Cao Kình ôm cánh tay, nói: "Có phải em đã quên cho anh thứ gì rồi không?"
"...Đợi chút nữa em đưa cho anh." Cố Tương nhếch khóe miệng.
Lúc này Cao Kình mới mỉm cười, chậm rãi nói: "Ngày đó em mặc một chiếc áo khoác lông màu hồng."
Buổi sáng, thứ năm, tháng 12 năm 2014. Cao Kình bận đến mức ngay cả thời gian uống nước cũng không có, tranh thủ nghỉ trưa mới ngồi xuống nghỉ một lát, anh lại nhận được điện thoại từ bác. Trong điện thoại bà Cao Mỹ Tuệ nói xa nói gần: "Cha mẹ cháu biết nói cũng vô ích, bọn họ hát mặt đỏ, để cho bác đóng vai phản diện, chuyện gọi điện oán trách đều để bác làm."
Cao Kình cố ý thay đổi chủ đề, "Xán Xán lại chọc bác giận ạ?"
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Con bé đi học rất nghe lời, cháu không cần lảng sang chuyện khác."
Cao Kình thuận theo ý bà, "Được rồi, bác nói đi."
Lúc này bà Cao Mỹ Tuệ mới nói: "Cháu nói xem ba cô gái trước khiến cháu không hài lòng chỗ nào? Người đầu tiên coi như bỏ qua, bác cũng không quá thích, người thứ hai và ba, một người du học về nước, một người là viên chức nhà nước, chiều cao đều hơn mét sáu lăm, gương mặt cũng được coi là xinh đẹp, trong nhà một người là dân kinh doanh, một người làm trong chính phủ, bằng cấp tốt gia cảnh tốt, bác thực sự không tìm được ra điểm nào không tốt ở họ."
Cao Kình nói: "Các cô ấy thực sự rất ưu tú, nhưng thời gian nghỉ ngơi của cháu có hạn, một tuần chỉ có thể rút ra được nhiều nhất là một ngày. Các cô ấy cần chính là bạn trai, cháu tạm thời rất khó làm được điều này."
Bà Cao Mỹ Tuệ: "Cháu nói là các cô ấy không vừa lòng cháu?"
Cao Kình ngầm thừa nhận.
Bà Cao Mỹ Tuệ ủ rũ: "Nếu như cháu suốt ngày liều mạng làm việc như vậy, đến bác cũng muốn ghét bỏ cháu. Cháu xem dứt khoát luôn với người kia đi, tên gì nhỉ, à Nguyễn Duy Ân, đúng rồi cháu qua lại với cô ấy là được, bác thấy cô ấy rất thích cháu, ba ngày đầu đều tới tìm cháu."
Cao Kình: "Bác à, lời này không thể nói lung tung."
Bà Cao Mỹ Tuệ lại thở dài, "Được rồi, bác giúp cháu hẹn một cô gái khác rồi, 23 tuổi vừa mới đi làm, là giáo viên dạy múa, cao mét bảy, trong nhà đều là công nhân viên chức bình thường, tối nay tám giờ, bác gửi số điện thoại và nhà hàng cho cháu rồi, cháu phải nhớ đúng giờ đấy, vậy cháu gọi điện thoại qua trước đi, nói một tiếng với đối phương."
Hoá ra đây mới là trọng điểm. Cao Kình thỏa hiệp: "Vâng."
Anh gọi điện thoại cho nhà gái, lịch sự tự giới thiệu, lại nhắc đến thời gian và nhà hàng gặp mặt buổi tối. Cúp điện thoại, anh đi đến bên cửa sổ, vươn vai thả lỏng.
Ngày hôm qua rơi một trận tuyết nhỏ, tuyết tích chả được bao nhiêu, nhưng mặt đường hơi trơn ướt, trên đường nhỏ đến bệnh viện đều trải rơm rạ. Anh đứng từ tầng ba nhìn xuống, ánh mắt dán vào trên người một cô gái mặc áo lông màu hồng. Áo lông dài đến bắp chân, cô đi một đôi bốt trắng, mái tóc dài màu đen hơi uốn xoăn, lưng đeo một chiếc túi xinh xắn. Cô không ngừng nhìn về góc phía đông, ánh mắt Cao Kình chuyển qua phía đông, có chướng ngại vật, không nhìn được gì khác thường.
Anh nhìn cô gái.
Hai tay cô đút vào túi, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Qua một lát, có một y tá đi qua, cô hơi bước chân, do dự một chút, lại thu về. Cô lấy di động ra gọi, không có người nghe. Sau đó lấy ra một thanh sôcôla gặm. Có hai đứa bé đi tới, nhìn chằm chằm vào cô. Cô hơi dừng một chút, nghiêng người, tránh bọn chúng tiếp tục gặm. Đứa bé nhìn quá chăm chú, chân bị trượt, ngã nhào xuống đất, khóc nức nở. Cô gái làm như không phát hiện, gặm sôcôla xong, mới liếc đứa bé, qua một lúc, lại liếc, cuối cùng cô đi qua mấy bước, xách đứa bé dậy.
Cao Kình nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy một câu: "Ôi cậu còn rảnh rỗi thoải mái ngắm phong cảnh à, tối hôm qua lại có người bệnh qua đời rồi, cậu có biết không."
Cao Kình cũng không quay đầu lại, "Ừ, đây là bệnh viện, chuyện bình thường thôi mà."
"Người đó tên Quách Tuệ, aiz, chắc người nhà đau lòng muốn chết, nghe nói cha mẹ đều là nông dân, cô ấy là trụ cột trong nhà, tuổi còn trẻ mà đã tự mình nuôi em trai."
Cao Kình nghe câu được câu không.
"Ồ, Cố Tương?"
Cao Kình vội quay đầu lại. Đinh Tử Chiêu đứng trước bàn làm việc của anh, đọc qua tờ báo, "Thiếu nữ thiên tài...Wow, lý lịch khủng vậy, tên quái vậy, Cố Tương, Cố Hương..."
Cao Kình ho nhẹ, lại nhìn ngoài cửa sổ, chỉnh lại quần áo, thuận miệng nói: "Hôm nay cậu rảnh rỗi vậy à?"
Anh không quan tâm đến câu trả lời của Đinh Tử Chiêu, cô gái bên dưới đi hai bước, trượt chân, đột nhiên mông chạm đất. Bốt màu trắng đá bay mấy cọng rơm, cô ngồi dưới đất, hơi choáng váng, sau đó nhanh chóng đứng lên, phủi quần áo, chỉnh tóc, hai tay đút vào túi, ngẩng đầu ưỡn ngực, không có gì khác thường.
Cao Kình rời khỏi cửa sổ, ra khỏi văn phòng, bước chân hơi nhanh hơn, sau đó biến thành chạy chậm, không đợi thang máy, anh đi thẳng thang bộ. Đến tầng dưới cùng, anh chỉnh lại quần áo, nhìn về phía đường nhỏ, nơi đó đã trống không, chỉ còn đống rơm hơi mất trật tự. Anh tìm một vòng bên dưới, vẫn không tìm được, gió lạnh đập vào mặt, anh ngồi vào ghế, suy nghĩ, gọi điện thoại.
Cao Kình chỉ kể những điều quan trọng, chỉ nói hôm đó cô ăn mặc như thế nào, ăn sô cô la, bị ngã. Cố Tương nghe xong, xác nhận nói: "Chỉ có thế thôi?"
"Chỉ có vậy."
Cố Tương im lặng nhìn vào khoảng không phía trước. Chờ một lát, Cao Kình hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Tương nghiêng đầu nhìn anh: "Tại sao ngay cả chuyện em mặc gì anh cũng đều nhớ rõ ràng?"
Cao Kình: "..."
Cố Tương tới gần, "Rốt cuộc chúng ta biết nhau bao lâu rồi?"
Cao Kình không nhịn được, đỡ lấy đầu cô, hôn mạnh một cái. Tay Cố Tương đặt trên đùi anh. Cao Kình khẽ cắn, nói nhỏ: "Đây là bí mật."
Cố Tương: "..."
Cô tôn trọng bí mật.
Lên nhà, Cố Tương mím môi, hơi đau. Cô mở cửa ra, Cao Kình ở bên cạnh ôm cánh tay chờ, Cố Tương quay đầu nhìn anh, Cao Kình hất cằm ra hiệu. Cố Tương khẽ khàng đi vào nhà, bà Văn Phượng Nghi đã ngủ rồi. Cô đi vào phòng ngủ lấy ra ba quyển nhật ký, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Cao Kình nhận lấy nhật ký, lôi kéo tay cô đi vào thang bộ.
Về đến nhà, Cao Kình bảo cô ngồi ở salon, anh đi lấy đồ uống cho cô. Cắm ống hút, anh đưa sữa đậu nành cho cô. Cố Tương cầm lấy uống, Cao Kình lật xem nhật ký. Cố Tương chỉ trình tự cho anh, "Cuốn này em không viết chữ nào, cuốn này em ghép vần rất lộn xộn, cuốn này em viết rất nắn nót, nhưng mà bên trong rất ít chữ, đa số là hình vẽ, em tin những hình vẽ này có liên quan đến cung điện ký ức."
Cao Kình lật xem từng cái, "Vậy tính thời gian cuốn đầu tiên là từ hai đến sáu tuổi, cuốn thứ hai là từ sáu tuổi trở lên, cuốn thứ ba là lúc em học năm tư."
Cố Tương đồng ý, "Cũng không chênh lệch lắm."
"Có từng hỏi mẹ em chưa?"
Cố Tương: "Đây là bí mật riêng của em, mẹ cũng không rõ đâu, cho tới giờ chưa từng có ai xem nhật ký của em."
Cao Kình xem thật kĩ. Cô vẽ tranh rất đơn giản, có người có động vật, núi sông, còn có mấy con pikachu. Anh tưởng tượng hình ảnh Cố Tương nhỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế đẩu, vẽ Pikachu đâu ra đấy, không nhịn được cười.
Cố Tương uống hết sữa đậu nành, liếc anh. Sau đó ngước cằm lên, nhớ lại hình ảnh Cao Kình miêu tả. Áo lông màu hồng, bốt màu trắng, đeo túi. Lúc cô vừa trở về Thanh Đông, từng đi đến bệnh viện với Quách Thiên Bổn một lần, lần này trang phục của cô đã kĩ càng tỉ mỉ. Cô còn ăn hết sôcôla, bị ngã. Cố Tương từ từ nhớ lại.
Cao Kình lật hết một quyển, quay đầu, đang muốn nói chuyện với Cố Tương, đã thấy cô nhắm mắt lại, nghiêng đầu, ngủ mất rồi. Cao Kình: "..."
Ánh mắt Cao Kình dời xuống, nhìn về phía tay cô. Trên mu bàn tay còn có mấy đốm màu nâu nhạt, không bị nổi bóng, nhưng nhìn vẫn vô cùng chướng mắt. Cao Kình khẽ nâng tay cô lên, xem một lát, lại nhẹ nhàng thả xuống. Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, mang thuốc mỡ ra, ngồi trở lại bên cạnh Cố Tương, nâng tay cô lên, cẩn thận bôi cho cô. Bôi xong rồi, anh lại kiểm tra một lần. Làn da trắng nõn, ngón tay rất nhỏ, không có vết thương nào khác. Anh dùng ngón cái và trỏ đo cổ tay cô, nhỏ giọng nói: "Nhỏ quá."
Anh cầm chặt, cúi đầu thoáng hôn một cái. Thực sự sợ làm gãy tay cô. Nhớ tới gì đó, anh lại nhìn mắt cá chân cô. Vết muỗi đốt dần hình thành một cục đỏ. Cao Kình lại đi vào WC lấy thuốc, rửa tay một chút, bôi lên mắt cá chân cô. Động tác của anh vô cùng khẽ, ngón tay chạm khẽ lên làn da cô. Đầu của cô lệch qua một bên, vẫn ngủ say sưa như cũ.
Cao Kình nâng người lên, đặt thuốc mỡ lên bàn, đến gần sát cô, vén tóc cô rủ xuống ra sau tai.
Qua một lát, anh khẽ hôn môi cô. Chóp mũi chạm vào nhau, không thể tiến gần hơn nữa.
Ngày đó anh ngồi trên băng ghế ở bên ngoài bệnh viện, gọi điện thoại cho đối tượng xem mặt thứ tư. Anh xin lỗi vì phải huỷ hẹn. Trên vùng đất rộng hơn 9,6 triệu ki-lô-mét vuông, anh có thể gặp được cô, dù cho rất nhanh đã bỏ lỡ, nhưng anh vẫn chờ mong lần gặp kế tiếp.
Ánh trăng đẹp đẽ, một năm rồi lại một năm. Người anh yêu thích, lúc trước xa không thể chạm tới, hiện tại đang ngủ yên ở ngay trong lòng anh.