Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 56: 56: Mệnh Lệnh




Khi chiếc xe do nghi phạm điều khiển lại lần nữa va vào vách đá trên đường núi ngoằn ngoèo, thân xe cọ xát vào vách đá cứng rắn tạo ra tia lửa điện, tay lái bắt đầu mất kiểm soát, xoay tròn trên đường núi, sắp trượt ra khỏi đường và rơi xuống vực sâu.

Hướng Nam Kha gặp nguy không loạn bẻ lái sang phải, đồng thời đạp phanh, dừng lại bên mép vực.

Kỹ thuật viên bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh.
Chiếc Volkswagen màu đen nhân cơ hội trượt khỏi tầm nhìn.

Hướng Nam Kha lùi ra khỏi khu vực nguy hiểm, ánh mắt rơi vào khúc cua bên phải trước mặt, lại đạp ga, tăng tốc đến cực hạn, đâm mạnh vào.
Đây hoàn toàn là cách thức đồng quy vu tận, tài xế kính râm hô một tiếng "F***", còn chưa kịp cử động đã bị chiếc xe cảnh sát lao tới nhanh như chớp đâm trúng.
Hai chiếc xe va vào nhau trên tỉnh lộ nhỏ hẹp, lốp xe cọ xát trên mặt đất, phát ra âm thanh rợn người, cuối cùng xuyên qua lan can, vút đi.

Sau một tiếng nổ lớn, mặt đường ngổn ngang những mảnh vỡ và vết máu.
Xe cảnh sát gầm rú chạy tới rồi im bặt, chỉ có tiếng còi hú như hồi chuông báo tử.
"Băng gạc, mau đưa băng gạc cho tôi!" Vu Quy gần như hét lên, Hách Nhân Kiệt cũng hốt hoảng, trực tiếp nhét một đống cho cô ấy.

Vu Quy quỳ gối trên cát sỏi, cánh tay thẳng đứng ấn vào vết thương của bệnh nhân.

Hộp sọ mở ra chảy máu liên tục, thấm ướt tay áo của cô, trên áo blouse trắng cũng dính đầy máu.
"Huyết áp giảm! 20 - 40! Nhịp tim giảm! Dưới 60!" Monitor theo dõi vang lên chói tai.
"Bị sốc, bị sốc!" Hách Nhân Kiệt hét lên, "Mọe nó, cô mau nghĩ cách đi!"
"Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!" Vu Quy quay đầu lại, nước mắt đầy mặt, cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
"Phương pháp phẫu thuật không có vấn đề, máu tụ cũng được lấy ra.

Vậy tại sao vẫn còn chảy máu! Rốt cuộc chảy máu ở đâu?!"
Cô thử lấy băng gạc ra, nhưng vừa gỡ ra một chút, một tia máu liền phun ra bắn tung tóe vào mặt cô, cảm giác mùi tanh ấm áp mà cả đời này cô không bao giờ quên được.
Nhịp tim và hô hấp trở nên nhanh hơn, tiếng thở hổn hển, tai cô ù đi, cô sững sờ tại chỗ không biết làm gì.

Khi cô sắp gục ngã, một lực phía sau đã đẩy cô ra.

Lục Thanh Thời nhanh chóng ngồi xuống: "Kẹp cầm máu."
Tay của bác sĩ rất vững vàng, ngay cả trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt này, cũng không ảnh hưởng đến động tác của nàng.
"Động mạch trước bị vỡ, chỉ tự tiêu 4.0."
Lục Thanh Thời cầm lấy ống kim tiêm, nắm chắc trong tay, luồn tay vào vũng máu, tìm tới nơi bị vỡ bằng cảm giác, nhanh chóng khâu lại để cầm máu, rồi liếc mắt nhìn Vu Quy.
"Đứng ngơ ra đó làm gì, đi kiểm tra bệnh nhân khác đi!"
"Đội trưởng Hướng, đội trưởng Hướng!"
Xe cảnh sát đã lao khỏi vách núi rơi xuống khe núi, chỉ có một chiếc Volkswagen màu đen hiu quạnh trên đường cái, nửa đầu xe treo trên lan can.
Sau đó quân tiếp viện chạy tới hét lớn trong khe núi, tiếng vang rất xa.
"Mẹ nó!" Có cảnh sát hình sự hai mắt đỏ hoe hung hãn không kiềm chế được mà lao tới tung cho tên giám đốc nhà máy vừa được giải cứu một cước đá bay, liền bị đồng nghiệp đè xuống.
"A a a, đừng cản tôi! Chết tiệt! Hắn ta hại nhiều người như vậy! Người đáng chết là hắn ta! Không phải Đội trưởng Hướng!"
Cảnh sát hình sự vùng vẫy trong tay của đồng nghiệp, cho đến khi có tiếng động sột soạt từ bên khe núi.

Đầu tiên là mu bàn tay đầy vết bầm tím từ từ trèo lên mép vực, sau đó là một cánh tay mạnh mẽ đầy uy lực.
Hướng Nam Kha lộ ra nửa cái đầu: "Mẹ kiếp...!mau kéo tôi lên."
Cả đám người ba chân bốn cẳng kéo cô lên.

Hướng Nam Kha quay đầu nhìn lại vực sâu và chiếc xe cảnh sát tan nát, không nói lời nào đi lên tung cho hắn ta một đấm.

Giám đốc nhà máy bị đánh quay đầu đi, khóe môi tràn ra tơ máu, lần này không ai ngăn cô lại.
"Bắt được chưa?"
"Bắt được rồi." Nhận được câu trả lời khẳng định, Bí thư thành ủy thở phào nhẹ nhõm dựa vào xe cảnh sát, trên mặt tràn đầy phiền muộn.
"Bắt được thì tốt, bắt được thì tốt."
"Bí thư Triệu, Văn phòng thành phố gọi tới." Người già năm mươi đang chạy xung quanh trấn an quần chúng thăm hỏi thương binh chưa được nghỉ ngơi bao lâu đã nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin chào, tôi là Bí thư thành ủy Triệu Minh Văn."
"Lại có nhân viên cứu hỏa bị thương! Bác sĩ, bác sĩ đâu?!" Lính cứu hỏa liều chết lao ra khỏi đám cháy còn kéo theo một lính cứu hỏa khác bị thương, khập khiễng nắm lấy tay áo của Lục Thanh Thời.
"Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu đồng đội của tôi!"
"Đặt người xuống đất đi." Lục Thanh Thời cũng ngồi xổm xuống, nhanh chóng tháo mặt nạ của đối phương ra, sắc mặt xanh tím, mồ hôi đầm đìa, nhưng trên người không có vết thương.
"Từng tiếp xúc qua cái gì rồi?" Lục Thanh Thời vừa hỏi vừa khai thông đường hô hấp cho anh ta.

Lính cứu hỏa nhớ lại: "Có! Có! Sau khi chúng tôi đi vào không lâu thì xi lanh của cậu ấy hết khí, nghĩ rằng vinyl clorua trong khu ký túc xá không quá dày nên tháo thiết bị ra và làm việc một lúc..."
Ánh mắt của Lục Thanh Thời rơi vào bình oxy phía sau lưng anh ta, mím chặt khóe môi: "Giúp tôi cởi quần áo của anh ấy ra, cho tôi nước muối sinh lý."
Y tá trực tiếp đưa cho nàng một chai, Lục Thanh Thời cầm lên giội từ đầu đến chân: "Được rồi, chuẩn bị đặt nội khí quản."
Trong lúc đặt nội khí quản, bác sĩ để ý dấu hiệu sinh tồn, nhìn thấy vạch xanh dao động, nàng thở phào một hơi, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Bình oxy của mọi người...!có thể dùng được bao lâu?"
"Khoảng 4 tiếng đồng hồ."
Lục Thanh Thời ngẩng đầu nhìn vệt trắng bùng lên trên bầu trời, trong lòng có một dự cảm xấu.
"Tất cả đều là lính của tôi! Tôi không đồng ý! Cố..." Bộ đàm trong tay Đội trưởng Đội cứu hỏa thành phố Cẩm Châu bị người nhấn tắt, hai mắt Triệu Minh Văn như muốn nứt ra, nắm lấy cổ áo người kia gầm thét.
"Tất cả đều là lính của anh, cũng là bộ đội nhân dân của người dân thành phố Cẩm Châu chúng tôi! Anh nhìn thảm cảnh kêu than khắp trời này đi! Không khóa van tổng lại để ngăn chặn sự rò rỉ, tất cả đều sẽ xong đời!"
Nhìn theo hướng ngón tay của người này, màn đêm được chiếu sáng bởi ánh lửa, những người bị thương liên tục được đưa ra ngoài, nhân viên cứu hộ nằm rạp trên đất không ngừng nôn mửa vì khí độc, những thi thể nằm trên bức tường vỡ nát, những ô tô bị cháy chỉ còn khung sắt, bầu trời nhuộm một lớp xám xịt.
Người đàn ông bảy thước đỉnh thiên lập địa khóc: "Không...!không thể có thêm người hi sinh nữa...!Thư ký Triệu..."
"Tôi biết!" Người đàn ông tuổi trên 50 cũng hơi ươn ướt mắt: "Nhưng mà việc này cũng phải có người đi làm."
Khi mệnh lệnh được giao cho Cố Diễn Chi, cô đang phối hợp với Đồ ba gai khiêng một nữ công nhân ra khỏi đống đổ nát.
"Nâng đầu, nâng đầu, được rồi, khiêng, một hai ba, lên!" Sau một tiếng hét to, tấm bê tông cốt thép được kéo cắt thủy lực nâng lên thành một khe hở, mấy lính cứu hỏa còn lại nửa nâng nửa kéo người ra.
"Khiêng ra đi, mau khiêng ra bên ngoài." Mấy người nâng cáng cứu thương lên tránh tàn lửa dọc theo đường đi, chạy ra ngoài trong khói bụi mù mịt.
Nhân viên cứu hỏa chạy ở sau cùng đột nhiên quỳ xuống, cáng cứu thương buông lỏng, Cố Diễn Chi vững vàng đỡ lấy, Đồ ba gai đi tới kéo anh ấy.
"Đừng để ý tôi...!Mau đưa người ra ngoài đi..." Nhân viên cứu hỏa tháo bình oxy xuống, hít lấy không khí hỗn tạp có khí độc.
"Xi...!xi lanh...!hết khí..." Đèn đỏ trên máy báo động sau lưng sáng lên, nhấp nháy không ngừng.
Đồ ba gai cắn răng: "Không được, đứng dậy đi, tôi đỡ anh! Chúng ta cùng đi!"
Cố Diễn Chi quay đầu lại nhìn, ngọn lửa đang nhấn chìm mặt đất.

Chỉ huy Đội cứu hỏa trước giờ luôn dũng cảm cũng hơi đỏ vành mắt, khàn giọng nói: "Đồ ba gai, nhanh chóng trở ra cho tôi, đây là mệnh lệnh!!!"
"Mới khiêng ra khỏi đống đổ nát được 5 phút, nhịp tim yếu ớt, không còn hô hấp..." Nhân viên cứu hỏa mặc đồng phục phòng hóa màu đỏ cam khiêng cáng cứu thương đến bên cạnh nàng, giải thích ngắn gọn tình hình.
Giọng nói này quá quen thuộc, Lục Thanh Thời bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đối diện một cặp mắt đỏ ngầu.
"Còn cứu được không?"
Bác sĩ nhẹ nhàng gật đầu: "Tin tôi."
Cố Diễn Chi không còn chần chừ gì nữa, đứng dậy chạy về phía đám cháy.


Lục Thanh Thời vội vàng cấp cứu không kịp nói tạm biệt cô, nàng không biết đây là lần mà cô gần với cái chết nhất.
Vòng tuần hoàn của nhân quả trên đời thật là bí ẩn, đối với Cố Diễn Chi, đây là lần mà cô có thể hiểu rõ trái tim mình nhất.
Khi một con cá sắp chết, nó sẽ liều mạng phình mang vẫy mạnh, toàn thân cứng ngắc vùng vẫy trên mặt đất.

Con người cũng vậy, dưỡng khí bị rút cạn nên muốn hít vào thật sâu, nhưng hít vào đều là khí độc.

Phổi đau như kim châm, xoang mũi dần dần bị tắc nghẽn, thậm chí khí độc cũng không thể hít vào được nữa, thị lực bắt đầu mơ hồ, nghĩ đến một số chuyện của nửa đời trước, cơ thể dường như đang lơ lửng trên mây.

Đây chính là cảm giác cận kề cái chết trong truyền thuyết, nhân viên cứu hỏa nằm trên mặt đất suy nghĩ mơ hồ, cho đến khi bước chân vững chắc xuyên qua lớp sương mù.
Cố Diễn Chi đỡ anh ấy dậy: "Người anh em, cố gắng lên!"
Đồ ba gai cũng choàng một tay của anh ấy qua vai, phối hợp với Cố Diễn Chi, từ từ từng bước ra ngoài.
"Đội trưởng...!để tôi xuống..." Giọng nói yếu ớt vang lên bên tai, Cố Diễn Chi nghiêng đầu hét lên: "Cậu im miệng cho tôi, tôi tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bỏ rơi anh em đồng đội của mình!"
Cho đến khi đi ra khỏi đám cháy, chỉ cách một khoảng với vòng dây khu vực an toàn, Cố Diễn Chi đặt người xuống giao cho Đồ ba gai.
"Đưa anh ấy trở về, tìm bác sĩ Lục, chị ấy sẽ tìm cách cứu anh ấy."
Đồ ba gai quay đầu lại, cô đã bắt đầu tháo trang bị nặng nề xuống, bình chữa cháy bọt foam, bình chữa cháy bột khô, đồng phục phòng hóa nặng đến 20 kg.

Ngoại trừ bình dưỡng khí không tháo xuống, cả người mặc đồng phục huấn luyện cứu hỏa lam diễm, giống như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.
Đồ ba gai dường như cảm nhận được điều gì đó: "Còn cô thì sao?!"
Cố Diễn Chi đặt bộ đàm vào trong túi áo: "Tôi có nhiệm vụ khác."
Cô nhẹ nhàng nói xong, nhấn vào bộ đàm, bắt đầu trở về: "Các đội chú ý, các đội chú ý, rút lui, rút lui.

Toàn bộ rút lui ra bên ngoài vòng dây."
Không có ai thắc mắc về mệnh lệnh của cô, phản hồi đồng loạt "Rõ".
Thỉnh thoảng có nhân viên cứu hỏa từ bên trong đám cháy chạy ngang qua bên người cô.

Giữa trời đất một khoảng không rộng lớn, thân hình của Cố Diễn Chi đơn bạc, lại mang theo nghị lực bất khuất, bước trên con đường ngược chiều.
"Bác sĩ Lục, cứu cậu ấy, mau cứu cậu ấy!" Đồ ba gai ôm người chạy tới.

Lục Thanh Thời đang thực hiện dẫn lưu lồng ngực kín cho một người bị thương khác, vội vàng quay đầu lại nhìn.
"Đặt xuống trước đi, y tá, nhanh chóng truyền dịch."
Đồ ba gai níu lấy tay áo của nàng: "Bác sĩ Lục, cứu cậu ấy trước đi!"
Ánh mắt của Lục Thanh Thời rơi vào bộ đồng phục phòng hóa màu đỏ cam của người bị thương, vẻ mặt vẫn không chút do dự, hất tay anh ta ra.

"Sinh mệnh trước mặt bất kỳ ai cũng không có quyền ưu tiên, tôi đều muốn cứu."
"Nghe này, Cố Diễn Chi, cô có nhìn thấy tòa nhà cao nhất trong nhà máy không?"
Cố Diễn Chi cầm bộ đàm: "Rõ."
"Đó là nhà kho của toàn bộ nhà máy hóa chất, nơi chứa một lượng lớn vinyl clorua và các nguyên liệu hóa học khác.

Bởi vì nhà máy bốc cháy nên các van của trục trùng hợp và tháp phân táchbị lỏng, tủ hút khí độc và quạt thông gió cũng ngừng hoạt động.

Nhiệm vụ của côlà đóng van tổng lại, đồng thời sửa chữa tủ hút khí độc và quạt thông gió."
Vẫn là một giọng nói chắc nịch "Rõ".
Đối phương dừng lại một chút, lời nói thấm thía: "Quạt thông gió đã ngừng hoạt động tầm bốn tiếng, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, có thể là không có nhiều khí độc rò rỉ, hoặc cũng có thể...!Nhưng bất luận thế nào, sống sót trở lại! Đây là mệnh lệnh, rõ chưa?!"
Cố Diễn Chi giãn gân giãn cốt, nhảy lên tấm bê tông trước mặt: "Dài dòng, chuẩn bị một ít rượu thịt thơm ngon, chờ tôi đón tiếp."
Nói xong, cô nhấn tắt kênh liên lạc với đội trưởng, tấm ván gỗ cháy trên xà nhà bên cạnh, rơi xuống từ giữa không trung cùng mảnh thủy tinh.

Cố Diễn Chi lăn một vòng, hoàn hảo tránh đi, đập xuống sàn bê tông bên cạnh cô, bụi bay tung tóe.
Khi tìm đến cửa chính nhà kho, do nhà máy bị mất điện, khóa cửa điện tử không còn hiệu lực, Cố Diễn Chi đẩy mạnh vài lần nhưng cánh cửa không hề di chuyển, từng luồng khí trắng bay ra từ dưới cửa.
Cô dùng răng cắn găng tay cởi ra, lấy sợi dây kẽm từ trong túi ra luồn vào khe cửa, chọc một hồi lâu cũng không mở được, có lẽ bên trong bị thứ gì đó ngăn lại.

Có lẽ vì sợ rò rỉ khí, toàn bộ nhà kho đều không có cửa sổ, đừng nói đến việc đi vào đó.
Không còn cách nào khác, Cố Diễn Chi đành phải dùng đầu vai chống đỡ cửa sắt, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực, gân xanh nổi lên trên cổ, cơ bắp rắn chắc từ dưới tay áo phồng lên.
5 phút sau, cánh cửa vẫn bất động, Cố Diễn Chi thở hổn hển: "Khốn kiếp..."
Lực đẩy của cô ít nhất cũng phải cả trăm ký, cái quái gì chặn cánh cửa này lại.
Xa xa, lại có một người xuyên qua làn khói mù, không nói hai lời đứng bên cạnh cô: "Tôi cũng tới hỗ trợ."
Nói xong, anh ta cũng dùng thân xác máu thịt để chống đỡ cánh sửa sắt dày cộp.
Sau khi nhìn thấy người tới, Cố Diễn Chi tức giận: "Anh tới làm gì?! Không phải tôi đã ra lệnh..."
Đồ ba gai tháo băng đeo tay ném xuống đất: "Mệnh lệnh khốn khiếp! Bây giờ tôi đến đây để giúp đỡ anh em của tôi!"
"Anh..." Cố Diễn Chi sững sờ một lúc, nhìn chiếc băng đeo tay rơi xuống bụi đất, hơi nheo mắt lại.
"Nhặt lên."
Đồ ba gai cứng cổ, bởi vì dùng sức đẩy cửa nên khuôn mặt kìm nén đỏ bừng: "Tôi không!"
"Đây là mệnh lệnh cuối cùng, nhặt lên, đeo vào.

Lấy tư cách là chiến sĩ cứu hỏa cùng tôi chiến đấu vì an toàn của người dân thành phố Cẩm Châu.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.