Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, Cao Kình trông thấy ánh sáng loé qua trong mắt cô, trái tim đang thắt lại từ từ thả lỏng, anh chạm vào gương mặt cô.
"Vậy có nhớ ra được gì không?" Anh hỏi.
Cảm xúc của Cố Tương biểu hiện hết trong giọng nói, "Có sẽ nói cho anh biết."
Cao Kình cười, "Ừ." Anh đứng thẳng người, quay đầu lại gử lời cảm ơn tới tiến sĩ Tần: "Tiến sĩ Tần, hôm nay làm phiền ông rồi."
Tiến sĩ Tần nói: "Bác sĩ Cao khách sáo rồi."
Cao Kình đột nhiên hỏi: "Đúng rồi tiến sĩ Tần, bởi vì cháu có chút hiểu biết về phương diện thôi miên này hơn so với người bình thường, cho nên cháu muốn hỏi hỏi, thôi miên có thể để lại di chứng gì hay không?"
"Di chứng? Ý bác sĩ Cao là sao?"
Cao Kình làm như thuận miệng nhắc tới, "Ví dụ như sau này sẽ xuất hiện rối loạn trí nhớ, mất đi trí nhớ các loại đó?"
Tiến sĩ Tần nở nụ cười: "Cậu quá lo lắng rồi, ta sử dụng thôi miên, chính là vì hỗ trợ người bệnh sắp xếp lại trí nhớ đấy."
Cao Kình im lặng một lúc, nói, "Câu hỏi này của cháu khiến ông chê cười rồi. Biển học là vô biên, nếu có cơ hội, sau này cháu cũng muốn học một chút về kiến thức thôi miên."
Tiến sĩ Tần: "Ta đây chờ mong ngày sau có thể có cơ hội bàn luận với bác sĩ Cao."
Cao Kình nắm tay Cố Tương, chào tạm biệt tiến sĩ Tần, tiến sĩ Tần tiễn bọn họ tới cửa.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, bóng dáng dần biến mất. Tiến sĩ Tần nhìn theo họ, lẩm bẩm: "Người trẻ tuổi..." Trào phúng cười một tiếng, ông đóng cửa phòng lại.
Đi vào thang máy, Cố Tương nhìn chằm chằm vào phím ấn tầng trệt. Cao Kình đang định ấn, thấy thế hỏi: "Sao vậy?"
Cố Tương nói: "Vừa rồi em dường như thấy rõ được con số."
"Gì cơ?" Cao Kình vui vẻ, "Thật sao?"
Cố Tương: "Em chỉ nói là "vừa rồi"."
Cao Kình tưởng tượng, "Là ở...trong quá trình thôi miên?"
"Vâng."
Vừa rồi Cố Tương đi vào bệnh viện Thụy Hoa. Có lẽ cô còn nhỏ, ánh mắt chỉ đến dưới ngực người lớn, cô nhìn phím thang máy, nhấn xuống "19". Năm đó khu nằm viện ở tầng mười chín, vách tường là màu xanh trắng đan xen vào nhau, cửa màu vàng, một y tá nói chuyện với cô: "Tiểu Cố Tương, đến đây tìm ông nội à?"
"Chào cháu cô, ông nội của cháu đang ở văn phòng ạ?"
"Ừ. Cháu ngoan lắm, mau đi đi."
"Cháu cảm ơn cô."
Cô cởi quai cặp xách, đẩy một cánh cửa ra, một ông lão mặc áo khoác trắng đắm chìm trong ánh mặt trời.
"Hương Hương!" Ông lão hòa ái hiền lành, vui mừng gọi tên cô.
"Ông nội!" Cô chạy tới.
"Có nóng không? Uống nước trước đi. Đi ra ngoài có nói với bà nội không?"
Bàn tay nhỏ bé của cô bưng lấy chiếc cốc, ừng ực uống hết nửa cốc nước, trả lời câu hỏi của ông nội, sau đó để cặp xách xuống, muốn đi.
"Không phải đến làm bài tập sao? Cháu muốn chạy đi đâu?" Ông nội hỏi.
"Không nói cho ông đâu." Trong lòng cô biết rõ, hôm nay cô tới là để xây dựng cung điện ký ức.
Hai người đã đến bên cạnh xe, Cao Kình dừng bước, "Nói cách khác, bệnh viện thật sự là một nơi trong cung điện ký ức của em."
Cố Tương gật đầu: "Vâng."
Cao Kình cười, vui vẻ thay cô.
Cố Tương nói: "Tỉnh lại sau thôi miên, trí nhớ chỉ còn mấy đoạn ngắn." Những đoạn ngắn này cũng đủ để cho cô chắp vá ra vài đoạn câu chuyện. Về đến nhà, Cố Tương ăn xong, sau đó mới hỏi bà Văn Phượng Nghi, "Bà ơi, ông nội là người như thế nào ạ?"
Bà Văn Phượng Nghi sững sờ, mỉm cười, sau đó tháo tạp dề, từ từ ngồi xuống, nói: "Ông nội của cháu à, ông là người vô cùng ưu tú, công tác xuất sắc, bảo vệ gia đình, lúc mẹ vừa sinh ra cháu, còn lo lắng chúng ta sẽ trọng nam khinh nữ, mẹ cháu nghĩ sai rồi, ông nội vô cùng yêu thương cháu đấy. Lúc cháu mới bằng thế này, ông cháu suốt ngày đem cháu đến bệnh viện khoe khoang, cháu thường ở trong văn phòng ông học bài. Bà nhớ ngày hôm đó, khi ông trở về kể với bà, khuôn mặt hớn hở kia thực sự là buồn cười khủng khiếp."
Đây là lần đầu tiên Cố Tương hỏi về chuyện của ông nội, cũng là lần đầu cô hỏi về ông từ bà nội. Hai bà cháu trò chuyện cho tới khi bầu trời tối đen, Cố Tương nghĩ ra gì đó, cuối cùng hỏi: "Có phải lúc ông mất, cháu không trở về không?"
"...Ừ." Bà Văn Phượng Nghi nói.
"Tại sao cháu lại không về ạ?"
Bà Văn Phượng Nghi cầm chặt tay cô, vỗ nhẹ. Bà cụp mắt xuống, nói khẽ: "Sau khi cháu đi Bắc Kinh, hàng năm mẹ cháu đều gửi hai bức thư kể về chuyện của cháu cho bà, mẹ cháu có thể nói cho bà biết những chuyện này, bà đã rất thỏa mãn rồi. Năm đó là nhà chúng ta có lỗi với mẹ cháu."
Cố Tương nghe ra ẩn ý trong đó, bà nội có thể biết được tin tức của cô, còn cô trong mười năm nay chưa từng nghe mẹ nhắc đến chuyện ở bên này. Có lẽ những năm này, cô cũng đã sớm quên mình có ông bà nội rồi.
Đêm nay Cố Tương ngồi trước máy vi tính đến tận nửa đêm, cô gõ từng chữ theo trí nhớ, lưu lại trong máy vi tính. Hôm sau, cô đến trung tâm điều trị an bình, sờ vách tường trơn bóng, chậm rãi đi về phía thời gian hồi nhỏ. Đi được một nửa, qua một phòng bệnh, cô nhìn thấy mẹ đang định đi vào. "Mẹ?"
Bà Chử Cầm quay đầu lại, "Hương Hương? Sao con cũng tới đây?" Bà Chử Cầm đi đến trước mặt cô.
Cố Tương liếc vào trong căn phòng bệnh đã mở cửa, thấy được ông Chu Bách Đông hình như đang uống thuốc. Cố Tương nói: "Con đến rồi đi ngay. Hôm qua nhớ ra được chút chuyện."
Bà Chử Cầm mừng rỡ: "Thật sao?"
"Mẹ mau vào đi, có thời gian rảnh con nói cho mẹ biết."
Bà Chử Cầm nắm cánh tay cô, "Chăm sóc tốt bản thân, đừng tạo áp lực quá lớn."
"Vâng."
Bà Chử Cầm đi vào, vệ sĩ đóng cửa lại.
Ông Chu Bách Đông đã uống thuốc xong, lau mồm, nói: "Con gái cô đang qua lại với bác sĩ Cao."
"Sao ngài Chu lại biết?" Bà Chử Cầm kinh ngạc.
"Ta từng nhìn thấy. Trước kia không nghe thấy cô nhắc tới."
Bà Chử Cầm cười nói: "Người trẻ tuổi qua lại, chia tay hợp lại là bình thường, tương lai còn không biết như thế nào, cho nên không cần phải nhắc đến."
Ông Chu Bách Đông nhìn bà, gật đầu: "Hoàn toàn chính xác...Cô bồi dưỡng con gái cũng không tệ, nghe nói cô bé vô cùng ưu tú, giành được rất nhiều giải thưởng."
"Tôi không bồi dưỡng con bé." Nụ cười của bà Chử Cầm dáng nhạt đi, "Nói đúng ra thì tôi là một người mẹ chả ra sao hết, vì công việc ít quan tâm đến con bé. Con bé tự mình lớn lên đấy."
Ông Chu Bách Đông không biết nghĩ đến gì đó, thở dài một hơi.
Thời gian bận rộn nhất đã qua, lúc này Cao Kình đang ở trong phòng làm việc sửa sang lại tài liệu, đột nhiên cảm nhận được gì đó, anh liếc mắt ra cửa. Cao Kình mỉm cười, một bóng người thập thò ngoài cửa: "Sao không vào? Mau vào đây."
Cố Tương cầm túi đi vào, cô đứng anh ngồi, cô đứng từ trên cao nhìn xuống, "Không quấy rầy anh chứ?"
Tư thế này phối hợp với câu hỏi quá sức đáng yêu, Cao Kình cầm chặt tay cô, "Không quấy rầy chút nào." Anh thuận tiện giới thiệu với đồng nghiệp trong phòng, "Đây là bạn gái tôi, Cố Tương."
Các đồng nghiệp cười nói: "Biết rồi, toàn bộ bệnh viện đều biết hết rồi."
Cố Tương liếc Cao Kình.
Nghe xong mấy câu trêu chọc, Cao Kình hỏi Cố Tương: "Thế nào, đi xong rồi hả?"
"Đi xong rồi." Cố Tương nói chuyện với anh một lát, không bao lâu y tá đi vào gọi người, cô chuẩn bị đi rồi, Cao Kình bảo cô ở lại cùng ăn cơm trưa.
Cố Tương đi ra ngoài dạo chờ anh.
Trước khi ăn cơm trưa, Cao Kình đi trước một chuyến đến phòng bệnh Chu Bách Đông, bà Chử Cầm đúng lúc thu lại bút ghi âm và laptop rời đi, hai người chạm mặt, Cao Kình lễ phép nói: "Cô."
Bà Chử Cầm thờ ơ "Ừ" một tiếng.
Cao Kình nói: "Hương Hương cũng ở bệnh viện ạ."
"Tôi biết rồi." Bà quay đầu chào tạm biệt ông Chu Bách Đông, "Ngài Chu, vậy tôi đi trước."
"Tạm biệt." Ông Chu Bách Đông nói.
Đợi bà Chử Cầm đi rồi, ông Chu Bách Đông hiếm khi nói đùa, "Bác sĩ Cao, vượt qua cửa ải cũng không dễ dàng."
Cao Kình cười nói: "Chân thành tất sẽ nước chảy đá mòn. Hiện tại ông cảm thấy thế nào ạ?"
Ông Chu Bách Đông nói: "Vẫn vậy thôi."
Cao Kình nhíu mày, định tăng thêm liều thuốc giảm đau. Ông Chu Bách Đông đột nhiên hỏi: "Nghe nói em họ cậu chính là cô bé y tá Đồng kia, cô bé ấy có một em trai nhỏ hơn hai mươi tuổi?"
Cao Kình nói: "Đúng vậy, còn chưa đầy hai tuổi, tên là Thiện Thiện."
"Quan hệ giữa hai chị em thế nào?"
"Rất yêu thương nhau."
"...Con gái lớn và con trai nhỏ của tôi cũng kém nhau hai mươi tuổi."
Cao Kình sững người.
Anh ở trong phòng bệnh hơn nửa tiếng, trước khi đi ra gửi tin nhắn cho Cố Tương, không chú ý tới người đứng ở cửa phòng bệnh, cho đến khi đối phương nói một câu: "Bác sĩ Cao, đã nói chuyện xong với cha tôi chưa?"
Cao Kình ngẩng đầu: "Anh Chu."
Chu Thiếu Khang nói: "Hai ngươi trò chuyện gì mà lâu như vậy?"
Cao Kình nói: "Là một chút về bệnh tình."
"À." Ánh mắt Chu Thiếu Khang lóe lên, cũng không hỏi tiếp, đang muốn đi vào phòng bệnh, đột nhiên gọi Cao Kình lại, "Đúng rồi bác sĩ Cao, bạn gái nhỏ của anh ở dưới đấy, để cho người đẹp đợi lâu như vậy cũng không hay."
"Cảm ơn." Cao Kình nói.
"Còn có lần trước nói đến ăn cơm, không biết mai có được không?"
Cao Kình: "Chúng tôi tan làm đều không đúng giờ, hiện tại còn chưa xác định được."
"Bác sĩ Cao có phải không nể mặt tôi hay không?" Chu Thiếu Khang vỗ bờ vai anh, "Một bữa cơm có thể rút được thời gian mà, có gì tôi sẽ gọi cho anh sau."
Cao Kình nhếch miệng, không trả lời, nhìn đối phương đi vào phòng bệnh, nụ cười trên mặt biến mất, lãnh đạm rời đi. Vội vàng chạy xuống nhà, vừa nhìn thấy bóng dáng kia, anh lập tức nói: "Luôn chờ ở đây sao? Em chờ bao lâu rồi?"
Cố Tương cầm ô che mưa nói: "Không lâu lắm."
Cao Kình quan sát cô, thấy dáng vẻ cô không nhàm chán lắm, anh mới nói: "Đi ăn cơm thôi."
Cố Tương đột nhiên nói: "Vừa rồi em nhìn thấy Chu Thiếu Khang, là con trai ông Chu Bách Đông."
"...Sao vậy?"
"Vừa đi vào anh ta nhìn thấy đã gọi em một tiếng, qua không bao lâu lại đột nhiên đi xuống, đưa cho em một tấm thẻ VIP." Thẻ VIP mua hàng hiệu, bên trong có số tiền đủ mua những mặt hàng xa xỉ.
Cao Kình nhíu mày: "Em không cần để ý đến anh ta."
"Sao anh không hỏi em có nhận hay không?"
Cao Kình nói: "Tại sao anh phải hỏi em điều này?"
Cố Tương hé miệng cười. Cao Kình ôm bờ vai cô, cầm lấy ô từ trong tay cô che mưa, đi tới cửa xoay lại hạ ô xuống.
Lúc tới căn tin bên trong không còn bàn, Đinh Tử Chiêu và Diêu Tấn Phong đúng lúc còn chưa ăn xong, nhìn thấy bọn họ, Đinh Tử Chiêu lập tức ngoắc: "Cao Kình, ngồi đây!"
Cao Kình kéo Cố Tương đi qua, bỏ ô xuống mặt đất, hỏi: "Hai người mới ăn à?"
"Sắp xong rồi." Đinh Tử Chiêu cười tủm tỉm địa nhìn qua Cố Tương, "Chị dâu, chị ăn gì, em mời khách."
"Chị không cần khách sáo, để hôm nào Cao Kình mời lại là được rồi."
"Nghĩ hay thật!" Cao Kình đáp lại, nghiêng đầu hỏi Cố Tương, "Muốn ăn gì, anh đi mua."
Cố Tương nói: "Mỳ."
Cao Kình đi mua cơm, Đinh Tử Chiêu tám chuyện với Cố Tương, Diêu Tấn Phong ở bên cạnh ăn cơm không nói lời nào, chỉ là thỉnh thoảng liếc Cố Tương.
Cố Tương luôn nói chuyện với Đinh Tử Chiêu, mấy lần cô nhíu mày.
Cao Kình mua xong mỳ trở lại, không thấy Cố Tương ở chỗ ngồi, Đinh Tử Chiêu nói: "À, chị dâu đi WC rồi."
Cao Kình để bát mỳ ở vị trí của cô, dùng đũa gạt rau thơm. Anh đã dặn đừng bỏ vào, ai ngờ vẫn sót mấy cọng. Cao Kình lấy hết, Đinh Tử Chiêu đang muốn mở miệng cười nhạo anh, ánh mắt đột nhiên dời đi, "Ồ?"
Cao Kình quay đầu.
"Chào mọi người." Là Chu Huân, cô ta mỉm cười nhìn qua mấy người. "Tôi vừa đi qua thấy mọi người ngồi bên cửa sổ, đúng lúc chỗ tôi có mấy tấm vé."
Đinh Tử Chiêu nói: "Lại là tiệc buffet sao?"
"Không, là vé xem show. Chương trình là do chúng tôi thiết kế, MC có rất nhiều vé. Tôi vừa đi thăm cha, chia mấy vé cho đồng nghiệp bác sĩ Cao rồi. Chỗ này vẫn còn nhiều lắm." Chu Huân đưa vé cho ba người, show có ngôi sao tham dự, Đinh Tử Chiêu không khách sáo nhận giúp hai người kia. Chu Huân còn phải đi làm, gật đầu với Cao Kình, rời đi.
Đinh Tử Chiêu nói: "Cô Chu này ghê gớm thật, người cũng tốt, dáng vẻ xinh đẹp, lại còn nhã nhặn. Tiếc là Lão Cao cậu đã có bạn gái, nếu không Diêu Gian, cậu từ bỏ Nguyễn Duy Ân đi, tôi giúp cậu giật dây với cô Chu?"
Sắc mặt Diêu Tấn Phong không tốt, khó coi, "Cậu để ý chuyện của mình đi."
Cao Kình ở bên cạnh tiếp tục nhặt rau thơm, liếc Đinh Tử Chiêu, nói sâu xa: "Cậu cũng còn độc thân, không bằng tôi giúp cậu giật dây?"
"Không cần!" Đinh Tử Chiêu ngôn từ chính nghĩa, "Tôi không giữ được phụ nữ xinh đẹp."
"Vậy cậu thích dạng như thế nào?" Cao Kình hỏi.
Đinh Tử Chiêu nhìn sang bên phải nói: "Cậu gắp xong chưa? Đừng lãng phí rau thơm, cho tôi!"
Cao Kình đưa rau thơm cho anh ta, nhặt xong rau, Cố Tương cũng vừa vặn từ WC trở lại. Cô quan sát đồ ăn trên quầy bán. Cao Kình hỏi: "Có thích gì không? Thích thì bảo anh đi mua."
Cố Tương lắc đầu: "Không có."
Cô nói không có vậy tức là không, Cao Kình cũng không có ý định nhìn thêm nữa.
"Vậy đừng để lãng phí." Đinh Tử Chiêu rút vé trong tay Cao Kình.
Cao Kình không ý kiến.
Hai người kia ăn xong, cuối cùng đã biến thành thế giới hai người. Cố Tương nhìn theo bóng dáng Diêu Tấn Phong bên ngoài cửa sổ. Cao Kình gắp cho cô một miếng thịt bò, nhìn cô, hỏi: "Đang nhìn gì thế?"
"Diêu Tấn Phong."
"...Nhìn cậu ta?"
Cố Tương nói: "Anh ta luôn nhìn lén em."
Cao Kình nhíu mày: "Cậu ta nhìn lén em?"
"Vâng, cảm giác của em chưa bao giờ sai."
Cao Kình trầm tư nói: "Ăn trước đã." Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đã không thấy bóng dáng đâu.
Vào đêm, Cao Kình bận rộn cả một ngày, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi. Anh tắm rửa, đi ra ban công thu quần áo, vẫn còn chưa khô. Trời liên tục mưa, quần áo cũng không khô được. Anh ngồi vào ghế salon, ôm laptop, tiếp tục lật xem tài liệu thôi miên ngày hôm qua còn chưa xong. Càng xem, anh càng nhíu chặt mày. Ngón tay anh khẽ gõ bàn phím, qua một lát, nghe thấy tiếng gõ cửa. Cao Kình không đứng dậy, anh cười hỏi: "Không mang theo chìa khóa?"
Bên ngoài im lặng một lát, sau đó truyền đến tiếng chìa khóa chọc vào ổ. Vòng mấy phát, cửa mở ra. Một cái đầu từ ngoài cửa tiến vào.
Cao Kình nhìn hai giây, bỏ laptop xuống, cầm dép lê đưa cho cô.
Cố Tương tháo chìa khóa ra, bỏ vào trong túi quần, thay dép lê. Cao Kình lấy canh ngân nhĩ tổ yến từ trong tủ lạnh ra, nói: "Bác anh bảo em uống thử một bát, nếu cảm thấy dễ uống, ngày mai nấu thêm cho em."
Cố Tương ngồi xuống, uống một ngụm nói: "Dễ uống. Nhưng không cần phải làm cho em đâu."
"Xán Xán cũng muốn ăn, bác anh tiện thể thôi."
Cố Tương vừa uống vừa liếc máy tính anh, Cao Kình đóng máy tính lại rồi. Đợi cô uống xong, Cao Kình hỏi: "Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?"
"Hả?" Cố Tương nói, "Em còn chưa khôi phục trí nhớ."
"Anh nói là lần đầu khi em về đây ấy."
Cố Tương nói: "Nhớ chứ."
"Ở nơi nào?"
"Cửa thang trung tâm trị liệu an bình."
Cao Kình cười: "Ồ? Lúc đó em đi thẳng, anh cứ tưởng em không phát hiện ra anh."
Cố Tương uống xong, để bát xuống bàn, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như không dùng mắt là điều kiện tiên quyết mà nói, lần đầu tiên em nghe được tiếng của anh là ở nơi này ngày hôm sau."
"Hả?" Cao Kình khó hiểu.
Cố Tương nói: "Anh đứng trong thang máy, nói "Không cần, cháu thay quần áo rồi đi ngay", sau đó còn nói "Vâng". Anh nói chuyện với bác anh."
Cao Kình sững sờ. Anh cẩn thận nhớ lại, tháng tư kia thực sự bận rộn nhiều việc, số người không đủ, anh tăng ca thời gian dài. Qua một thời gian, bên kia mới điều thêm bác sĩ, lúc này anh mới có thời gian thảnh thơi.
Cao Kình chậm rãi nói: "Ngày đó em nhìn thấy anh?"
Cố Tương lắc đầu, "Không, nhưng sau đó em nhận ra tiếng anh."
Cao Kình mỉm cười, dựa lưng vào ghế sô pha, ôm lấy người, "Cho nên vừa mới bắt đầu em đã nhớ rõ anh rồi hả?"
"...Vâng."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có..." Cố Tương nhớ lại, "Anh dạy cô Âu Dương làm mấy đề Sudoku, anh đánh đàn ghi-ta trong phòng nghỉ, ngày đó anh mặc áo sơ mi trắng. Em bị người đàn ông họ Trương kia đẩy ngã, anh ôm em vào phòng bệnh kiểm tra..." Cố Tương thuộc như lòng bàn tay, cô nhớ rõ mỗi một chuyện về Cao Kình, tất cả chuyện lớn nhỏ tựa như khắc trên tảng đá, hoa văn xâm nhập, không cách nào xóa đi.
Cô nói xong, nhìn Cao Kình nói: "Trí nhớ của em không hỗn loạn, cũng không mất đi, anh còn gì muốn hỏi nữa sao?"
Cao Kình: "..."
Anh ôm người lên trên đùi, khẽ nhéo cằm cô, ngón cái dao động trên môi cô. Cô là trân bảo anh giấu kín nhiều năm, lúc trước không có suy nghĩ nhiều, về sau đã có hy vọng xa vời, tiếp theo là khao khát, anh cảm thấy càng ngày càng không đủ. Cho tới lúc này, vậy mà anh cảm thấy độ ấm từ đôi mắt và trái tim hoà vào nhau, sự nóng bỏng này như muốn thiêu đốt hòa tan anh. Hai ngày này khó có thể mở miệng, khủng hoảng như một bình rượu, sau khi tỉnh rượu anh vô cùng tỉnh táo. Nếu cô gái trong lòng có một ngày thật sự quên anh, vậy anh cũng có cách lần nữa dụ dỗ cô, dẫn cô từng bước một đi vào nhà ấm anh đã bố trí. Ngón cái Cao Kình đè lại môi cô, nhẹ nhàng hôn lên.