Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 41: Phải chơi cùng tôi



Thẩm Khả thực sự không ngờ người đến trực tiếp ký hợp đồng lại là hắn. Cô còn tưởng giám đốc của Hetty sẽ là người đại diện ký hợp đồng cùng cô. Sao chuyện này có thể xảy ra ? Theo như tính toán của cô, Lục Chiêu Thuấn đáng lẽ phải ở Kính Vương như lời hẹn của hắn mới đúng.

Vì buổi thương thảo trước đó diễn ra thuận lợi nên lần này quá trình ký hợp đồng rất nhanh chóng. Cô từ đầu chí cuối dùng vẻ mặt điềm tĩnh đối mặt với hắn nhưng trong lòng lại căng thẳng. Thẩm Khả chậm rãi phân tích mọi thứ trong đầu.

Có lẽ hắn đã biết cô là CEO của Abella và cũng biết Abella muốn hợp tác cùng Hetty. Hoặc cũng có thể tất cả chỉ là sự trùng họp. Cứ cho rằng bản thân tự đề cao mình cũng được. Cô cầu mong mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không mong muốn.

Nhưng mà cho dù Hetty có thuộc tập đoàn Kính Vương đi nữa, Thẩm Khả vẫn lựa chọn Hetty làm đối tác. Vì nó là nước cờ tốt nhất cho Abella của cô.

Buổi ký hợp đồng cuối cùng cũng kết thúc. Lục Chiêu Thuấn đứng lên ngay trước mặt cô, giơ tay ra, đôi môi mỏng cong lên một đường hoàn hảo - " Mong là Hetty và Abella sẽ hợp tác thành công "

Cô cũng không chần chừ mà bắt lấy tay hắn, mỉm cười - " Cám ơn tổng giám đốc Lục "

Sau đó, hắn xin phép rời đi nhanh chóng như một cơn gió khiến cô thở phào. Thẩm Khả còn tưởng mình sắp phải hứng một trận bão. Thực sự khi gặp mặt Lục Chiêu Thuấn cô đều có cảm giác không an toàn.

Mấy người nhân viên còn lại trong phòng kính cẩn tiễn cô ra thang máy.

" Anna, Hàn Vĩ hai người cứ đi thang máy xuống trước. Tôi muốn dùng thang bộ"

Cô thấp giọng nói với hai người phía sau mình.

" Chủ tịch, như vậy sao được ? Đi như vậy thực sự rất mệt. Từ tầng 24 xuống tầng trệt rất là lâu đó " - Anna vội nói.

Thẩm Khả hơi mỉm cười - " Không sao, tôi đi từ từ xuống là được. Trong người có chút không khỏe nên muốn đi bộ. Mấy ngày nay công ty bận rộn, hai người chắc cũng đã mệt rồi. Hôm nay có thể tan làm sớm, hai người cứ về trước đi "

Từ đầu tuần đến giờ, do công việc quá bận rộn mà Thẩm Khả không thể ngủ. Bình thường đi thang máy đã cảm thấy rất ngột ngạt rồi, hôm nay chỉ cần đứng trong thang máy vài phút thôi là cảm thấy khó thở. Chắc do cô mất ngủ nên trong người mới nhạy cảm như vậy.

" Vâng, vậy tôi và Anna đi trước. Tôi sẽ xuống dưới dặn dò tài xế chờ chủ tịch "

Hàn Vĩ nhẹ nhàng vâng lệnh cô.

Sau khi hai người bước vào trong thang máy, Thẩm Khả hướng đến thang bộ mà từ từ đi xuống. Cầu thang bộ này chỉ dùng khi thoát hiểm nên bình thường rất ít người đi thang bộ. Hiện tại cũng không có một bóng người.

Nhưng vừa di chuyển xuống được hai tầng, điện thoại trong túi cô rung lên làm Thẩm Khả hơi giật mình. Cô nhìn thấy số lạ trên màn hình thì chần chừ bắt máy. Giọng nói lần đầu tiên vang lên trong điện thoại làm trái tim trong lồng ngực cô đập nhanh liên hồi.

" Hình như em cũng đã biết tôi là ai ? "

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, đáp lại hắn một cách tự nhiên nhất có thể - " Lục tổng của Kính Vương có tiếng trong thương trường như vậy tôi không thể nào không biết. Cũng trùng hợp thật, Hetty thì ra là thuộc sở hữu của tập đoàn Kính Vương "

" Em cảm thấy đây là sự trùng hợp sao ? "

" Xin lỗi, nhưng tôi không biết Lục tổng đang nói gì. Nhưng mà, anh vì sao lại biết số điện thoại của tôi ? "

Đây mới là mấu chốt vấn đề cần hỏi. Sao hắn có thể biết được số điện thoại của cô kia chứ ?

Thẩm Khả chỉ nghe thấy trong loa điện thoại giọng cười trầm trầm như rượu của hắn. Một lúc sau hắn mới trả lời cô.

" Tôi đã nói rồi, em sẽ phải đến gặp tôi "

" Tôi là đến ký hợp đồng với Hetty "

Hắn lại cười.

" Được thôi, tôi cho em năm phút để quay trở lại phòng tổng giám đốc gặp tôi "

" Tại sao tôi phải nghe lời anh ? "

Cô dần trở nên khó chịu.

" Em sẽ lên "

Hắn vừa nói xong đã gác máy, không để cô kịp trả lời câu nào.

Thẩm Khả phát điên lên mất.

Nhưng khi cô vừa cất điện thoại vào trong túi, ngước mặt lên đã nhìn thấy hai người mặc đồ đen trông như vệ sĩ hướng từ dưới cầu thang đi lên chỗ cô. Phía sau hai người đó là một chàng trai rất trẻ, mặc vest chỉnh tề, trông vẻ ngột ngoài trí thức học giả.

Cậu ta bước lên cúi đầu chào cô.

" Chủ tịch Thẩm, tổng giám đốc của chúng tôi cho mời cô lên văn phòng "

Mấy người này đều là của hắn ? Sao bọn họ lại biết cô ở đây ? Đây là cầu thang bộ lối thoát hiểm cơ mà.

" Phiền cậu nói với Lục tổng, tôi phải trở về rồi " - Cô lạnh lùng mở miệng.

" Xin lỗi chủ tịch Thẩm nhưng tôi chỉ vâng lệnh Lục tổng. Mong cô hiểu cho, mời "

Trình Viễn đưa tay ra mời cô như một lời cự tuyệt thẳng thừng. Hai người vệ sĩ đứng đằng sau mặt mày nghiêm trọng nhìn cô.

Thẩm Khả thực sự không biết bọn họ đang muốn mời người hay muốn áp giải người nữa !

Được thôi, cô cũng rất tò mò rốt cuộc là hắn muốn gặp cô có chuyện gì.

" Tôi biết rồi, tôi sẽ lên đó " - Thẩm Khả chau mày đáp.

==========================

" Thẩm chủ tịch đây là văn phòng của tổng giám đốc, mời cô vào "

Trình Viễn mở cửa cho cô, cung kính mời.

Thẩm Khả chậm chạp đi vào trong, đóng cửa phòng lại. Vừa bước vào đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ. Người đàn ông có dáng vẻ uy quyền như vua chúa, phong thái vương giả theo từng cử chỉ của hắn.

Gương mặt anh tuấn khi nhìn nghiêng một bên lại càng ma mị. Cái cằm góc cạnh kiêu ngạo của hắn mang đến sự quyến rũ tiềm ẩn đối với mọi phụ nữ. Thẩm Khả thầm nghe thấy tiếng trái tim mình đang loạn nhịp trước vẻ đẹp của người đàn ông kia.

Cô không thể không thừa nhận, người con trai năm đó nay đã trở thành một người đàn ông quyền thế và đầy sức mê hoặc với phụ nữ. Là một kẻ chỉ cần đứng yên một chỗ thì cũng đủ khiến phụ nữ điên cuồng bám lấy hắn.

Bất chợt Lục Chiêu Thuấn xoay người đối diện với cô. Thẩm Khả nhanh chóng ổn định tâm trạng, nhạt lời lên tiếng - " Tôi cũng đã vào đây theo như ý Lục tổng rồi. Vậy xin hỏi anh có lời gì muốn nói với tôi ? "

" Đừng khẩn trương như vậy, Thẩm chủ tịch, mời ngồi "

Hắn ngồi xuống ghế sofa, cười như không.

Cô khẽ nhìn hắn rồi mới bước lên ngồi xuống đối diện hắn.

" Không phải chỗ đó, đứng lên " - Lục Chiêu Thuấn lại dùng cặp mắt đáng sợ quen thuộc hướng về cô.

Thẩm Khả khẽ giật mình, đứng lên theo lời hắn, nhanh nhẹn rời khỏi ghế lại trở nên khó hiểu nhìn người bên kia. Hắn dùng tay ngoắc cô lại. Cô ngay lập tức nhướng mắt, hắn nghĩ cô là cái gì ? Thú cưng chắc !

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, hắn liền thấp giọng nói - " Phía sau là chiếc bình cổ quý giá của tôi, đừng làm bể nó "

Nghe hắn nói, Thẩm Khả xoay mặt lại mới phát giác ra mình chỉ còn cách 1cm nữa là đụng phải chiếc bình chạm trổ hoa văn tinh xảo được đặt ở góc tường. Cô vội vàng bước lên mấy bước.

Nhầm lúc không để bị đã bị người đàn ông kia bắt lấy khuỷu tay lôi cô ngã xuống người hắn. Lúc Thẩm Khả hốt hoảng nhận ra thì bản thân đã ngồi trên đùi người đàn ông từ lúc nào.

" Anh làm gì vậy ? "

Lúc này, cô thực sự tức giận cựa quậy trên người hắn. Nhưng Lục Chiêu Thuấn đã dùng hai tay cố trụ eo cô làm Thẩm Khả không thể nhúc nhích. Mùi gỗ đàn hương lại từ từ xâm nhập vào hô hấp của cô.

Hắn cong môi - " Khi chỉ có hai chúng ta, tôi rất ghét phải duy trì khoảng cách với em "

" Lục Chiêu Thuấn, anh muốn cái gì ? " - Cô không nhịn được nữa, lớn giọng hỏi.

Bộ dạng khẩn trương của cô làm ánh mắt hắn càng đậm ý cười.

" Cuối cùng cũng chịu gọi tên tôi rồi sao ? "

Lục Chiêu Thuấn nâng cằm cô lên, thấp giọng hỏi - " Nghe nói em vừa kết hôn ? "

" Nếu anh đã biết thì xin buông tôi ra. Hành động của anh bây giờ là không thích hợp " - Thẩm Khả lấy lại bình tĩnh, ngữ khí không vui đáp.

" Tôi sẽ làm cho nó thích hợp "

Hắn thực sự không biết xấu hổ mà trả lời cô.

Thẩm Khả sinh ra bực bội trong lòng - " Vậy mong Lục tổng đây hãy xác định mối quan hệ của chúng ta cho rõ ràng rồi hãy nói hành động của mình có thích hợp hay không ? "

Hắn tiếp tục nâng cằm cô lên - " Được thôi, tôi cũng đang rất muốn xác định. Hay là từ bây giờ tôi và em cùng nhau tìm hiểu xem mối quan hệ của chúng ta là gì "

Lồng ngực của cô có một thứ bên trong đang rung lên. Thẩm Khả khẽ nhướng mày - " Lục tổng, tôi không có thời gian đùa giỡn cùng anh "

Con ngươi của người đàn ông đột nhiên biến hóa. Đuôi mắt sắc bén như dao nhìn vào cô. Hắn ngay tức thì xoay người, đem cô đè xuống dưới thân.

Thẩm Khả sửng sốt kêu lên một tiếng - " Lục Chiêu Thuấn, anh ! "

Hắn cúi xuống sát bên tai cô, mang theo hơi thở nguy hiểm trong lời nói của mình.

" Không có thời gian ư ? "

Hắn khẽ cười lạnh - " Thẩm Khả của tôi, em nên nhớ em nợ tôi rất nhiều, rất nhiều thời gian. Ít nhất em nợ tôi ba năm "

Cô cảm thấy giống như bị hắn bắt lấy trái tim, đem ra nắm chặt. Thẩm Khả căng thẳng mở to mắt nhìn hắn, không đáp lại được lời nào. Hô hấp của cô lại càng trở nên khó khăn.

" Vậy nên trò chơi này, em phải chơi cùng tôi " - Lục Chiêu Thuấn lãnh đạm mở miệng.

Toàn thân cô run lên. Muốn đẩy hắn ra nhưng thân thể to lớn phía trên lại càng ép xuống - " Tôi không muốn chơi cùng anh. Hơn nữa đây là chỗ công ty, anh mau buông tôi ra "

Lục Chiêu Thuấn thấp giọng, cười mê người - " Đừng khẩn trương, chúng ta chỉ vừa mới gặp lại nhau. Tôi sẽ không vội vàng chiếm lấy em đâu "

Lời nói vừa dứt, hắn ngay lập tức nhắm hướng môi cô lao đến. Cắn mút rồi lại cắn mút. Hắn như một cơn sóng thần càn quét nhanh chóng và dữ dội trong miệng cô.

Thẩm Khả hoảng loạn theo bản năng đẩy hắn ra. Nhưng sức lực mềm yếu của cô làm sao chống lại thể chất ưu thế của người đàn ông kia. Hắn đang muốn làm gì ?!

Hắn mỗi lúc lại trở nên cuồng dã. Nụ hôn quen thuộc có phần xa lạ, càng chiếm hữu lại càng mạnh mẽ hơn như muốn nuốt chửng môi cô. Cơ thể dũng mãnh của người đàn ông như một bức tường thép bức bách Thẩm Khả phía dưới thân mình.

Vừa lúc hắn buông cô ra thì tiếng gõ cửa vang lên.

" Lục tổng, đã sắp đến giờ họp rồi "

Cô căng thẳng nhìn lên hắn, đôi môi hồng nhuận giờ đã sưng tấy lên một cách đáng thương. Lục Chiêu Thuấn nhếch cao khóe miệng, ngón tay miết chặt cánh môi của cô.

" Đây chỉ là món quà nhỏ cho em sau bao nhiêu năm gặp lại. Thẩm Khả, em nên nhớ cho kỹ, dù bây giờ em đang ở cùng ai hay ở bên cạnh ai, tôi mới là người đàn ông của em "

" Lục Chiêu Thuấn, anh đang tự mình đa tình sao ? " - Cô ánh mắt tức giận không thôi.

Hắn không giận ngược lại khóe miệng còn giơ cao hơn. Lục Chiêu Thuấn đứng dậy gài lại cúc áo sơ mi trên cùng rồi khoác áo comple vào người. Ngay cả bộ dạng mặc áo của hắn cũng toát lên phong thái quyền quý của kẻ ăn trên ngồi trước.

Cô nhìn hắn vội vàng ngồi dậy, chỉnh đốn lại trang phục của mình. Lúc này, hắn bước đến gần cô, một lần nữa nắm chặt cằm cô.

" Hôm nay đến đây thôi. Tôi và em sau này còn rất nhiều thời gian " - Lục Chiêu Thuấn cong môi nói.

Thẩm Khả trừng mắt nhìn hắn - " Tôi không muốn gặp lại anh "

Lần này, hắn bật cười ra tiếng - " Chậc... chậc... Vậy thì rất khó rồi. Đừng quên em là tổng giám đốc điều hành của Abella, còn tôi là tổng giám đốc của Hetty. Khả năng chúng ta gặp lại nhau e là không thấp đâu. Cũng đừng quên Abella muốn ký hợp đồng với Hetty, em chính là người ra quyết định "

Thẩm Khả thực sự có cảm giác mình đã lọt vào cái hố do hắn đào sẵn vậy. Đúng, là do cô quyết định nên mới ra cớ sự như vậy, nhưng mà nếu như được lựa chọn lại cô vẫn sẽ chọn Hetty.

" Phải, là tôi quyết định hợp tác với Hetty vì nó là lựa chọn tốt nhất cho Abella " - Cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Lục Chiêu Thuấn lại càng thích thú nhìn cô - " Thẩm Khả sau bao nhiêu năm gặp lại, em đã trở thành một người phụ nữ thông minh thẳng thắn như vậy làm tôi càng hứng thú với em hơn. Giống như em nói, là em lựa chọn Hetty, cũng đồng nghĩa với việc sẽ gặp mặt tôi. Vậy nên đừng hòng trốn tránh "

Thẩm Khả chỉ có thể trừng mắt với người đàn ông kia. Nói xong, hắn buông cô ra bước đến mở cửa rời khỏi văn phòng.

Cô siết chặt hai nắm tay của mình, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Hắn còn không phải đang muốn chơi đùa với cô hay sao ?

Thẩm Khả, mày không được tức giận, không được tức giận. Tất cả đều do mày chuốc lấy. Mày chỉ có thể đối mặt với Lục Chiêu Thuấn thôi.

Cô sau đó cũng rời khỏi văn phòng. Trình Viễn đã đứng sẵn trước cửa chờ đợi cô.

" Thẩm chủ tịch, tổng giám đốc trước khi trở về Kính Vương họp, đã dặn dò tôi phải đưa cô về "

" Không cần đâu, tôi có tài xế đang ở phía dưới chờ sẵn " - Cô vội nói.

Trình Viễn nghe vậy liền đáp - " Xin lỗi Thẩm chủ tịch nhưng tài xế của cô đã quay trở về rồi. Là do tổng giám đốc sắp xếp nói sẽ đưa cô về sau "

Thẩm Khả trong lòng lại dâng lên sự bực bội. Hắn bây giờ còn đang muốn xen vào sắp xếp cuộc sống của cô nữa sao ?

" Vậy làm phiền cậu rồi "

Cô lại kiềm xuống cơn giận trong lòng nhẹ giọng nói.

Vì Trình Viễn đi cùng cô nên Thẩm Khả bấm bụng phải dùng thang máy. Cô không thể bắt cậu ta đi bộ cùng cô xuống 24 tầng được.

Thang máy vừa nhảy xuống được năm tầng, cô đã bắt đầu cảm thấy ngột ngạt hơn rất nhiều. Dần dần hô hấp khó khăn hơn. Nhưng Thẩm Khả phải cố gắng hít thở, không để cho người bên kia phát hiện ra.

Khi đến gần những tầng cuối cùng, cô cảm giác bất an. Cả người bỗng dưng lùi về một góc.

" Thẩm chủ tịch, người không sao chứ ? " - Trình Viễn đã phát hiện ra biểu hiện kỳ lạ của cô, gấp gáp hỏi.

Đúng lúc này, thang máy xuống đến tầng trệt. Cô giống như được nhập hồn trở lại xác. Vội vàng ổn định tinh thần.

" Tôi không sao "

Thẩm Khả trả lời.

Trình Viễn nghe cô trả lời như vậy cũng không dám hỏi thêm nhiều. Nhanh chóng cùng cô ra ngoài, ngồi vào xe và rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.