Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 40: 40: Ăn Lẩu




"Đừng nhúc nhích! Tao đã bảo cmn đừng nhúc nhích! Có tin tao...!có tin tao sẽ đâm một lỗ trên đầu cô ta ngay bây giờ không..." Gã đàn ông vừa nói, mũi dao cắm sâu vào da cô gái, cô gái bắt đầu sợ hãi hét lên, sắc mặt trắng bệch.
Hướng Nam Kha giơ khẩu súng lục nhắm vào đầu nghi phạm, nhưng lại vì lo lắng cho con tin nên chậm chạp không dám bóp cò.
Tầm mười cảnh sát hình sự đã bao vây lối ra của đại sảnh tầng 1, gã đàn ông thấy mình có chắp cánh cũng không thể bay, càng thêm nóng nảy điên cuồng bất an.

Cô gái vùng vẫy trong tay gã, dần dần không còn khí lực.
Hướng Nam Kha đặt khẩu súng lục xuống: "Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, thả con tin ra đi."
"Mày nằm mơ!" Gã đàn ông kề dao vào cổ cô ấy, vạch một đường vết máu: "Để người của mày dọn đường cho tao, chuẩn bị cho tao một chiếc xe, bây giờ ngay lập tức, nếu không..."
Hướng Nam Kha ra hiệu, cảnh sát hình sự bao vây ở cổng tản ra khắp nơi.

Nhìn thấy lối ra rộng rãi sáng tỏ ở trước mắt, gã đàn ông kéo cô gái bước từng bước một tiến lên phía trước.
Hướng Nam Kha lùi về phía sau từng bước, gã đàn ông đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào khẩu súng lục cô ấy ghim trong bao súng, ánh mắt rất dữ tợn.
"Đưa súng của mày cho tao!"
"Đội trưởng Hướng ——" Cảnh sát hình sự ở phía sau bước tới, Hướng Nam Kha ra dấu im lặng, chậm rãi rút súng lục ra khỏi bao.
Gã đàn ông gầm lên: "Tháo đạn ra!!!"
"Lạch cạch ——" Hướng Nam Kha rút băng đạn ra, búng ngón tay cái, từng viên đạn vàng rơi xuống đất.

Cô ấy nắm trong tay giơ lên, ra hiệu đã tháo xong.
"Ném súng qua đây!"
Hướng Nam Kha hơi do dự, sau đó nhìn quanh: "Đánh người là không tốt, đúng không?"
Cố Diễn Chi chống tay lên lan can tầng 2.
"Mẹ kiếp, làm gì mà nhiều chuyện như vậy!" Gã đàn ông trở nên mất kiên nhẫn, lại kề dao vào cổ cô gái, cô ấy đau đớn rên rỉ.
Hướng Nam Kha nghiêng người, nhẹ nhàng đặt súng xuống đất: "Được rồi, đừng làm con tin bị thương."
Cô ấy đưa tay ra sau lưng lặng lẽ rút con dao chiến thuật, tay trái hơi dùng lực, khẩu súng đen xoáy trên mặt đất lăn đến cạnh chân của gã đàn ông.
Gã đàn ông giẫm một chân lên: "Băng đạn!"
Hướng Nam Kha đưa tay, cảnh sát hình sự phía sau đưa qua một băng đạn đầy.
Cô ấy vẽ một đường parabol ném tới.
Gã đàn ông dùng một tay bóp cổ cô gái, từ từ khuỵu gối, cúi người nhặt lên.
Trong mắt của Cố Diễn Chi lóe lên tia sáng —— ngay lúc này!
Cánh tay chống trên lan can hơi dùng lực, thả người nhảy lên, nhảy xuống từ độ cao của tầng 2.

Một pha bay đạp đơn giản mà sức mạnh không tầm thường đập mạnh vào đầu của gã đàn ông, bị đá văng ra ngay tại chỗ, mũi miệng tràn ra máu tươi, con tin có thể thoát thân, bị cảnh sát bao vây.

Lục Thanh Thời tranh thủ liếc nhìn tình hình chiến đấu dưới lần, liền nhìn thấy Cố Diễn Chi cởi áo khoác, bên trong là đồng phục huấn luyện ngụy trang, lộ ra cánh tay cơ bắp cường tráng, từ từ bày ra tư thế tấn công.

Gã đàn ông từ dưới đất bò dậy, nhặt con dao lên.
Cảnh sát hình sự phía sau Hướng Nam Kha giơ súng lên, nhưng bị nữ cảnh sát bình tĩnh chặn lại: "Trước tiên đừng nổ súng, cẩn thận ngộ thương."
"Tớ nói Chủ nhiệm Lục cậu đang nhìn chồng à! Người này sắp chết rồi! Nghĩ cách đi!"
Tần Huyên lấy băng gạc đè lên vết thương của người đàn ông, đã ướt đẫm máu, trên tay trên người đều là máu.
"Cậu câm miệng lại.

Có bột mới gột nên hồ, xe cứu thương có tới không?" Lục Thanh Thời lấy dây chun buộc tóc từ trong túi ra, trước tiên buộc garô cho cô gái ở bên cạnh mình, sau đó ném cái còn lại cho cô ấy, Tần Huyên cũng nhanh chóng làm theo.
Cuối cùng xe cứu thương cũng đến đúng lúc nguy cấp, cửa trước của trung tâm thương mại đã bị xe cảnh sát vây kín từ lâu, bảo vệ dẫn họ chạy đến thang cuốn tầng 2 bằng lối đi dành cho nhân viên.
"Cô Lục, bọn em đến rồi!" Vu Quy mang theo cáng cứu thương thở hồng hộc chạy tới, nhưng động tác trên tay không ngừng lại chút nào, khiêng bệnh nhân lên cáng cùng nàng.
"Bên đây còn một người nữa!" Tần Huyên hét lên, Hách Nhân Kiệt chạy qua phụ giúp khiêng người lên cáng cùng cô ấy.
Khi nắm đấm đầu tiên được tung ra, bởi vì thời gian dài hồi phục chấn thương, cô vẫn có chút không tự tin.

Nhưng khi nắm đấm nện vào xương cốt của đối phương, cô nghe thấy âm thanh vỡ vụn từ trong cơ thể, cho đến giờ phút này, cô mới tin tưởng lính đặc chủng oai phong lẫm liệt bất khả chiến bại của trước kia dường như đã trở về.
Gã đàn ông bị đánh đến mức nôn ra máu, quỳ trên mặt đất, con dao trong tay dường như nhảy múa điên cuồng, nhưng lại có chút tiết tấu.
Cố Diễn Chi khẽ nhúc nhích bước chân, kéo qua tay gã, nhẹ nhàng tách ra, sức lực tưởng chừng như không đáng kể lại nặng tựa ngàn cân.

Xương cổ tay phát ra tiếng răng rắc vang giòn, con dao rơi xuống đất.

Cô thuận thế dùng chân khóa cổ, áp chế người xuống đất, mu bàn tay vỗ nhè nhẹ lên mặt gã.
"Trước kia thuộc quân đội nào?"
Gã đàn ông phun ra một ngụm máu: "Tại sao tao phải nói cho mày biết! Mày giết tao đi! Dù sao hôm nay tao đã chém chết con quỷ cái kia, giết một đủ vốn giết hai lời to!"
Cố Diễn Chi nhìn cô gái đầy máu được khiêng xuống cầu thang, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, tầm mắt rơi vào lưỡi dao sắc bén, cầm lấy.

"Anh là một nỗi ô nhục của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc!"
Trước khi đưa người bị thương trở lại xe cứu thương, Lục Thanh Thời quay đầu nhìn lại, đối phương giơ cao con dao, nhắm vào đầu nghi phạm.
"Cố Diễn Chi!"
"Ông ——" Bởi vì dùng sức quá mức, sau khi chủ nhân buông lỏng, cán dao vẫn còn run lên, máu tươi từ mũi dao lăn xuống.
Cố Diễn Chi đứng dậy, cảnh sát cùng nhau tiến lên áp chế còng tay gã lại.

Con dao kia bị cắm trên mặt đất bên cạnh thái dương của gã, có vết nứt nhẹ trên sàn đá cẩm thạch do dùng lực quá mạnh.

Hướng Nam Kha bước đến gần vị anh hùng làm việc nghĩa này, chào một cái trước mặt cô: "Thân thủ rất tốt, trước kia từng phục vụ ở bộ đội đặc chủng à?"
Cố Diễn Chi bắt tay với cô ấy, nhưng không có ý định tự giới thiệu: "Xem như thế đi."
Dứt lời, cô nhấc chân định rời đi, nhưng lại bị chặn lại: "Cô phải đến đồn cảnh sát của chúng tôi lập biên bản."
Cố Diễn Chi liếc nhìn Lục Thanh Thời đang bận rộn, nhíu mày: "Chờ tôi một chút."
Cô vội vàng chạy tới, hỏi bác sĩ có gì cần giúp đỡ không, đối phương lắc đầu, liếc nhìn cô một cái, cũng yên lòng khi thấy cô không bị thương.
"Không có, em đi mau đi."
Hướng Nam Kha thấy Tần Huyên cũng ở đó, đi tới chào hỏi: "Trùng hợp vậy sao?"
Tần Huyên giang hai tay tỏ vẻ bất lực: "Đi ra ngoài mua sắm, ai mà biết gặp phải loại chuyện này, gặp vận đen tám đời."
Nhìn thấy vết máu trên người cô, ánh mắt Hướng Nam Kha càng thêm lo lắng: "Cô không sao chứ?"
Đáy lòng Tần Huyên ấm lên, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào: "Không sao, đều là máu của người khác.

Không nói với cô nữa, tôi phải đưa người bị thương về bệnh viện."
Lối đi ưu tiên rộng mở, một đường về trung tâm cấp cứu đều không bị cản trở, Lưu Thanh Vân lập tức đi tới giúp đỡ đẩy người vào phòng phẫu thuật, Lục Thanh Thời nhìn anh ta: "Bên Tần Huyên còn có một người bị thương, cậu qua đó hỗ trợ đi."
"Được." Đối phương đáp lại, chạy ra khỏi phòng mổ.
Lục Thanh Thời mặc áo phẫu thuật thay găng tay mới: "Dao mổ."
Hách Nhân Kiệt cầm dao mổ đặt vững vàng vào tay nàng.
"Dụng cụ mở ngực." Động tác của Vu Quy rất nhanh nhẹn, trực tiếp dùng dụng cụ mở ngực để mở lồng ngực ra.
"Phổi bị tổn thương, đưa tôi kẹp cầm máu."
"Kẹp."
"Banh vén cơ!"
"Không được run tay!"
"Đâm vào mô khác!"
"Có làm được không, không được thì bước xuống! Đổi trợ lý!"
Hầu như lần nào thực hiện ca phẫu thuật với Lục Thanh cũng đều bị mắng té tát, nhưng lần này, Vu Quy không có đỏ mắt lùi lại, mà là mím chặt môi từ đầu đến cuối đứng trước bàn mổ, mặc cho nàng nói thế nào cũng muốn kiên trì làm tốt việc của mình.
Lục Thanh Thời nói chuyện, nhưng động tác trên tay vẫn không hề ngừng lại, tay của nàng nhanh đến mức Vu Quy mồ hôi nhễ nhại.
"Chỉ tự tiêu 4.0."
"Đúng."
"Chặn động mạch chủ."
"Đúng."

"Thắt nút nhanh lên chút!"
"Tốt."
"Cắt chỉ."
Cuối cùng, Vu Quy cầm kéo phẫu thuật cắt sợi chỉ, cả người như muốn gục xuống, y tá lau mồ hôi cho cô ấy.
Lục Thanh Thời không ngẩng đầu: "Đừng lo lắng, bước tiếp theo là xử lý lá gan bị tổn thương."
Trên người cô gái có hơn mười vết thương lớn nhỏ nhưng đều tránh được quả tim.

Vu Quy dùng kẹp lật nội tạng qua lại, đột nhiên dừng lại: "Đây là..."
Lục Thanh Thời quay đầu lại gọi y tá: "Phát hiện một khối u lớn trong tuyến tụy, hãy đi nói chuyện với người nhà."
"Tình hình hiện tại là như thế này.

Chị gái của cô bị trúng hơn mười nhát dao, phổi, lá lách, gan, tụy và dạ dày bị tổn thương ở các mức độ khác nhau.

Hơn nữa khi mở lồng ngực xử lý lá gan bị tổn thương, bác sĩ của chúng tôi phát hiện tuyến tụy bị chèn ép, là có một khối u trong tuyến tụy.

Bình thường khối u ở vị trí này không tốt lắm, vì vậy cô phải chuẩn bị tâm lý."
Trên chân Ngô Tâm Ngữ cũng bị thương, từ đồn cảnh sát làm biên bản xong liền chạy thẳng đến bệnh viện, không bao lâu lại nghe được tin tức như vậy, cả người cô ấy xụi lơ ngã ra đất.
"Bác sĩ, bác sĩ, làm ơn, mau cứu chị tôi."
"Này, cô đứng lên trước đi rồi nói, đứng lên đi.

Chỉ cần có hi vọng sống, chúng tôi sẽ không từ bỏ."
Nếu như trái tim của người trưởng thành có kích thước bằng nắm tay thì khối u này cũng không chênh lệch nhiều so với trái tim, dính chặt vào động mạch chủ bụng và tá tràng, bề mặt nhẵn bóng có nhiều mạch máu, rất khó cắt bỏ, nhưng nếu như là cô Lục...!chắc là không có vấn đề.
Vu Quy nghĩ như vậy, đối phương nhanh chóng hoàn thành chữa trị lá gan bị tổn thương: "Được rồi, cắt chỉ.

Y tá dụng cụ và trực phòng mổ kiểm tra số lượng băng gạc, chuẩn bị đóng bụng."
Vu Quy cầm kéo phẫu thuật "a" một tiếng: "Không cắt sao ạ?"
Lục Thanh Thời xoay người xuống bàn mổ, cởi áo phẫu thuật ném vào thùng rác y tế: "Không cắt được."
Vu Quy vội vàng, đặt kéo phẫu thuật xuống, ngăn nàng lại khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi phòng mổ: "Cứ đóng bụng như vậy, cô ấy sẽ không sống qua một tháng!"
Lục Thanh Thời đẩy cô ấy ra: "Tránh ra, em có năng lực thì tự mình cắt đi."
"Cô Lục, em nhìn lầm cô rồi!!!" Vu Quy bị đẩy vào tường, mắt đỏ hoe hô to vào bóng lưng của nàng.
Sau ca phẫu thuật khẩn cấp, kim đồng hồ đã đi qua 12 giờ, Lục Thanh Thời thay quần áo xong đi ra.

Khi bụng đói kêu vang, điện thoại sáng lên.
Cố Diễn Chi: "Ăn lẩu?"
Kèm theo đó là một bức ảnh sắc hương đều đủ, dầu ớt đỏ, nguyên liệu tươi sống còn đọng nước.
"...!Không phải em đã quay lại lấy túi mua sắm trong lúc hỗn loạn đó chứ?"
Đối phương đập đất cười to: "Bác sĩ Lục thật thông minh."

Được rồi, khi lần đầu tiên gặp mặt, dưới tình huống cứu Vương Hữu Thực gấp gáp như vậy, cô vẫn còn nhớ cầm thịt xiên nướng lên xem chất lượng nước tiểu, vì vậy quay lại lấy cũng không phải là không có khả năng.
Bác sĩ cong khóe môi dưới: "Chờ đó."
Không ngờ tới chính là, Tần Huyên mở cửa cho nàng: "Ôi~ Chủ nhiệm Lục của chúng ta vừa tiến hành ca mổ à?"
Lục Thanh Thời đẩy cô ấy ra: "Sao cậu lại ở đây?"
Hamburg ngoắc ngoắc đuôi, tha đôi dép Lục Thanh Thời thường mang đến dưới chân nàng.

Lục Thanh Thời cúi xuống xoa đầu nó, Hamburg liếm mặt nàng.
Khóe mắt Tần Huyên giật giật, cô ấy cảm giác mình dường như là bên thứ ba, cảm giác dư thừa tự nhiên sinh ra, chuyện gì xảy ra vậy?
"Chậc chậc, làm phiền thế giới của hai người rồi? Mà này, hai người quen nhau như vậy từ khi nào vậy?"
Cố Diễn Chi đeo tạp dề xử lý món cá sống xong rồi đi ra khỏi phòng bếp: "Khi em nằm viện, nhờ có bác sĩ Lục mỗi ngày đến chăm sóc cho Hamburg giúp em."
Lục Thanh Thời nhướng mày, lần này đã hiểu rồi chứ gì, không cần nhìn với ánh mắt trêu chọc đó nữa.
Tần Huyên ôm vai nàng: "Nhưng bác sĩ Lục mà chị biết hoàn toàn không thích động vật, cũng ghét nhất tiếp xúc với bệnh nhân, bởi vì hành động theo cảm tính sẽ cản trở sự phán đoán của cậu ấy, lời này là ai nói?"
Không biết vì sao lỗ tai của bác sĩ da mặt mỏng hơi nóng lên, Cố Diễn Chi ngồi đối diện với nàng, khẽ nhướng mày lên, tựa hồ rất muốn tìm hiểu thực hư.
Lục Thanh Thời hất cô ấy ra, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Vào trong đi, tớ đói rồi."
Một đũa kẹp miếng cá sống được đặt vào chén của nàng, Cố Diễn Chi nheo mắt cười, cảm giác giống như một con hồ ly nhỏ ranh mãnh.
"Mau ăn đi, Thanh Thời."
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, chỉ cần nhai nuốt hai chữ này, đầu lưỡi có thể cảm nhận được hương vị dịu dàng quanh đi quẩn lại.
Không giống như những người khác gọi tên mình, Tần Huyên chủ yếu muốn lấy lòng trêu chọc, Viện trưởng Mạnh là học trò của ông nàng xem như là trưởng bối của nàng, thân thiết và ấm áp.
Trong nửa đầu cuộc đời ngắn ngủi của nàng, ngoài ba mẹ, chỉ có Phó Lỗi gọi nàng một cách thân mật như thế, Thanh Thời, Thanh Thời, Lục Thanh Thời.
Bác sĩ ngơ ngác: "Cám ơn."
Tần Huyên lấy ra một chai Lao Bai Gan và ba ly rượu nhỏ từ dưới bàn.
Lục Thanh Thời nhanh chóng từ chối: "Tớ không uống rượu."
Tần Huyên đặt một ly trước mặt nàng: "Tớ đã kiểm tra, ngày mai cậu không trực, nghỉ ngơi đi."
"..."
Người ngoài miệng vừa nói không uống rượu, ít nhiều vẫn được rót cho, đặc biệt là khi Cố Diễn Chi nâng ly rượu lên.
Ánh mắt của cô trong veo dịu dàng, con ngươi màu nâu không lẫn tạp chất, có vẻ ấm áp màu hổ phách, khi cười lộ ra hàm răng trắng đều, hồn nhiên và chân thành.
"Vô cùng cám ơn Thanh Thời đã cứu mạng em, cũng cho em dũng khí để đứng lên một lần nữa."
Lục Thanh Thời chạm nhẹ vào ly của cô: "Không, tôi nên cám ơn em.

Ở hiện trường cấp cứu, nếu không có sự kiên trì của em, không ai trong chúng ta có thể sống sót."
Khi chất lỏng cay xè vào cổ họng, bác sĩ bị sặc rất lợi hại, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt rưng rưng nước, khóe mắt đỏ bừng.
Cố Diễn Chi nhanh chóng rút một tờ khăn giấy đưa qua, rót một ly nước nóng đặt vào tay nàng: "Không sao chứ?"
"Không sao...!khụ khụ..." Bác sĩ ngẩng đầu nói cám ơn cô, trong mắt long lanh, đẹp đến mức kinh tâm động phách dưới ánh đèn vàng mờ ảo.
Cố Diễn Chi hơi mím môi dưới, chạm đến đầu ngón tay của nàng rồi thu lại.
Tần Huyên lắc lắc bình rượu rỗng, ghé vào mặt bàn không đứng thẳng nổi: "Lục Thanh Thời, tửu lượng của cậu quá kém rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.