Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 13



Tiêu Mân không có ấn tượng tốt với bác sĩ Cao, Quách Thiên Bổn cũng hiểu, miệng anh đồng ý "vâng", nhưng trong lòng hơi chống lại. Tuy anh không thích bệnh viện kia, nhưng tuỳ việc mà xét thì nhìn bác sĩ Cao kia cũng là người đứng đắn. Hơn nữa, Cố Tương lớn rồi, cô có chủ kiến của mình.

Hồi trước Tiêu Mân cũng không như vậy, năm đó anh ta còn lười phản ứng với Cố Tương.

Quách Thiên Bổn nhớ rõ, khi đó Cố Tương vừa đến Bắc Kinh, vẫn còn đang học cấp hai, sau khi tan học sẽ đến lớp huấn luyện học chương trình huấn luyện não. Mẹ cô bận rộn đứng vững gót chân ở Bắc Kinh, mỗi ngày đi sớm về trễ, khi đi học cô đói bụng cũng không nói tiếng nào, sau đó mỗi ngày cha của Tiêu Mân đều phần cơm cho cô. Lúc đó Tiêu Mân sắp tốt nghiệp đại học, anh ta không có kiên nhẫn làm bạn với trẻ con, nhưng ông Tiêu rất thích cô bé Cố Tương, còn ra lệnh cho Tiêu Mân hướng dẫn cô học tập. Lúc ấy anh theo chị đang làm việc đến lớp huấn luyện, khá đồng tình với Cố Tương, anh cho rằng mình không thích học thì những người khác cũng vậy. Song Cố Tương trời sinh đã thích học đủ thứ. Hơn nữa trời sinh khinh thường nói dối, gần như hỏi gì đều nói thật, bạn gái Tam Nhậm của Tiêu Mân rất thích nghe ngóng tin tức từ chỗ Cố Tương, ầm ĩ khiến cho Tiêu Mân khổ không thể tả.

Thời gian năm đó rất thú vị, tiếc là quá ngắn. Cố Tương thực sự là lớn lên bên cạnh Tiêu Mân, thời gian cô đi theo Tiêu Mân còn nhiều hơn mẹ cô, nhưng con người đều phải nhanh chóng trưởng thành, trường thành rồi cũng sẽ nhiều phiền não hơn.

Quách Thiên Bổn thở dài.

"Than thở cái gì?"

Quách Thiên Bổn lấy lại tinh thần: "À...không có gì."

"Cố Tương có đủ tiền tiêu không?"

"Đủ chứ. Hiện tại mẹ em ấy để cho em ấy hỗ trợ làm việc, cho em ấy chút tiền công tác."

"Cho con gái tiền công tác, cũng chỉ có bà Chử Cầm làm vậy." Tiêu Mân từ chối cho ý kiến.

Quách Thiên Bổn nói: "Nếu như cho tiền sinh hoạt, Cố Tương cũng sẽ không lấy, cô ấy trưởng thành rồi...Dù sao cũng sẽ không quá lâu, chờ cơ thể cô ấy tốt hơn, cô ấy sẽ tự đi tìm công việc."

Hiện tại tình hình cô như vậy, cũng không có cách nào làm việc được.

Tiêu Mân dựa vào cửa sổ xe, tay chống cằm: "Về nói với kế toán công ty một tiếng, bảo cô ấy chi phần tiền quảng cáo. Lần phỏng vấn này cũng coi như tuyên truyền cho công ty rồi."

"Vâng." Lúc này Quách Thiên Bổn rất kiên quyết.

Cao Kình ra khỏi thang máy, đi vào nhà họ Đồng, đóng cửa lại. Anh hơi do dự một lúc, sau đó nhìn qua mắt mèo.

"Nhìn gì thế?"

Cao Kình đờ người, lập tức làm như không có gì xoay người, "Sao em lại ăn trước?"

Đồng Xán Xán xới cơm nhìn anh: "Em đói rồi."

"À...nhà Cố Tương có khách." Cao Kình nói.

Bà Cao Mỹ Tuệ mang đồ ra, để bát cơm trước mặt Cao Kình, xoa tay chạy ra cửa: "Cháu ăn trước đi. Bác xem là khách nào."

Cao Kình mặc kệ hai người phụ nữ hóng chuyện, anh ăn cơm, lỗ tai nhàn rỗi.

"Hai người đàn ông." Bà Cao Mỹ Tuệ nói.

"Vâng, người trong phòng còn khá thanh nhã." Đồng Xán Xán nói.

"Con có nhìn rõ hơn không? Vóc dáng khá cao. Mẹ nhìn ở cửa thang máy cũng không tệ, tướng mạo đoan chính, nhìn là biết chịu được khổ." Bà Cao Mỹ Tuệ đánh giá.

"Ai là bạn trai của cháu gái nhỏ nhỉ?" Đồng Xán Xán hỏi.

"Con có quan hệ tốt như vậy thì đi nghe ngóng thử chẳng phải sẽ biết sao."

Đồng Xán Xán nhìn về phía Cao Kình, "Không dễ nghe được đâu, chắc chắn cô ấy sẽ không nói."

Bà Cao Mỹ Tuệ suy nghĩ: "Vậy mẹ đi hỏi dì Văn một chút, nếu cháu rể bà là người có tiền, vậy không sợ bà ấy không có tiền trả."

Đợi hai người đàn ông đi rồi, bà Cao Mỹ Tuệ giả vờ đi đổ rác, cách tấm rèm gọi bà Văn Phượng Nghi. Trò chuyện một lúc, bà mang theo túi rác và hai túi đồ ăn về.

"Hôm nay có lộc ăn rồi, Kình Kình cháu mang một chút đến bệnh viện chia cho đồng nghiệp. Buổi tối đợi bác bóc vỏ sầu riêng rồi mang lên."

Đồng Xán Xán liếc một chiếc túi to khác, lấy một gói thịt bò viên từ trong ra, "Nhà cô ấy sướng thật, lúc trước cũng có người tặng đồ ăn vặt. Mẹ, ai là bạn trai của cô ấy thế."

"Không phải ai hết. Người cao kia hình như là con trai của thầy giáo Cố Tương, quan tâm người ta nhiều thế làm gì, một đứa con gái như con sao nhiều chuyện vậy."

Đồng Xán Xán: "..."

Cao Kình bỏ bát cơm không xuống, nhìn đồng hồ: "Cháu ăn no rồi, cháu quay về bệnh viện đây."

Cao Kình bận rộn đến chiều, lúc trời tối đen, anh thay quần áo trong văn phòng, nhắn tin cho Cố Tương, hỏi cô cần ảnh chụp cụ thể nào, về anh tìm cho. Chờ anh xuống dưới mới nhận được tin trả lời. Cố Tương hỏi anh có tiện cho cô xem không. Cao Kình nhíu mày. Hình của anh thật sự là quá nhiều, lần trước mới thoáng thu dọn lại chút, một thùng chất đầy hai ngăn tủ. Anh nhắn lại: "Nhiều ảnh lắm, hai ngăn tủ cơ. Tôi về chỉnh lại rồi gửi cho cô."

Suy nghĩ một chút, anh lại nhắn thêm: "Hoặc nếu cô không ngại, có thể tới nhà tôi xem." Vừa gửi đi, anh đã hơi hối hận rồi, lời mời này quá thất lễ, vô cùng ngả ngớn. Anh đang định nhắn tiếp, lại thấy Cố Tương nhắn đến. "Nếu như không làm phiền anh, tôi sẽ qua."

Đương nhiên là không phiền. Cao Kình nhanh chóng nhắn lại.

Về đến nhà, anh lau sàn nhà một lần, lấy hết ảnh trong tủ ra. Không có chỗ nào thích hợp, đành phải để trên sàn nhà phòng khách. Người còn chưa tới, anh lấy một bình nước tưới hoa, lại cầm khăn sạch lau lá cây. Nửa tiếng sau có người gõ cửa, anh lập tức đi mở, mỉm cười: "Cô đến rồi."

"Quấy rầy." Cố Tương nói.

Cao Kình mời cô vào, để cô ngồi trên salon một lát, anh vào bếp ép hai cốc sữa đậu nành. Cố Tương ngồi, hai tay đặt trên đùi, tư thế lịch sự, cũng không ngó nghiêng xung quanh, vô cùng có giáo dục, chỉ là đôi mắt không khống chế nổi liếc về phía chồng ảnh trên sàn nhà. Cao Kình mỉm cười, đưa sữa đậu nành cho cô: "Vừa mới làm xong, không biết cô có thích uống không, cẩn thận bị bỏng."

Cố Tương nhận bằng hai tay: "Cảm ơn."

Cao Kình nói: "Ảnh chụp cũ gần như đều ở đây, cô có thể từ từ xem.

Cố Tương lại cảm ơn, được chủ nhân cho phép cô mới rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía đống ảnh kia.

Cao Kình lo cô bị cảm lạnh, hơi ngăn lại, đưa cho cô một cái đệm, lại mang hoa quả ra gọt, anh nói: "Còn chưa cảm ơn cô đã tặng đồ cho bác tôi, tôi cũng có phần, có qua có lại, tan làm tôi cũng mua một chút."

Cố Tương vốn đang xem ảnh, nhìn anh, cô cúi đầu xuống lật tiếp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bếp. Căn hộ này cũng là hai phòng giống dưới nhà, chỉ có điều thiết bị lắp đặt thời thượng hơn, phòng bếp là phong cách mở.

Cao Kình mua dâu tây, nho, dưa hấu, dâu tây bỏ cuống, nho rửa sạch, dưa hấu cắt thành miếng nhỏ, bên trong có hạt đen, anh lấy dĩa gẩy ra. Hiếm khi thấy có người làm như vậy. Cố Tương lại cúi đầu xem ảnh: "Không cần khách sáo."

Đĩa trái cây đã gọt xong, Cao Kình bưng ra để gần chân cô tiện cho cô lấy. Anh ngồi bên cạnh uống sữa đậu nành: "Cô muốn thông qua những tấm ảnh này để tìm trí nhớ sao?"

Qua một lúc Cố Tương mới khẽ đáp: "Ừ."

Cao Kình: "Đây cũng là một cách, xem nhiều sự vật quen thuộc lúc trước không chừng có thể giúp khôi phục một ít trí nhớ." Anh dừng một chút, lại nói, "Thực ra cô có thể nói cho tôi một ít tình hình cụ thể, tôi có thể phân tích giúp cô."

Cố Tương nói: "Không cần, anh cũng chả nói gì với tôi hết." Ý nghĩa mở rộng ra là "Anh không nói cho tôi, tôi cũng không nói cho anh, anh nói trước, tôi mới có thể nói."

Đúng là tính trẻ con, Cao Kình mỉm cười, không quấy rầy cô nữa. Đợi cô xem một lát, anh mới đưa cốc sữa, Cố Tương cầm lấy uống hơn nửa cốc.

Hôm nay cô mặc đồ ở nhà, có lẽ là đã rửa mặt, nhìn nghiêng, làn da trắng nõn hồng hào, trên lỗ tai có xỏ lỗ, không đeo hoa tai. Trên cổ dưới vành tai có nốt ruồi nho nhỏ. Lông mi cô không dày, nhưng dài mà cong, nhìn rất đẹp. Cao Kình lúc này mới nhận ra cô không trang điểm, là mặt mộc.

Động tác lật của cô ngày càng chậm, đầu ngón tay bình thường sẽ dừng ở góc phải dưới cùng ảnh chụp một lúc. Cao Kình nhìn một lát, bỏ cốc sữa xuống, cũng ngồi xuống đất tới gần cô, chỉ tay về phía tấm ảnh trên tay cô: "Tấm này chụp vào 1 tháng 9 năm 2009, khai giảng trường tiểu học Văn Huy, đến khi nghỉ đông kiến trúc trường đã thành màu quýt rồi. Năm 2009 có lẽ cô đang học..."

"Đang học cấp hai rồi." Cố Tương nói, "Năm đó tôi học cấp hai rồi."

Cao Kình mỉm cười, chỉ vào bức ảnh tiếp theo: "Tấm này là ngày 16 tháng 5 năm 2008."

Cố Tương nghe anh nói về ngày trong từng tấm ảnh, trong đầu tìm kiếm chính mình khi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.