Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 61



"Khởi bẩm bệ hạ, Tử Anh Điện người đi nhà trống, không thấy thân ảnh Giáng Sở tiên tử." Thiên binh đến bẩm báo nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
Sở Tỳ lúc đầu nói một câu quả thật đã công khai thân phận của Khương Ương trước mặt mọi người, chuyện này đối với thiên đình, đối với Phong Tuấn đều là cực đại vũ nhục, người hắn bình sinh duy nhất tín nhiệm cũng đang lừa dối hắn. Trản ngọc lưu ly trên bàn bị hất xuống mặt đất, rơi nát vụn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "A Ương!"
Tất cả binh mã của thiên đình từ khắp nơi tụ hợp, cái gì Nam Hải phách lăng giao, cái gì thiên tuyền tông bạch long câu, còn một con Cùng Kỳ chưa bị thu phục, hết thảy bị gác sang một bên, tập trung lực lượng đánh Vạn Yêu Quật, tử chiến đến cùng.
Trước khi xuất phát, Phong Tuấn lặng lẽ đi Côn Lôn Sơn một chuyến, lúc đó Sở Tỳ còn chưa đến tìm Côn Lôn, Côn Lôn an vị trong viện, hai mắt khép hờ, dường như đã tọa hóa.
Phong Tuấn chắp tay, cung kính hành lễ: "Sơn thánh."
Côn Lôn mở mắt.
Phong Tuấn nói: "Phong ấn bị hủy, có lẽ chuyện này sơn thánh cũng đã biết."
Côn Lôn nhướng mày: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì."
"Năm đó lúc ta phong ấn Sở Tỳ, để trấn áp nàng, ta đem phong ấn liên kết với tứ tượng pháp trận, các ngươi lần trước ở Quang Bạch Thành phá hủy mắt trận, phóng xuất tứ đại mãnh thú, đây cũng là chuyện đáng sợ nhất, phải biết tứ tượng là mẫu thân của ta dùng làm Thần Quân trấn thủ trụ trời, hôm nay phong ấn bị hủy, tứ tượng pháp trận cũng sẽ sụp đổ."
Tứ tượng bị hủy, cũng có nghĩa là trụ trời sẽ sụp đổ lần nữa, tràng cảnh hỗn loạn bốn vạn năm trước sẽ lại tái diễn!
Côn Lôn bỗng dưng mở to hai mắt, trong mắt rốt cục dấy lên ngọn lửa phẫn nộ: "Ngươi rốt cục muốn thế nào?!"
Phong Tuấn hất vạt áo, quỳ xuống trước mặt nàng, khẩn thiết nói: "Ta biết khó xử sơn thánh, nhưng là vì thiên hạ thương sinh , tam giới ổn định, xin sơn thánh nghĩ biện pháp, ta phạm sai lầm lớn, hôm nay mặc dù hối tiếc không kịp, nhưng đã không còn cách nào sửa chữa."
Hắn liên tiếp dập đầu ba cái, một chút không giả ý, nhất thời thanh tường bạch ngói xung quanh Côn Lôn dần dần biến mất, hình ảnh xoay chuyển trở lại Côn Lôn Sơn, mơ hồ trước mặt quỳ một nữ nhân đầy mặt bi thương.
— Nữ Oa biết khó xử sơn thánh, nhưng hôm nay hồng thủy khắp nơi, đại hỏa lan tràn, dã thú bôn tẩu, vì tam giới...
Cổ họng nàng tanh ngọt, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi: "Các ngươi....thật quá đáng."
Phong Tuấn vội hỏi: "Sơn thánh...."
Côn Lôn buông xuống ánh mắt khoát tay chặn lại, nhẹ nhàng nói: "Ta đã biết, đi đi."
Ngữ khí của nàng không cho phép kẻ khác cự tuyệt.
Phong Tuấn lại dập đầu ba cái, mới xoay người rời khỏi.
Côn Lôn chậm rãi ngã xuống đất, thì thào: "Hôm nay các ngươi còn muốn ta làm gì đây?"
* * * * * *
Bóng người hắc sắc không ngừng tiến trong một mảnh phế tích, Côn Lôn được Sở Tỳ một tay ôm lấy, độc trên người đã hóa giải, chỉ là vẫn không có khí lực, trước mặt là yêu binh mặc giáp cầm giáo, cả người đằng đằng hắc khí, giống như khói nhẹ nhàng vũ động, ngũ quan của mỗi yêu binh đều che trong hắc khí, như ẩn như hiện, dữ tợn đáng sợ.
Sở Tỳ một cước đạp trên mặt đất, sức mạnh vô hành cuốn đến, yêu binh trong vòng trăm dặm đều bị đánh bay.
Sở Tỳ nhân lúc đó vuốt mặt Côn Lôn, nhẹ nhàng nói: "Côn Lôn ngươi xem, ta vốn dĩ là như vậy."
Côn Lôn không nói chuyện.
Sở Tỳ cũng không giận, trái lại cười đến rất hài lòng, nàng cất bước về phía trước, tay phải ngũ chỉ nắm chặt, một thanh trường kiếm ngưng tụ thành hình, nàng không luyện một món bản mạng pháp bảo nữa, dù sao thứ đó chỉ sẽ trở thành lợi khí để người khác tổn thương nàng mà thôi.
Yêu binh theo động tác của nàng từng nhóm tiêu tán, âm hưởng sắc nhọn chói tai chấn động rung trời, Sở Tỳ từ lối vào của Vạn Yêu Quật không chút khó khăn giết đến điện hữu sứ, trong điện không có một bóng người.
"A âu ~." Nàng có hăng hái nhíu mày: "Chạy?"
Chạy? Nàng có thể chạy đến chỗ nào?
Côn Bằng lúc này đang cùng Khổng Tước ở điện tả sứ thương lượng đối sách, chính cái gọi là ' Dốc hết sức giảm tổn thất', bọn họ cùng Sở Tỳ thực lực chênh lệch thực sự quá xa, tất cả âm mưu quỷ kế lúc đối mặt thực lực cường đại chỉ có buồn bã thất sắc.
Khổng Tước nói: "Ta giữ chân nàng, ngươi chạy."
Côn Bằng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không được."
Khổng Tước mắt ngậm nhiệt lệ, quả nhiên là hoạn nạn nhìn thấy chân tình, sau đó chợt nghe Côn Bằng nói: "Ngươi ngay cả đao cũng cầm không nổi, làm sao giữ chân nàng? Còn có, ta không muốn nợ nhân tình của yêu nam chết tiệt ngươi, cùng lắm thì chết, có cái gì phải sợ! Khi chúng ta làm việc này cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay."
Khổng Tước vội la lên: "Ngươi không hiểu, không chỉ là chết đơn giản như vậy! Nàng...."
"Phanh' Một tiếng, thuộc ahj phá cửa mà vào: "Tả, tả tả sứ, các nàng, các nàng đánh vào!"
Các nàng? Ngoại trừ Sở Tỳ còn có ai?
Thuộc hạ còn chưa nói hết lời, xuyên qua cánh cửa bị phá vỡ Khổng Tước cùng Côn Bằng thấy được thân ảnh khổng lồ của Tu Xà, nàng toàn thân ước chừng lớn bằng nửa cung điện, đuôi rắn tùy tiện vung lên, hơn một nghìn yêu binh đã bị vứt lên cao, sau đó trọng trọng ngã xuống thành thịt vụn, đầy đất máu đen,
Nàng thân hình mặc dù cồng kềnh nhưng hành động lại linh hoạt, mắt rắn bích lục vừa chuyển, lập tức sắc bén bức về phía tẩm cung của Khổng Tước.
Côn Bằng giương cánh, nghênh chiến.
Nàng nương ưu thế bay trên không không ngừng dùng lợi trảo tập kích chỗ yếu của Khương Ương, cũng may Khương Ương vốn là da dày thịt béo, sau lại bị trọng thương một lần, có được long châu của thanh long chủ tẩm bổ, Sở Tỳ lại trị thương cho nàng một lần, yêu lực bành trướng, Côn Bằng trảo nàng vài cái ngay cả gãy ngứa cũng không đủ.
Bất quá nàng mặc dù không sợ Côn Bằng, nhưng con chim này cứ bay xung quanh nàng, nàng cũng bắt không được, nhất thời giằng co, khiến kẻ khác tức giận.
Khổng Tước thừa dịp Khương Ương đang nâng đầu rắn muốn cắn Côn Bằng, cầm cây quạt lặng lẽ lách đến phía sau nàng, một thanh trường kiếm lại xẹt ngang, nữ tử đỏ tươi như lửa lạnh như băng nhìn hắn một cái, cổ tay vừa chuyển, nhanh như điện nhắm thẳng cổ họng của hắn.
Kiếm của nàng đến quá nhanh, Khổng Tước trong lòng hoảng hốt, cây quạt cản ở trước mặt, 'a' Liên tiếp ba tiếng kêu thảm thiết, ba con mắt trên tước linh phiến bị Liên một kiếm chọc mù.
Khổng Tước nhanh chóng sau này, bóng người chợt lóe, dĩ nhiên hư không tiêu thất ở trước mặt Liên.
Liên cũng không đuổi theo hắn, nàng quay đầu muốn đi giúp Khương Ương, thiếu chút nữa bị Khương Ương một đuôi hất văng ra, nàng hiển nhiên bị Côn Bằng chọc giận: "Không cần ngươi giúp, ta còn không tin ta bắt không được một con chim."
Liên chỉ đành ôm cánh tay đứng ở một bên, nàng chỉ để ý một mình Khương Ương, cái khác một mực không xen vào.
Có lẽ yêu binh thấy nàng căn bản mặc kệ mọi việc, cũng không tấn công nàng, giống như thủy triều nhất tề đỏ ra cửa cung.
Côn Lôn tựa ở trong lòng Sở Tỳ, có thể cảm thụ được động tác của xương bả vai lúc nàng huy kiếm, mở rộng rồi hợp lại, cuồng vọng hữu lực, tảng lớn hỏa diễm hồng sắc từ cửa chạy đến đại điện, Sở Tỳ đạp trọng hỏa trở về, phía sau là thi thể chất thành núi của yêu binh, Côn Bằng xa xa nhìn thấy, tâm thần đại loạn, bị Khương Ương tìm được kẽ hở một ngụm cắn thủng cánh, từ bầu trời kéo xuống.
Khổng Tước chạy, bắt sống Côn Bằng.
Khương Ương dường như tranh công đem Côn Bằng ném xuống trước mặt Sở Tỳ, cái đầu cực đại buông xuống, ô ô hai tiếng, Sở Tỳ sờ sờ đầu rắn của nàng, lại đưa cho nàng một hạt châu tròn tròn cho nàng đùa, lại không biết đây là trên đỉnh bảo thấp lấy xuống, cả túi trữ vật đều cho nàng.
Tiếp theo nàng không chớp mắt mà bước đến, không thấy Liên đang đứng bên cạnh nàng.
"Khổng Tước ở nơi nào?" Sở Tỳ đỡ Côn Lôn ngồi xuống vương tọa, để nàng tựa vào lòng mình, sau đó mới hỏi Côn Bằng đang tê liệt nằm trên mặt đất.
Côn Bằng hiển nhiên là một người cứng rắn không sợ chết: "Ta không biết. Muốn giết thì giết, tự nhiên muốn làm gì cũng được."
Côn Lôn không nói được lời nào, một là nàng vừa mới đi ra từ hàn băng nói không ra lời, thứ hai là chuyện của Sở Tỳ nàng cũng không thể xen miệng, ai biết lúc này Sở Tỳ bỗng nhiên quay đầu hỏi nàng: "Nàng không nói, vậy Côn Lôn ngươi nói ta nên làm như thế nào mới tốt?"
Côn Lôn nhíu mày, hoàn toàn không biết Sở Tỳ nói cười yến yến của hiện tại rốt cuộc là có ý gì.
Sở Tỳ nói với Côn Bằng ở phía dưới: "Ngươi có biết phụ thân ngươi đã từng gặp qua chuyện gì hay không? Từ sau lần đó hắn cũng không dám phản kháng ta nữa."
Côn Bằng vừa nghe đến phụ thân nàng, lập tức ngẩng đầu gắt gao nhìn Sở Tỳ.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hiếu kỳ a? Không nên gấp gáp, ta sẽ cho ngươi cũng thể hội một lần, bất quá ta không phải vì không muốn ngươi phản kháng ta, mà chỉ là muốn dằn vặt ngươi. Dằn vặt xong rồi, mới giết ngươi." Giọng nói của nàng đột nhiên đề cao: "Khổng Tước, ngươi còn không ra sao?"
Một tiếng này ẩn chứa nội tức, giọng nói của nàng vang vọng khắp Vạn Yêu Quật.
Khổng Tước cắn rách đầu lưỡi, khí tức tinh dâng lên, lúc này mới nhịn xuống xung động hiện thân.
"Ta thấy hắn cũng chỉ như vậy thôi? Thờ ơ nhìn người mình yêu chết trước mặt mình, ngươi còn không biết đi? Khổng Tước thích ngươi." Sở Tỳ tạm thời buông Côn Lôn, đi đến trước mặt Côn Bằng, ngồi xổm xuống nhìn nàng nói: "Rất nhiều vạn năm trước đây, hắn đã thích ngươi, nếu không phải ngươi manh động liều lĩnh, phạm vào nhiều sai lầm như vậy, ngươi cho là ai cầu tình thay ngươi, mới để ngươi sống đến hôm nay, còn có mạng nói chuyện cùng ta."
Côn Bằng sửng sốt, lập tức lớn tiếng nói: "Khổng Tước, ngươi không nên ra! Ta chết ngươi cũng đừng ra!"
Sở Tỳ mỉm cười nói: "Kẻ nhu nhược. Sống sót thì có ích gì? Vĩnh viễn không có khả năng báo thù."
Bàn tay trắng nõn của nàng chậm rãi kéo cổ áo đặc biệt ung dung, khoe khoang thối lui hai bước, nói: "Ta không có nhàn rỗi đùa cùng các ngươi, ta biết Côn Bằng trước đây ở tại bắc hải, Côn hình thể to lớn, ở sâu dưới nước, đúng không? Như vậy ta ngăn chặn nguyên hình Côn của ngươi, vây ở chỗ nước cạn, lại sẽ thế nào? Phụ thân ngươi chống đỡ được một tháng liền cầu xin ta tha thứ, hy vọng ngươi có thể kiên trì lâu một chút, nói không chừng ta còn có thể phát thiện tâm."
Côn Bằng quay đầu đi.
"Ngô.... dường như rất không để tâm." Sở Tỳ nháy mắt mấy cái, bàn tay hướng phía hư không trảo một cái: "Nếu thế này thì sao?"
Một nam tử đơn bạc gầy yếu trắng nõn hơn người trọng trọng ngã trên mặt đất.
Côn Bằng rốt cục sợ hãi: "Khổng Tước!"
"Bản vương chán rồi." Sở Tỳ cũng không quay đầu lại nhấc chân đi lên vương tọa, lạnh lùng nói: "Tiểu xảo nho nhỏ, cho rằng có thể giấu diếm được đôi mắt của bản vương? Độc xà có nhỏ hơn cũng phải đề phòng bị nó cắn một ngụm, bản vương thế nào sẽ bỏ qua cá lọt lưới? Khương Ương, mang hai người bọn họ nhốt cùng một chỗ, hầu hạ Khổng Tước ăn ngon uống tốt, để hắn tận mắt thấy Côn Bằng chậm rãi chết đi. Nếu như hắn chết trước Côn Bằng, bản vương hỏi tội ngươi."
Bởi vì tả hữu sứ không hợp nhau, vương điện của yêu giới vẫn là trống rỗng, Sở Tỳ thi triển một chút pháp thuật, liền ngăn nắp sạch sẽ như lúc ban đầu.
Vương điện xây dựng từ hắc thạch, làm cho người ta có ấn tượng băng lãnh.
Sở Tỳ mềm nhẹ đem Côn Lôn đặt ở trên giường, một tay chống bên cạnh nàng, cúi người nằm trên người nàng, vén một lọn tóc bên tai, ủy khuất nói: "Côn Lôn, ta không vui."
Côn Lôn thở hổn hển một hơi mới hoàn chỉnh nói ra một câu ngắn gọn: "Ngươi muốn thế nào?"
Sở Tỳ ở bên môi nàng thở ra một hơi, nắm lấy cằm của nàng, Côn Lôn đau đến mắt ngấng lệ quang
Giọng nói của nàng là ôn nhu, nhưng thần sắc là băng lãnh: "Đương nhiên là muốn ngươi.... Lấy lòng ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.