Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 45: Cho hắn một cơ hội trả thù



Đi xe khoảng mười phút thì đến nhà hàng mà Thẩm Khả muốn ăn. Có thể nói là một nhà hàng bình thường không thể bình thường hơn. Không sang trọng lộng lẫy nhưng lại rất thoáng mát với không gian bên ngoài. Màu xanh lá nhạt lại là màu sắc chủ đạo của nơi đây. Còn trồng rất nhiều cây xanh, chậu kiểng các loại nên dù trưa nắng nhưng vẫn cảm thấy mát mẻ.

Cô chọn một bàn phía bên ngoài có thể nhìn ra bờ sông. Cô để ý từ khi bước chân vào đây Lục Chiêu Thuấn đã nhíu mày không ít. Đã rất lâu rồi hắn không bước vào những nơi bình dân như thế này. Dáng vẻ đẹp đẽ của hai người đã bị toàn bộ nhà hàng chú ý. Nhân viên cũng không phải không nhận ra những vị khách hàng sang trọng nhiều tiền kia, ngay lập tức niềm nở ra tiếp đón.

Thẩm Khả ngồi vào bàn đã gọi ngay phần cơm trứng còn có trứng cuộn thịt ngũ hoa và vài món thanh đạm khác. Từ đầu đến cuối Lục Chiêu Thuấn đều im lặng để cô gọi thức ăn theo ý mình.

" Nếu tôi nhớ không lầm Lục tổng rất bận rộn, trưa nắng chạy đến công ty tôi không phải là quá vất vả rồi sao ? "

Từ công ty Kính Vương đi đến công ty Abella của cô quả thực không hề gần. Bởi vì Abella nằm gần rìa thành phố trong khi Kính Vương lại ở khu trung tâm.

Sau khi nhận được điện thoại của cô, hắn nửa phần tức giận, nửa phần khó hiểu vì thái độ kỳ lạ của cô trong điện thoại. Không biết vì sao nhịn không được mà lái xe chạy đến đây.

" Hình như tôi có cảm giác em đang rất hứng thú với chuyện chúng ta lên báo thì phải ? " - Hắn giọng trầm ổn hỏi.

Cô nhìn hắn, vẻ mặt rất bình thản - " Chẳng phải tôi đã trả lời anh rồi sao ? "

" Câu trả lời của em vẫn chưa thỏa mãn tôi " - Lục Chiêu Thuấn nheo mắt.

Thẩm Khả lúc này cầm lấy ly nước lọc bên cạnh uống một ngụm sau đó mới mở miệng - " Không phải Lục Chiêu Thuấn anh nói muốn bắt đầu chơi trò chơi với tôi sao ? Sao vậy ? Lựa chọn của tôi khiến anh không hài lòng ? "

Hắn rướn sát người lại bàn ăn, chống khuỷu tay lên bàn, lạnh lùng nói - " Đừng có tùy tiện khiêu khích đàn ông, em sẽ phải lãnh hậu quả đau đớn đấy "

Đôi môi anh đào khẽ cong lên một đường không hề sợ hãi.

" Dù sao tôi cũng đã đưa ra lựa chọn của mình rồi. Có cần tôi giúp anh một tay không ? Hẹn hò với nhau một chút để đám phóng viên bám theo sau kia có ảnh chụp "

Lần trước thì không thấy nhưng lần này cô cảm nhận được có người đang theo dõi mình. Còn nhìn thấy bọn họ cầm theo điện thoại và máy chụp ảnh. Cô không biết liệu có phải do hắn gọi đến hay không ?

Lục Chiêu Thuấn đột nhiên hứng thú nhìn cô, thấp giọng cười - " Được, tôi và em cứ thử cùng nhau chơi trò chơi này xem ? Xem thử ai là kẻ rút lui trước "

" Sai rồi, Lục Chiêu Thuấn. Tôi là muốn xem thử ai mới là kẻ lưu luyến không buông được " - Cô cười nhạt đáp lại hắn.

" Khá lắm, Thẩm Khả, cô rất khá. Ta quả nhiên đã quá xem thường cô " - Hắn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô.

Thức ăn lúc này được dọn lên bàn. Lục Chiêu Thuấn nhìn mấy món giản đơn trên bàn lại nhíu mày.

" Lục tổng bình thường chỉ toàn ăn mấy món tây đắt tiền, hôm nay cũng nên đổi khẩu vị một chút đi. Cho biết con người bình thường ăn như thế nào ? " - Cô vừa gắp một miếng trứng vào chén mình vừa nói.

Lời nói này không phải có ý tứ là chửi hắn không phải con người sao ?

Lục Chiêu Thuấn không màn đến lời đùa cợt của cô, liếc mắt nói - " Gắp cho tôi "

Cô hơi trừng mắt - " Anh không có tay sao ? "

Hắn không ăn mà khoanh tay trước ngực dựa vào ghế, ánh mắt dán vào gương mặt xinh đẹp đang ăn nhìn chằm chằm. Thẩm Khả đang ăn nhìn lên xém chút nữa là nghẹn họng. Thực sự nuốt không trôi thức ăn khi bị ánh mắt trực tiếp của hắn tấn công như vậy. Cô đành cắn răng mà cầm đũa lên gắp thức ăn vào chén hắn.

Thẩm Khả hận thù gắp lấy gắp để mấy món trên bàn vào chén hắn. Gắp đến hết nửa dĩa trứng cuộn với mấy miếng rau xào thì chén của hắn đã chất thành núi. Có thể nói chiều cao của thức ăn trong chén bằng chiều cao cái chén nhân hai. Hắn cau mày nhìn hành vi trẻ con của người phụ nữ.

" Em định cho tôi ăn đến chết sao ? " - Lục Chiêu Thuấn không hề tức giận nhưng mặt có hơi nhăn lại.

Đúng vậy, nếu có thể anh ăn đến chết luôn đi. Ăn xong biến thành trái trứng luôn càng tốt. Không có mắt cũng không có miệng càng không có não. Thẩm Khả chỉ cần đạp một phát là nát bét.

Cô thật sự rất muốn nói thẳng vào mặt hắn như vậy. Nhưng lại không có cái can đảm đó nên nở một nụ cười không thể giả tạo hơn - " Đâu có, tôi chỉ muốn Lục tổng được ăn no thôi "

Nói xong, Thẩm Khả liền cúi gầm mặt ăn phần của mình. Vậy nên cô không thể nhìn thấy ánh mắt ý cười hiếm hoi của người đàn ông đối diện.

Tuy là như vậy, nhưng Lục Chiêu Thuấn vẫn cầm đũa lên ăn, còn ăn rất ngon miệng.

Ăn xong hắn đưa cô về lại công ty. Lúc Thẩm Khả ra khỏi xe, hắn cũng không nói câu gì. Cứ như vậy trực tiếp lái xe rời đi.

Cô vừa đi lên lầu đã nghe tiếng xì xào to nhỏ của các nhân viên. Bọn họ nhìn thấy cô liền tản ra lủi thủi làm việc của mình. Thẩm Khả chỉ im lặng đi thẳng vào phòng làm việc. Cô lựa chọn như vậy đương nhiên cũng sẽ lường trước được những điều này.

=============================

...Lục gia...

Trời sẩm tối, Lục Chiêu Thuấn đến Lục gia ăn tối. Đã lâu lắm rồi hắn không trở về đây. Người quản gia quen thuộc đứng trước cửa lớn chào đón hắn.

" Lục tam thiếu gia, chào mừng người trở về "

Lại là một câu nói quen thuộc. Hắn vẻ mặt lạnh lùng bước thẳng vào trong. Vừa lúc định đi đến phòng ăn thì nhìn thấy một người đàn ông tuấn mĩ từ phía ngược lại đi tới phòng ăn. Nhìn thấy hắn, anh ta nở nụ cười sảng khoái.

" Xem ai về nhà thế này. Chẳng phải em trai yêu quý của tôi đây sao ? "

Lục Chiêu Thuấn vẻ mặt không chút gợn sóng. Khóe miệng nhếch lên một cách nhạt nhẽo - " Lâu rồi không gặp, anh hai "

" Đúng là lâu rồi không gặp. Em trai, mấy năm không gặp, anh thực sự rất nhớ em trai đấy "

Lục Hàm không kiêng kỵ gì mà vỗ vai hắn. Sau bao năm dáng vẻ phong lưu diễm mị của anh ta vẫn không hề giảm sút.

Hắn khẽ gỡ bàn tay đang đặt trên vai mình xuống. Đôi mắt hẹp dài khẽ nhướng lên.

" Mấy năm qua cũng quá vất vả cho anh rồi. Chắc là phải chờ đợi lâu lắm nhỉ "

Lục Hàm bàn tay hạ xuống dưới khẽ siết chặt, nụ cười vẫn giữ bên môi - " Cũng không có gì vất vả. Bà muốn thế nào thì anh sẽ làm như thế đó, chỉ cần bà nội yên lòng là tốt rồi "

Năm đó, sau khi bà nội nổi giận vì biết được anh ta làm chuyện phi pháp, đã điều anh về công ty con ở Tô Châu làm một chức phó giám đốc hèn mọn ở đó. Bao nhiêu năm nay anh ta đã nhẫn nhịn, chờ đợi, chờ đến lúc được quay trở về vị trí của mình. Cuối cùng anh ta đã đợi được ngày này. Một tháng trước, mẹ đã gọi điện bảo anh ta quay trở lại tổng công ty.

Lục Chiêu Thuấn quăng cho người đối diện ánh mắt ẩn ý đầy chế giễu rồi xoay người bước vào phòng ăn. Trong phòng ăn đã có mặt đầy đủ tất cả mọi người.

Lục lão phu nhân, Tưởng Huệ và cả Lục Hoán Ngữ. Tưởng Huệ vẫn là một người đàn bà xinh đẹp dù bà ta đã bước qua cái tuổi năm mươi. Bà ta vẫn nhìn hắn với cái nhìn thiếu hảo cảm như vậy, từ khi hắn ra tù bà ta càng không để hắn vào tròng mắt. Chỉ cần không có mặt bà nội, liền khinh rẻ Lục Chiêu Thuấn ra mặt.

Hắn cũng không nhàn rỗi để ý đến bà ta. Chỉ có bà nội là đã già đi rất nhiều, bây giờ chân tay không còn khỏe mạnh, lúc đi là phải chống gậy. Bà vừa nhìn thấy hắn đã vui mừng khôn xiết.

" Cháu về rồi, mau lại đây "

Lục Chiêu Thuấn bước lại gần, cúi chào một cái rồi tự động kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Lục lão phu nhân nhận ra dáng vẻ xa cách của cháu trai mình. Bà đương nhiên hiểu lý do. Vậy nên bà không vì thái độ của hắn mà mất tự nhiên.

Lục Hàm bước vào theo sau hắn cũng nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.

" Hoán Ngữ, vợ cháu sắp sinh rồi đúng không ? Bác sĩ nói thế nào ? "

Lục lão phu nhân khẽ hỏi trên bàn ăn.

" Thưa, cũng chỉ còn khoảng mười ngày nữa. Bác sĩ nói sức khỏe của cô ấy yếu, tốt nhất là nên sinh mổ "

Lục Hoán Ngữ nói, ánh mắt xẹt qua tia lo lắng.

Lục Chiêu Thuấn nhìn nhìn anh, cất giọng trầm ổn - " Em vẫn chưa chúc mừng anh thì phải. Chúc mừng anh sắp có con trai đầu lòng, mong là chị dâu sẽ mẹ tròn con vuông "

" Cám ơn em "

Lục Hoán Ngữ lại thấp giọng mở miệng.

" Nhưng mà Chiêu Thuấn, anh nghĩ em nên trở về Lục An giúp đỡ cho gia đình. Dù gì sản nghiệp Lục gia sau này đều do ba anh em chúng ta quản lý. Mấy năm nay em bôn ba thương trường ngoài kia đã vất vả rồi, cũng đến lúc nên trở về Lục An thôi "

" Nếu em từ chối ? "

Hắn nhấm nháp ly rượu vang khẽ hỏi.

Tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn qua hắn. Đặc biệt là Tưởng Huệ, vừa nghe con trai mình nói, ánh mắt đã không vui.

" Hoán Ngữ con không cần phí sức như vậy đâu "

" Anh trai à, anh không nhạy cảm gì cả. Lục Chiêu Thuấn đang ở trên đỉnh cao quyền lực như vậy lại sở hữu cả một đế chế cho riêng mình. Chẳng nhẽ anh nghĩ rằng cậu ấy sẽ từ bỏ tất cả để trở về Lục An làm việc dưới quyền của anh sao ? "

Lục Hàm giọng điệu cao cao nói. Anh ta biết rõ thực lực của hắn, càng biết rõ con người hắn có bao nhiêu thâm sâu. Mười năm trước còn dám sau lưng đâm anh một nhát, hỏi thử mười năm sau hắn còn dám làm gì. Để hắn vào Lục An, Lục Hàm anh còn có cơ hội lấy lại quyền hành sao ?

" Anh biết lời này của anh là đòi hỏi có chút quá đáng. Nhưng anh chỉ nghĩ cho Lục An thôi, dù gì Lục Chiêu Thuấn em cũng là con cháu của Lục gia. Tự mình ra bên ngoài mở công ty riêng như vậy, người bên ngoài cũng ít nhiều lời ra tiếng vào "

Lục Hoán Ngữ nghiêm nghị lên tiếng.

Hắn đôi mắt sắc lẹm nhìn anh - " Em cũng chỉ là kẻ có chút tài cán ăn may mà thôi. Anh không cần phải coi trọng em như vậy. Vả lại Lục An đã có hai quý tử nhà Lục gia giúp sức, em nghĩ anh đã lo lắng dư thừa rồi "

Lục Hoán Ngữ đã được nhìn rõ năng lực của em trai mình. Vậy nên anh muốn hắn trở về Lục An, làm cánh tay phải đắc lực cho anh. Lục Chiêu Thuấn không phải nhìn không ra.

" Chiêu Thuấn... "

" Đủ rồi, đừng nói nữa. Nếu như Lục Chiêu Thuấn cháu vẫn còn giận bọn ta thì Hoán Ngữ không cần ép Chiêu Thuấn nữa, nó muốn quyết định như thế nào thì như thế đấy. Nếu Chiêu Thuấn không muốn về Lục An thì cũng không sao, nhưng số cổ phần đó vẫn là của cháu và cháu vẫn phải có trách nhiệm với nó " - Lục lão phu nhân không vui nhìn hai người.

" Mẹ, mẹ vừa nói cái gì ? Số cổ phần nào ? " - Tưởng Huệ không thể tin vào tai mình, nhịn không được hỏi. Lục Chiêu Thuấn có cổ phần ?

Lục lão phu nhân nhìn qua con dâu, ngữ giọng nhấn mạnh - " Con cũng nghe rồi đấy. Con cháu của Lục gia đều có thừa hưởng sản nghiệp, tất cả đều được phân chia rõ ràng "

Tưởng Huệ những tưởng chỉ có bà và hai đứa con trai của mình. Trong Lục An, bà và mẹ chồng mình là người nắm trong tay cổ phần nhiều nhất. Sau đó là Lục Hoán Ngữ và Lục Hàm. Nhưng vì Lục lão phu nhân sức khỏe không tốt nên không thể tham gia phần lớn các cuộc họp cổ đông, cũng như những quyết định quan trọng, lúc ấy Tưởng Huệ sẽ là người đại diện. Vậy số cổ phần kia ở đâu ra ?

Vì Lục Quyết Thành chết đột ngột nên không hề để lại di chúc. Lúc đó, bà ta đã âm mưu cùng với luật sư Tôn, là người cận kề bên chồng bà, tước đoạt quyền thừa kế của Lục Chiêu Thuấn.

Lục Hàm cùng Hoán Ngữ cũng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng thấy vẻ mặt cực kỳ không vui của bà nội, hai người ai nấy đều im lặng.

" Mọi người dùng bữa đi "

Thế là mọi người lại im lặng dùng bữa. Trong khi thâm tâm lại nổi sóng.

Lục Chiêu Thuấn ngồi đó, đường viền môi cong lên theo một đường hoàn hảo. Từ trong con ngươi đen láy, ẩn hiện thoáng qua một tia độc xảo. Hắn cầm dao cắt miếng cá trên dĩa, một cách rất nhẹ nhàng nhưng miếng cá lại dễ dàng bị đứt ra.

=============================

Đêm lại tới, Thẩm Khả bước ra từ phòng tắm, trên người cô chỉ khoác một chiếc áo choàng lông. Mái tóc màu nâu sáng vẫn còn ẩm ướt vì cô mới gội đầu xong.

Cô khẽ vươn vai một cái. Suốt một ngày ngồi trong phòng làm việc, Thẩm Khả tưởng chừng mông mình đã hóa đá, lưng cũng nhức mỏi. Cô ngồi bên bàn trang điểm, nhẹ nhàng sấy tóc cho mình.

Tối nay, Mạnh Triết không có về nhà. Cô cũng không hỏi tới quản gia. Chỉ đoán rằng anh ở bệnh viện làm việc hay cũng có thể là giận cô nên mới muốn ở lại bệnh viện. Trước đây cô luôn nghĩ dù sau này kết hôn, ở cùng một chỗ với Mạnh Triết sẽ cảm thấy rất thoải mái. Vì cô và anh đã ở bên cạnh nhau trong suốt khoảng thời gian cô học bên Luân Đôn.

Chỉ là bất chợt, từ ngày hôm qua, cô cảm thấy bị ngạt thở. Lúc ở bên Luân Đôn, cô luôn coi anh là bạn, cũng không thấy anh là kẻ phiền phức. Vì Mạnh Triết rất chừng mực, cũng rất hiểu cô, nên sẽ không làm ra những chuyện gây phiền lòng cô. Nhưng bây giờ, cô cảm giác, anh đang dần dần bộc lộ con người thật của mình.

Thẩm Khả sấy tóc xong, đặt lại vào trong ngăn kéo. Trong ngăn kéo đầy rẫy những thứ đồ linh tinh của phụ nữ có một túi vải đỏ nho nhỏ. Cô lúc cất máy sấy tóc liền vô tình đụng phải. Bình thường nó vẫn nằm trong góc ngăn kéo nên cô không bao giờ để ý.

Ánh mắt của Thẩm Khả dường như ngưng đọng. Cô chậm chạp cầm lấy túi vải đỏ. Chậm chạp mở miệng túi ra, đổ xuống tay mình. Một chiếc lắc bạc rơi xuống lòng bàn tay cô. Không biết vì sao khi nhìn thấy một chiếc lắc này cô lại cảm thấy vừa đau lòng vừa hạnh phúc. Cô còn nhớ mình đã phải khó khăn lắm mới phá được ổ khóa của chiếc lắc bạc này ra.

Cô nhớ lúc hắn đeo vào chân cô và cả vẻ quyến luyến của hắn khiến cho tim cô đập mạnh. Lúc đó cô giận hắn, tin rằng hắn phản bội cô lên giường với người phụ nữ khác. Nhưng khi nhìn thấy hắn một mình cô độc đứng trong căn phòng đó, bảo một người khác đưa cô rời khỏi. Cô chưa bao giờ sợ hãi như khi ấy, cô đã sợ rằng mình mất hắn.

Vậy mà, đến phút cuối cùng cô lại là người bỏ rơi Lục Chiêu Thuấn mà ra đi.

Cả ngày hôm nay Thẩm Khả luôn tự hỏi mình : rốt cuộc mình đang làm gì vậy ? Tại sao vẫn cứ tiếp tục gặp gỡ Lục Chiêu Thuấn ? Tại sao lại lựa chọn như vậy ? Là do cô nhất thời kích động thiếu suy nghĩ ?

Không phải.

Mà là chính cô muốn cho hắn, Lục Chiêu Thuấn một cơ hội để trả thù. Cũng như cho chính bản thân mình một cơ hội để trả thù.

Bởi vì trong một giây lơ đễnh nào đó, cô nhận ra trong ánh mắt của hắn chỉ chứa toàn thù hận.

Bên ngoài biệt thự Khả An, hình ảnh quen thuộc của một chiếc xe sang trọng màu rượu đậu phía bên kia đường. Người đàn ông ngồi bên trong nhìn lên phía cửa sổ trên lầu, ánh đèn le lói chợt tắt.

Hắn dập điếu thuốc trong tay. Hương thơm của mùi thuốc lá còn thoang thoảng đâu đây làm say lòng người. Lục Chiêu Thuấn vẫn còn ngồi đó, bóng dáng cô tịch ẩn mình vào trong bóng tối.

Trình Viễn ngồi phía trước cẩn trọng hỏi.

" Lục tiên sinh, chúng ta về chứ ạ ? "

Hầu như đêm nào tài xế cũng chở Lục Chiêu Thuấn đến trước biệt thự Khả An này, nhưng hắn lại chưa bao giờ vào trong. Cứ ở bên ngoài cổng nhìn lên phía tầng ba ngôi biệt thự. Không biết hắn chờ đợi điều gì, nhưng từ gương chiếu hậu, cậu ta có thể nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của người đàn ông, ôn nhu mà tĩnh lặng.

Lần đầu tiên khi bắt gặp bộ dạng của hắn như vậy, Trình Viễn đã không khỏi kinh ngạc, còn tưởng mình đã hoa mắt. Theo hắn bao lâu nay, cậu cũng hiểu Lục Chiêu Thuấn là người như thế nào. Thâm sâu, khó lường, tàn nhẫn, độc địa. Một người đàn ông như thế chưa bao giờ thương xót một kẻ nào, cho dù là phụ nữ, hắn vẫn dùng loại ánh mắt lãnh khốc nhất.

Nhưng hiện tại, trên gương mặt hắn lại hiện lên vẻ nhu tình của người đàn ông khi si mê thứ gì đó. Dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị cậu nhạy cảm nhìn thấy được.

Hồi lâu sau, Lục Chiêu Thuấn ra lệnh cho tài xế rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.