - " Em biết rồi "

Mạnh Triết cười cười hôn lên bàn tay cô. Thẩm Khả cũng nhẹ cười nhìn anh. Sau đó, hai người cùng nhau dùng bữa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.