Một trận địa chấn bất ngờ cắt đứt câu hỏi của nàng. Xác thực mà nói, một câu cuối cùng nàng nói Côn Lôn cũng không có nghe thấy.
Nàng lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Trong Cửu U trời vẫn là ám hồng sắc, không có ánh mặt trời, đôi mắt của ba người cũng quen với âm u nơi đây, lần này lại bất đồng, dưới nền đất dường như có thứ gì bắt đầu xao động, ánh sáng dĩ nhiên từ bên trong thưa thớt chiếu ra.
Quang mang càng lúc càng thịnh, đột nhiên bắn ra ánh sáng chói mắt, ba người vô thức nâng tay áo che mắt, dưới chân lại giẫm lên khoảng không, thân thể không bị khống chế rơi xuống phía dưới.
Kinh Mặc lập tức biến hình, cánh vẫn chưa huyễn hóa ra, một cổ sức mạnh không biết tên dễ dàng đánh hắn bật trở lại, hừ cũng không hừ một tiếng liền ngất đi.
"Côn...."
Có lẽ là cảm giác rơi xuống quá mức quen thuộc, Sở Tỳ cũng không biểu hiện hoảng trương, nàng nắm chặt tay Côn Lôn, lại duỗi ra, cánh tay tiếp được Kinh Mặc, che chở hai người một đường rơi xuống, đến lúc rơi xuống thực địa, nàng mới xoay người gọi Côn Lôn, nàng thậm chí tên vẫn chưa gọi xong liền im bặt.
Mới vừa rồi còn đang bên cạnh nàng, trong khoảnh khắc đã không thấy tăm hơi.
Tròng mắt của nàng co rút lại, cấp thiết đánh giá bốn phía trống trải trắng xóa, kêu lên: "Côn Lôn? Côn Lôn!"
Một lúc lại gọi : "Kinh Mặc?"
Vẫn như cũ không ai trả lời.
Nàng đứng ở tại chỗ, tỉ mỉ hồi ức việc trước đó, Côn Lôn cần để nàng nắm tay, rất nhu thuận không một tia phản kháng, dịu ngoan giống như con rối bị giật dây. Tuy nói thường ngày cũng rất ôn thuần nhưng không phải loại thuận theo không nhiệt độ này, hơn nữa ngón tay nàng rất lạnh, giống như mới vừa ngâm qua nước lạnh.
Còn có Kinh Mặc, Sở Tỳ sờ sờ ống tay áo bên trái của mình, ướt sũng một mảnh.
Nói cách khác, từ trước lúc bắt đầu rơi xuống, người bên cạnh nàng cũng đã không phải bọn họ.
Đôi mắt nàng nhìn về hỗn độn vô biên phía trước, trong lòng lạnh lẽo.
Ở đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?
Nàng chỉ đành rời đi, một bên kêu Côn Lôn cùng Kinh Mặc, đồng thời ngưng thần lắng nghe động tĩnh xung quanh, nhưng ngoại trừ tiếng bước chân tận lực để nhẹ của nàng, không còn âm thanh nào khác, nàng đi mệt mỏi, cũng từ bỏ suy nghĩ đi tìm Côn Lôn cùng Kinh Mặc. Những nơi như thế này, nếu như bản thân gặp loại tình huống này, Kinh Mặc cùng Côn Lôn hơn phân nửa cũng là tương tự.
Sở Tỳ lật tìm trong nhẫn trữ vật, trong một góc nàng tìm thấy tiểu la bàn, mặc kệ hữu dụng vô dụng đã nghĩ lấy ra dùng thử, ngón tay nàng mới vừa vói vào, dường như có một cái roi quất đến, đau đến nàng lập tức rụt tay lại.
Thực sự là gặp quỷ rồi!
Ngay cả pháp lực đều bị cấm chỉ sử dụng.
Nàng thẳng thắn ngồi dưới đất không đi nữa, ngồi một hồi không biết nghĩ đến cái gì, đơn giản lại nằm xuống nghỉ ngơi. Nàng ngược lại muốn nhìn xem ở đây rốt cục có chủ nhân hay không, nếu như không có, nàng chân chính nghỉ ngơi một chút, nếu có, để nàng xem là thần thánh phương nào!
Ở đây không ngày không đêm, ngay cả một vật còn sống cũng không có, thời gian trôi qua có vẻ phá lệ thong thả. Sở Tỳ nhắm mắt hồi lâu. Vẫn không có ngủ.
"Đã lâu không gặp, dường như.... Cũng không thay đổi bao nhiêu."
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, dường như từ bốn phương tám hướng cùng nhau bao phủ đến.
Sở Tỳ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, ngũ chỉ thành trảo , lại quên không thể dùng pháp lực, bắt vào khoảng không, thuận thế hoành trảo về phía người đến: "Ngươi là ai?"
Người đó ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình nói chuyện: "Ta chờ ngươi rất lâu rồi."
Sở Tỳ lạnh lùng nói: "Ít giả thần giả quỷ, lăn ra đây!"
"Thần quỷ? Ta cần giả làm mất thứ kia sao? Sở Tỳ, thật sự nghĩ không ra những lời này sẽ nói ra từ miệng ngươi."
Sở Tỳ: "Ngươi có bệnh sao?"
Người đó nhẹ nhàng cảm thán nói: "Có a, nếu như ta không có bệnh, cũng sẽ không tin lầm người, bị vây ở chỗ này nhiều năm như vậy."
Sở Tỳ: "...."
Người này hơn phân nửa là thật sự có bệnh rồi. Một người bình thường có bệnh thì cũng không sao, nhưng đây không biết là thần thánh phương nào lại có bệnh, nếu như phát điên, vậy thì xong rồi?
"Sao ngươi không nói chuyện?" Người đó lại hỏi.
Đó là một nữ nhân, nữ nhân có bệnh, trong lòng Sở Tỳ tổng kết lại. Nàng thật tình nói: "Ta không biết phải nói gì với ngươi, ta hiện tại có chuyện quan trọng hơn, cho nên... Ngươi có thể để ta ra ngoài trước hay không?"
"Có thể a." Người đó không chút do dự đáp ứng rồi.
Trong lòng Sở Tỳ lại lộp bộp một chút, quả nhiên đối phương nói tiếp: "Bất quá ngươi phải mang ta ra ngoài."
Sở Tỳ: "Ngươi thủy chung không chịu hiện ra nguyên thân, ta làm sao mang ngươi ra ngoài?"
"Ngươi theo ta đến đây."
Sở Tỳ thấy phía trước sương trắng tán đi, khai ra một thông lộ chật chội, nàng đi từng bước về phía trước, đường đi phía sau sẽ lần nữa phong tỏa, có đường đến không có đường quay lại.
"Côn Lôn!" Nàng bỗng nhiên kêu lên, một bước xa vọt đến bên cạnh nữ nhân nằm trên mặt đất.
"Chỉ là hôn mê mà thôi, ngươi gấp cái gì? Thứ không tiền đồ!"
Sở Tỳ rất nhanh kiểm tra của Côn Lôn, trả lời lại một cách mỉa mai: "Dấu đầu lộ đuôi, vậy ngươi lại là thứ gì?"
Nữ nhân vẫn ẩn trong bóng tối lại nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Cười ngươi đáng thương, vô luận làm lại bao nhiêu lần, ngươi chết trong tay nàng là đáng đời!"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Lúc này, 'Côn Lôn' trong lòng Sở Tỳ bỗng dưng mở đôi mắt trống rỗng, đem đoản kiếm cắm vào tim nàng, Sở Tỳ nổi giận, một chưởng phách về phía mặt nàng ta, ở một khắc cuối cùng nàng lại dừng tay.
"Một ảo giác ngươi cũng không đành lòng hạ thủ, thật không biết ta chờ đợi nhiều năm như vậy rốt cục có ý nghĩa gì." Người đó cười lạnh nói, Côn Lôn giả cùng thời khắc đó hóa thành bột mịn.
Sở Tỳ rốt cục giận tím mặt: "Ta làm thế nào là việc của ta, có liên quan gì đến ngươi!"
"Được! Ngươi dĩ nhiên dám nói không liên quan gì đến ta? Thực sự là thiên đại chê cười!" Cổ Sở Tỳ tê rần, bị thứ vô hình gì đó gắt gao bóp chặt, khiến cho nàng từng bước lui lại, người đó dường như dán mặt của nàng nói: "Ngươi xem ngươi hiện tại, thành bộ dạng gì rồi? Bị một đám kiến hôi đuổi chạy tới hỗn độn, ngươi thế nào sẽ rơi vào tình cảnh như vậy, ân? Bước tiếp theo ngươi dự định làm thế nào? Tiếp tục trốn trốn tránh tránh, vĩnh viễn sống dưới sự bảo hộ của người khác sao? Đi ra ngoài đừng nói với người khác ngươi là Sở Tỳ!"
"Hỗn độn?" Sở Tỳ mẫn cảm bắt được từ này của nàng, khẩn cấp hỏi ngược lại: "Nơi này là hỗn độn? Không phải Cửu U sao?"
"Xem ra ngươi thực sự đã quên rất nhiều việc, bên dưới Cửu U là hỗn độn, ngươi đã quên sao?"
Sở Tỳ đại hỉ: "Nói như vậy, thi cốt của ta giấu ở chỗ này?"
Người đó tựa hồ có chút tự đắc, buông lỏng cổ Sở Tỳ: "Ân hừ? Chính là ta."
Sở Tỳ: "....."
Thi cốt cũng thành tinh rồi sao?
Thi cốt tinh hỏi: "Ngươi biết ta?"
Sở Tỳ: "Ân.... Khương Ương nói cho ta biết, ta lần này ra ngoài, chính là đi tìm thi...ngươi."
"Xem ra ngươi cũng không phải hoàn toàn không thuốc cứu, vừa rồi ta mới thấy ngươi thần thức không trọn vẹn, có phải ngươi vẫn chưa tìm được Nguyên Thần Quả hay không? Nếu như thật sự là vậy, ngươi tùy tiện dung nạp ta, sợ là sẽ có nguy hiểm. Bất quá không sao cả, nếu như chút khổ đó ngươi cũng không chịu được, không bằng chết đi cho rồi."
Nàng vừa dứt lời, Sở Tỳ liền bị một sức mạnh cường đại mạnh mẽ túm khỏi mặt đất, sương mù tản đi, rốt cục bại lộ hài cốt thật lớn được che giấu trong đó, đầu nó sâm nghiêm như tuyết, khí tức hỗn độn hùng hồn lượn lờ xung quanh, răng nanh thật dài, lẳng lặng nằm ở chỗ này, lúc này trong mắt bộ xương khô trống rỗng bỗng nhiên toát ra tuyết trắng, xương ngón chân tựa hồ cũng dời về phía trước một tấc, nó chậm rãi nâng móng vuốt bạch cốt um tùm.
Ngực Sở Tỳ bị đè nén, khí tức trong cơ thể dường như phát điên mà lưu chuyển, nàng vừa định ngăn chặn, nội tức lại bạo thể mà ra, kinh mạch toàn thân chấn động vỡ nát. Sở Tỳ ngã xuống đất, nghe nữ nhân kia nói: "Mấy nghìn năm nay ngươi tu luyện đều là những thứ không đâu vào đâu, ta thay ngươi phế đi."
Thân thể Sở Tỳ bị lăng không treo ngược, một đạo linh lực nóng rực đánh vào, công pháp trước đây nàng chưa từng tu luyện qua cho nên linh lực chạy loạn trong cơ thể nàng, giống như phân cân thác cốt, kinh mạch vốn dĩ đã vỡ nát bị khuấy đảo một lần lại một lần.
Nàng đau đến muốn ngất đi, nữ nhân tiếp tục nói, giọng nói của nàng trở nên trầm thấp, không điên điên khùng khùng như trước đó, nói: "Ngươi trăm triệu không thể hôn mê, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Chờ đi, vượt qua thì tốt rồi."
Nhưng nàng lúc này bên tai 'ong ong' chấn động, căn bản nghe không rõ nàng ta nói cái gì nữa, mồ hôi lạnh che phủ khuôn mặt, cũng thấy không rõ khẩu hình của nàng ta.
Đạo linh lực kia vận chuyển một vòng trong cơ thể nàng, thân thể Sở Tỳ phút chốc từ không trung nện xuống, nàng cuộn mình trên mặt đất, tay chân nhẹ nhàng co quắp.
Giọng nói của nữ nhân kia rốt cục hoàn toàn không thấy nữa.
* * * * * *
Côn Lôn Sơn không có Côn Lôn, gần như không có che chở, Khổng Tước dẫn mười vạn đại quân trọng trọng vây quanh chân núi, ngọn núi này chiếm được thì làm vua, yêu vật toàn bộ dời lên đây. Ai sẽ nghĩ đến, lối ra của Cửu U dĩ nhiên ngay tại Côn Lôn Sơn đây?
Người lần trước phái vào Cửu Ưu Hồn Đăng toàn bộ đã tắt, xác nhận toàn quân bị diệt.
Hắn ngồi trong trướng bồng, ngón tay như có như không vỗ về tước vũ của bản thân, tước linh phiến đặt ở trên mặt bàn, hơn mười đôi mắt yên tĩnh nhắm lại.
Thiên rung địa chấn, thân thể Khổng Tước xóc nảy thiếu chút nữa từ trên tháp lăn xuống đất.
Cao cao màn trời, một đạo thân ảnh bạch sắc lăng không mà đứng, nàng tóc dài đến mắt cá chân, cổ áo hồ cừu tuyết trắng, hai ngón tay khép lại phát sinh một đạo kiếm khí. Kiếm khí tê minh thẳng nhắm vào ba mươi ba trọng thiên, thủ thần Nam Thiên Môn bị kiếm khí xuyên thấu thẳng tắp bay về phía Lăng Tiêu Điện, phù điêu khắc kim long ầm ầm rơi xuống.
" Khương Ương, mau đến gặp ta!"
Đôi mắt Khổng Tước khó nén khiếp sợ, gần như là run rẩy hạ chỉ lệnh tiến công.
Sở Tỳ nâng tay áo, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Cút."
Sức mạnh hủy diệt quét qua, ngàn vạn yêu binh hóa thành tro bụi.
Khổng Tước cuống quít bắt một yêu binh che ở trước người, yêu binh kia chớp mắt trở thành một bãi thịt vụn ngay trước mặt hắn, con ngươi của Khổng Tước thu thành lỗ kim, trọng trọng bị đánh văng ra ngoài.