Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 17



Nhìn theo Cố Tương rời đi, Cao Kình quay lại phòng làm việc. Anh tuỳ tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng, sau đó mới quay lại làm việc. Bận rộn đến rạng sáng, cuối cùng tất cả đã kết thúc. Anh thở phào, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, mở di động ra tìm kiếm "Cung điện ký ức". Mấy năm trước anh từng xem qua tài liệu về cung điện ký ức, nhưng công việc quá bận, lại thêm một đống chuyện, lúc đó hạng mục chăm sóc lâm chung của bệnh viện đang tiến hành, anh hoàn toàn không có thời gian nhàn rỗi đi nghiên cứu chuyện này. Anh không hiểu về cung điện ký ức cho lắm, chỉ có chút ấn tượng đơn giản. Mở trang web, trong lòng anh có chút suy tính.

Lúc trời hửng sáng, Cố Tương hoảng hốt nghe thấy tiếng chim. Cô hé mắt ra, nhìn thấy trời hơi xanh, bên ngoài bệ cửa sổ có hai chú chim nhỏ đậu. Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đứng dậy, đi đến trước cửa sổ muốn nhìn cho kĩ hơn, nhưng hai chú chim nhỏ bị doạ sợ tung cánh bay đi mất.

Cố Tương sững người, suy nghĩ cũng tỉnh táo, che miệng ngáp một cái, mở cửa ra. Phố xá tấp nập, lại là một ngày mới. Đến mười giờ, cô nhận được điện thoại của Tiêu Mân.

"A lô? Nghe giọng em hình như tâm trạng không tệ lắm." Tiêu Mân nói.

Cố Tương đánh son, nhìn vào gương, lấy ngón út lau đi khoé miệng, "Vâng, cũng khá."

"Tâm trạng tốt như thế...buổi trưa cùng ăn cơm nhé?"

"Không được rồi."

"Ăn cơm xong đi xem nhà với anh."

"Xem nhà gì?" Ngón út lau vào khăn giấy, Cố Tương lại chỉnh lại son.

"Chi nhánh công ty ở đây, sau này thỉnh thoảng anh phải đến đây, không thể cứ ở khách sạn mãi được, mua xừ nhà cho xong."

"...Tự anh đi xem đi."

"Em đưa ra chút ý kiến cho anh."

"Là anh mua nhà, tại sao phải cần ý kiến người khác?"

"...Người thường bọn anh cũng cần ý kiến của người khác." Giọng Tiêu Mân hơi thay đổi, "Em là người khác sao?"

Tâm tư của Cố Tương không ở chỗ này, "Anh đi một mình đi, hôm nay em còn có việc."

"Có chuyện gì?"

"Lát nữa em còn phải đến bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ, buổi trưa có hẹn rồi."

"...So với anh còn bận hơn."

Cố Tương suy nghĩ, "Đúng vậy."

"..."

Cố Tương trang điểm xong đi ra ngoài, cửa đối diện cũng mở ra. Hai mắt Đồng Xán Xán đỏ bừng, nhìn thấy Cố Tương, miệng cô ấy méo xẹo: " Mao Tiểu Quy qua đời rồi..."

"...Tôi biết rồi."

Đồng Xán Xán đột nhiên lao tới, nhào vào trong lòng Cố Tương, nước mắt rơi xuống, không kìm lòng được gọi cô: "Cháu gái nhỏ...tôi khó chịu lắm..."

Cố Tương cứng đờ tại chỗ, hai tay không biết để vào đâu. Đồng Xán Xán thực sự đau lòng. Mấy ngày nay cô luôn trò chuyện với Mao Tiểu Quy về Cố Tương, quan hệ giữa y tá và người bệnh thoáng chốc gần hơn. Cô đã quen với sinh ly tử biệt, hiếm khi như vậy, nhưng trong tình cảm luôn vô tình có sự trả giá, cô cho rằng còn có thời gian, nhưng thời gian chả lưu tình chút nào. Đồng Xán Xán tựa vào vai Cố Tương gào khóc.

Cố Tương đứng thẳng, trong nháy mắt từ từ giơ tay lên, đặt lên lưng Đồng Xán Xán. Vỗ hai cái, cô cứng rắn nói: "Đừng khóc."

Người đau lòng sẽ không nghe thấy. Cố Tương từ từ thả lòng, lại tự nhiên vỗ về Đồng Xán Xán. Cô nhớ tới cửa phòng chăm sóc đóng chặt, không biết bên trong như thế nào. Căn phòng kia như một bến đò, đi vào đi ra là hai thế giới. Bên cạnh chân đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khác, cô cúi đầu xuống.

Tiểu Thiện Thiện cầm một túi óc chó, miệng túi mở rộng, nhân cũng rơi hết cả ra. Cố Tương lắc đầu, cô không ăn. Tiểu Thiện Thiện giơ một lát, sau đó đưa lên miệng, cắn một cái.

Một người khóc, một người ăn, hơn mười phút sau mới ngừng.

Trước khi xuống nhà, Cố Tương thay bộ quần áo đã bị dính nước, chọn bộ váy mặc vào. Đến bệnh viện cầm mấy tấm phim và giấy xét nghiệm ngày hôm qua, sau khi cho bác sĩ xem qua, bác sĩ gạt kính mắt nói: "Vẫn giống như hôm qua bác đã nói với cháu, kích thích ăn uống, bình thường cố gắng ăn nhiều một chút, huyết áp cháu hơi thấp...Những thứ khác đều tốt, phim chụp cũng không có vấn đề gì."

Tạm biệt bác sĩ, cô đi về cư xá. Lúc đến cổng cư xá, cô lại nhận được điện thoại của Tiêu Mân.

"Bây giờ em đang ở bệnh viện hay ở nhà?"

"Đang ở đây."

"Hả?"

Cố Tương bước nhanh thêm mấy bước, dừng lại sau lưng Tiêu Mân, "Ở đây."

Tiêu Mân quay đầu lại, "Ôi, mới từ bệnh viện về à?" Anh ta cúi đầu nhìn cái túi Cố Tương cầm trên tay, "Kiểm tra thế nào, cho anh xem một chút."

Cố Tương không đưa: "Rất tốt, sao anh lại tới đây?"

Tiêu Mân vươn tay qua, Cố Tương tránh né, "Lấy ra cho anh xem."

Cố Tương lắc đầu, "Đây là việc riêng của em, em không muốn đưa."

Tiêu Mân híp mắt lại, một tay giữ chặt cô, tay kia vung loạn lên, nhìn từ xa giống như hai người đang ôm nhau.

"Cố Tương..."

Cố Tương quay đầu lại, thuận tay đẩy Tiêu Mân ra, hơi kinh ngạc: "Anh vừa tan ca sao?"

Người cả đêm không ngủ, liếc một chút có thể nhận ra ngay. Cao Kình cũng chưa rửa mặt, cằm hơi lún phún râu, anh cũng không phải quá mệt, "Ừ, vừa tan ca." Anh nhìn đồng hồ, "Trưa rồi, tôi lên thay quần áo rồi xuống, nếu cô chưa ăn cơm thì đợi lát nữa chúng ta cùng ăn."

Cố Tương bất giác nhăn mày. Tiêu Mân đút hai tay vào túi, cằm hất về phía Cao Kình, hỏi Cố Tương: "Em bảo người có hẹn vào buổi trưa là anh ta sao?"

"Ừ."

Tiêu Mân nhìn Cố Tương: "Nếu không phải chuyện quan trọng gì thì để hôm khác đi, hôm nay đi xem nhà với anh đã."

Cao Kình nhìn Tiêu Mân, nói với Cố Tương: "À...tôi còn định lúc ăn trưa tranh thủ bàn bạc với cô một chút. Tôi đột nhiên muốn hỏi phương thức trí nhớ bình thường của cô là gì, chỉ dùng cảnh thực hay là con số? Đương nhiên nếu cô có chuyện khác, chúng ta có thể..." Anh cẩn thận lướt qua đại não, chắt lọc những từ mấu chốt khi tìm kiếm trên điện thoại, múa rìu qua mắt thợ nói ra mấy từ chuyên ngành.

"Xuỳ..." Tiêu Mân mỉm cười, "1315."

Cao Kình nhíu mày, không biết anh ta nói gì. Cố Tương nghiêng đầu liếc mắt với Tiêu Mân, Tiêu Mân nhún vai, cười không có chút thành ý nào: "Bác sĩ Cao đúng không? Nếu như anh có hứng thú với phương pháp trí nhớ, hoan nghênh đến trung tâm đào tạo Ngu Tư, kẻ hèn bất tài này là hiệu trưởng của trung tâm, tôi có thể giảm giá 20% cho anh. Hôm nay thời gian đang gấp, không mang theo danh thiếp, có cơ hội lần sau sẽ đưa cho anh."

Cố Tương nhìn anh ta một cái, mới nói với Cao Kình: "Không bằng chúng ta để hôm khác đi, anh vừa tan ca, có lẽ nên về nghỉ ngơi trước."

"Không sao, buổi tối tôi đã nghỉ ngơi ở bệnh viện." Cao Kình nói.

Cố Tương kiên quyết: "Để hôm khác rồi nói sau."

Cao Kình mỉm cười.

Tiêu Mân đúng lúc giục cô: "Đi thôi, ăn cơm xong rồi xem nhà, anh tìm được ba căn rồi, em xem thích căn nào."

"Vậy em lên cất đồ đã." Cố Tương nói.

Cố Tương lên nhà, để cho Tiêu Mân ở dưới chờ. Cao Kình cùng đi vào đợi thang máy với cô. Đứng một lát, anh nói: "Cô có hẹn với bạn sao?"

"Vâng."

"Nghe ý của anh ta là muốn đi mua nhà à? Mua nhà là chuyện tương đối quan trọng đấy."

Cố Tương nhìn về phía anh: "Xin lỗi, là tôi không cân nhắc chu đáo."

Cao Kình khó hiểu.

"Anh còn có ca trực, hôm nay phải nghỉ ngơi, tôi không nên hẹn anh hôm nay."

Cao Kình mỉm cười, tâm trạng thoáng tốt hơn, "Là tôi hẹn cô. Nhưng thực ra không cần hôm khác đâu, tôi cũng không mệt."

"Cơ thể quan trọng nhất." Cố Tương nói.

Thang máy đã đến, Cao Kình giữ cửa để cô đi vào. Anh ấn tầng cho cô rồi mới đến mình. Trước đó từng có người hút thuốc lá ở đây, trong thang máy còn vương mùi, Cố Tương nhăn mũi, vô cùng không thích. Cao Kình hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào cô. Hôm nay là lần đầu cô mặc váy. Váy liền thân dài đến đầu gối, màu đen dính sát vòng eo vô cùng nhỏ của cô. Hôm nay cô cũng trang điểm đẹp hơn bình thường, khuôn mặt trắng nõn đôi môi đỏ mọng thu hút sự chú ý của người khác, yên lặng đứng ở đó, tinh xảo như một người tí hon xoay tròn trên nắp hộp nhạc. Cao Kình hắng giọng, "Không biết khi nào cô về, tôi về ngủ hai tiếng là đủ rồi. Tôi muốn tranh thủ thời gian."

Cố Tương đáp: "Tôi gọi điện thoại cho anh nhé?"

Cao Kình cười: "Ừ, tôi chờ cô."

Thang máy đã đến tầng mười một, Cố Tương chào anh: "Tạm biệt."

"Đúng rồi..." Cao Kình gọi cô lại, "Bạn cô vừa nói 1315 là có ý gì?"

Cố Tương im lặng. Lần đầu tiên Cao Kình thấy cô có ánh mắt kì lạ như vậy.

"...Đây là một con số mã hoá trong phương pháp trí nhớ, dùng đồng âm (*) để nhớ, có rất nhiều cách."

(*) âm đọc gần giống hoặc giống nhau

Cao Kình có dự cảm không tốt lắm. Cố Tương thành thật, anh hỏi cô sẽ trả lời, cũng không giấu giếm, "Ý của anh ấy 1315 là bác sĩ vẹt, bảo anh là nói như vẹt."

Cao Kình: "..."

Cô quen Tiêu Mân mười năm, thỉnh thoảng bọn họ sẽ dùng con số mã hoá nói thầm với nhau, thực tế trong mấy năm anh ta có bạn gái, sẽ dùng mã hoá nhắc nhở cô đừng lắm miệng, hoặc bảo cô đi mau đừng làm bóng đèn. Cách thức trao đổi này chỉ thuộc về hai người bọn họ, cô tập mãi thành quen. Song nhìn Cao Kình như vậy, hẳn là anh không vui rồi.

Ngón tay khẽ sờ váy, Cố Tương nhìn anh mấy giây, nói: "Lần này là anh ấy quá đáng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh."

Cao Kình mỉm cười, "Không sao, anh ta rất hóm hỉnh."

Lên nhà mình, trên mặt Cao Kình không còn nụ cười nữa. Tâm trạng thực sự không tốt chút nào.

Anh tiện tay cầm lấy hộp sữa đậu nành, chọc ống hút vào, ngồi xuống salon. Uống xong hộp sữa, anh đi vào nhà tắm, thay quần áo, sau đó đi ra ngoài. Anh lái xe, đi đến một hiệu sách thì đỗ lại. Đúng lúc vào hai ngày nghỉ, người mua sách tương đối nhiều, hơn một nửa đang vây quanh giá sách đọc miễn phí. Cao Kình tìm một nhân viên cửa hàng: "Chào cậu, tôi muốn tìm một ít sách liên quan đến huấn luyện trí nhớ."

Hơn nửa tiếng sau, anh mang về bốn quyển sách. Rót cho mình cốc trà, anh xoa mi tâm, đeo kính mắt lên, bắt đầu miệt mài đọc.

Note: Lượt đọc ít quá nên mình đang định drop, các bạn cho mình ý kiến coi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.