Đến Lễ Phục Sinh, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều chơi đùa vui vẻ, nhóm chú hề sẽ ăn mặc trang phục rực rỡ phe phẩy đạo cụ trong tay, để chúc mừng Jesus sống lại và sức sống mới, mọi người sẽ tặng những quả trứng được tô điểm màu sắc cho bạn bè, gió mùa ôn hòa sẽ thổi mùi hương thịt dê nướng vào ngàn gia vạn hộ.
Louis cũng không phải một là một tín đồ Cơ Đốc(*) thuần túy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ông thích ngày hội làm say lòng người này.
(*): Kitô hữu hay Cơ Đốc nhân, tín hữu Cơ Đốc là người theo niềm tin giáo lý của Ki Tô Giáo.
Trên tay ông nâng rượu vang đỏ, mùi hương, màu sắc xinh đẹp nổi lên gợn sóng kéo dài.
Sau khi trò chuyện qua loa, Louis bảo Tô Thanh Gia đưa tay ra cho ông đánh giá, Tô Thanh Gia còn nhỏ khó khăn lắm mới qua sinh nhật mười tuổi, ngón tay của cô vô cùng mềm mại, thon dài giống cây hành như trong sách nói, dưới ánh đèn thủy tinh chiếu xuống gần như có thể thấy rõ từng mạch máu màu xanh đang chảy bên trong.
“Bàn tay thật sinh đẹp.” Louis nói, “Chiều dài rất tuyệt, nhưng lực độ không đủ.”
Dương cầm được xưng là “vua của các loại nhạc cụ”, tuy rằng đánh mỗi một phím đàn cũng không cần bao nhiêu lực, nhưng nếu diễn tấu một khúc thơ văn hoa mỹ thì người đánh dương cầm cần phải vận động từng cơ bắp trên toàn thân, tích tụ lực lượng trên cổ tay, mỗi lần ông đụng vào, mỗi một lần đàn đều cần phải khống chế tinh chuẩn, như vậy mới có thể đàn tốt.
“Bản hòa tấu Piano số 3” của Rachmaninoff(*) được xưng là khúc dương cầm khó đàn nhất trên thế giới, đàn tấu nó trở thành thách thức bản thân của rất nhiều người. Nhưng vì sao người làm được đã thiếu càng thêm thiếu?
(*): Sergei Vasilievich Rachmaninoff là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ piano và nhạc trưởng người Nga.
Thứ nhất, ở chỗ bọn họ không cách nào tái hiện ý chí cứng như sắt thép mà trong bản hòa tấu muốn biểu đạt, nếu như không có kinh nghiệm phong phú, tình cảm dồi dào, hay sự từng trải vượt trội thì không cách nào lĩnh hội được ý chân thật trong đó.
Thứ hai, ở chỗ bọn họ không có lực lượng mạnh mẽ và thể lực dồi dào như vậy.
Đúng vậy, không có thể lực dồi dào và lực lượng để bọn họ khống chế bài nhạc này. Ở phương diện này, đàn ông mạnh hơn phụ nữ.
Cho nên, một lượng lớn nhà dương cầm nổi tiếng trên thế giới vẫn luôn là đàn ông cũng chính vì nguyên nhân này.
Tay của Tô Thanh Gia quả thật rất xinh đẹp, chiều ngang cũng đủ, nhưng Louis cũng thấy được, Tô Thanh Gia sẽ bị thể lực hạn chế.
Louis thả tay Tô Thanh Gia về chỗ cũ, bàn tay của một ông già 60 tuổi lại rất nhẵn mịn, gần như không có nếp nhăn, càng đừng nói đến đồi mồi, lúc ông cầm tay cô, cô cảm nhận được trên tay ông ẩn giấu lực lượng to lớn.
“Bella, hãy đàn cho ông nghe một khúc đi, đàn khúc mà con muốn đàn nhất ấy.” Louis dẫn bọn họ đến phòng đàn.
Dưới ánh mắt cổ vũ của ba mẹ, cô ngồi xuống trước Piano, giơ tay lên thử âm một lần, tiếng Steinway(*) thuần hậu mượt mà lại véo von rung động vọng lại trong căn phòng.
(*): Tên của một hãng đàn Piano.
Cô mỉm cười nhìn Louis, ngẩng cao cần cổ với đường cong tuyệt đẹp.
Tiếng đàn nhẹ nhàng phiêu dật dần dần vang lên, một nốt nhạc nhảy lên rồi đến những nốt khác, bắt đầu hợp tấu ô nhịp mấy lần rồi lại tiếp tục tăng tốc nhiều ô nhịp.
Những ngón tay của cô nhảy nhót trên phím đàn đen trắng, tốc độ rất nhanh, ngón tay trắng nõn mềm mại như cánh bướm đang bay vọt vật lộn với cơn lốc.
Bản nhạc này tên là “La campanella(Tiếng chuông nhỏ)”, ba người bên cạnh vây xem vô cùng kinh ngạc, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được Tô Thanh Gia sẽ dùng khúc nhạc có mức độ khó khăn trên thế giới để phô bày thiên phú của mình.
Tuy bản “La campanella” sửa đổi này không dài, nhưng nó là khúc dương cầm có yêu cầu rất cao đối với sự thể hiện âm nhạc, năng lực hiểu và sự thành thạo, là một trong những khúc dương cầm được cho là khó nhất trên thế giới, tuy rằng xếp hạng không cao lắm nhưng cũng đủ để nói rõ trình độ khó khăn này.
Louis vừa mới cẩn thận quan sát tay Tô Thanh Gia, trong những cô bé cùng tuổi thì tay cô không lớn, nhưng ngón tay rất dài, chẳng qua vì hạn chế về số tuổi nên kích cỡ bàn tay vẫn chưa thể nhẹ nhàng lướt qua quãng tám, d/đ;l;q;d huống hồ trong lúc nói chuyện ông cũng có tìm hiểu, cô bé này chỉ mới học dương cầm được sáu năm, chính thức học tập cũng mới hai năm ngắn ngủn mà thôi, Louis rất lo lắng.
Nhưng đầu ngón tay Tô Thanh Gia di chuyển ra tiếng nhạc đã nói cho bọn họ biết lo lắng là dư thừa, cô nắm giữ âm tiết rất khá, dương cầm giống như một đứa bé biết nghe lời phát ra tiếng vang có quy luật dưới bàn tay cô.
Rất nhanh khúc đàn năm phút đồng hồ đã sắp hết, cảm giác trào dâng mãnh liệt vẫn còn quanh quẩn ở âm cuối, Tô Thanh Gia thu tay lại sau đó đứng lên cúi người chào cảm ơn.
Cô không mặc váy nhưng cũng không cản trở cô làm động tác này vô cùng ưu nhã, áo khoác lông màu trắng nhẹ nhàng phất động, Louis giống như nhìn thấy một nữ vương nhỏ tuổi.
Không ai nghĩ cô làm như vậy, nhưng Tô Thanh Gia vẫn chào cảm ơn vô cùng tự nhiên, cô xem căn phòng đàn nho nhỏ này giống như sân khấu của chính mình, Louis và ba mẹ cô chính là khán giả.
“Bốp bốp bốp.” Nét mặt anh tuấn từng trải của Louis lộ ra nụ cười, ông dẫn đầu ba người cùng vỗ tay.
Tô Thanh Gia lại cúi chào cảm ơn lần nữa.
“Quá tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời!” Louis nói với cô, “Thiên phú của con làm ông kinh ngạc. Nếu che kín mắt ông lại thì ông sẽ tưởng đây là một vị nhạc công trưởng thành đang đàn tấu trước mặt ông.”
“Hy vọng ông thưởng thức vui vẻ, thưa ngài.” Tô Thanh Gia đi tới.
Louis vỗ vỗ huyệt Thái Dương, nhìn hai người Tô Tĩnh Khang và Minh Linh nói: “Ôi, không biết tôi có vinh hạnh trở thành thầy dạy dương cầm cho cô bẽ nữ vương này không?”
Minh Linh đầu tiên là bị màn đàn tấu ca khúc “La campanella” làm choáng váng đầu óc, lúc sau tỉnh lại lại nghe thấy tin tức tốt này, trời ạ, quả thực cô muốn ngất xỉu.
Thượng đế, Amen, Phật Tổ, ai tới nói cho tôi tất cả những điều này đều là sự thật sao?
Vẫn là Tô Tĩnh Khang tương đối vững vàng, anh nhìn con gái rồi trả lời: “Thưa ngài, chuyện này còn phải xem ý kiến của Bella, chúng tôi tán thành quan điểm của con bé vô điều kiện.”
Trong đôi mắt màu xám của Louis để lộ ra ánh sáng cơ trí, ông gật gật đầu, nói: “Vậy thì nữ vương nhỏ, con bằng lòng làm học trò của ông chứ? Ông sẽ dạy kiến thức về dương cầm cho con càng thêm phong phú, hãy tin tưởng ông.”
Tô Thanh Gia mỉm cười, vui sướng đến rối tinh rối mù, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc như lúc đánh đàn, “Đương nhiên rồi ạ, con rất vui khi được làm học trò của ngài, thưa ngài.”
Tô Thanh Gia nhẹ nhàng đặt tay trong ống tay áo rộng rãi, ngón tay đau đớn làm cô không dám có quá nhiều động tác.
Đương nhiên Louis cũng đã nhìn ra, chiều ngang của tay cô vẫn còn chưa đủ, cho nên chỉ có thể dùng tốc độ càng nhanh để chiến thắng, điều này sẽ khiến ngón tay cô cảm thấy đau buốt, làm Louis kinh ngạc không chỉ kỹ xảo diễn tấu của cô mà còn có cứng cỏi cố nén đau đớn của cô.
Một học trò vừa có thiên phú vừa có nghị lực thì ai sẽ bằng lòng để cô ấy chạy mất chứ?
Louis an ủi cô vài câu rồi sai trợ lý đưa cô đến phòng y tế, nơi đó sẽ có thợ mát – xa chuyên nghiệp xử lý vấn đề ngón tay giúp cô.
Tô Tĩnh Khang và Minh Linh cùng Louis nói chuyện về vấn đề giảng dạy Piano, đi ra khỏi phòng đàn Tô Thanh Gia thở hổn hển một hơi.
Nói cô không căng thẳng là hoàn toàn lừa gạt người ta, có trời mới biết cô ngồi trước Piano sửng sốt một hồi lâu cũng không biết đàn cái gì, Louis cũng không phải là lão hổ giấy chỉ dọa người mà thôi, ông sắc bén d/đ;l;q;d chỉ ra thiếu sót của cô, như vậy nếu cô không biểu diễn thiên phú cường đại của mình trước mặt Louis thì người chỉ từng nhận một học trò này sẽ không nhận cô là người học trò thứ hai nữa.
Đạo lý thà ít mà tốt này áp dụng ở bất cứ nghề nghiệp nào cũng được.
Cho nên những ca khúc cô chuẩn bị từ trước đều trở thành phế thải, ngồi trước Steinway ngây người một hồi, trong đầu Tô Thanh Gia bỗng nhiên hiện lên mái tóc vàng óng ánh của Carlos, cậu rơi mồ hôi trên sân bóng, dẫn bóng lọt vào khu vực cấm.
Bỗng nhiên cô hiểu rõ, sỡ dĩ cô thích cậu nhóc Carlos này, không phải vì cậu xinh đẹp mà bởi vì cậu có một lòng quyết tâm và tin tưởng “Dù cho đối mặt với ngàn vạn người, tôi cũng dũng cảm bước tới”.
Tuy cậu sinh sống dưới tầng lớp thấp nhất của xã hội, nhưng không bao giờ từ bỏ giấc mơ mình theo đuổi, hình cảnh cậu buộc bao cát chạy qua chạy lại là ấn tượng ban đầu của cậu đối với cô.
Tuy cậu luôn độc lai độc vãng nhưng không che dấu dã tâm của mình đối với bóng đá, Tô Thanh Gia biết cậu thức dậy sớm nhất, huấn luyện cũng khắc khổ nhất.
Tuy cậu gặp phải thất bại nhưng vẫn kiên quyết không buông tay, cho dù bị giễu cợt, bị tạm dừng huấn luyện, nhưng Tô Thanh Gia biết một ngày nào đó cậu sẽ trở lại sân bóng, bởi tình yêu thương nồng nhiệt của cậu.
Sở dĩ cô chú ý đến cậu bé này ở cô nhi viện, ngoại trừ đau lòng còn có thứ gì đó trên người cậu mà cô đang thiếu hụt, cậu có lòng theo đuổi, quyết tâm và kiên trì.
Cậu giống như một quả bóng lửa làm cho cô không nhịn được mà lao đầu vào.
Lúc nâng tay lên cô nghĩ, có lẽ cô cũng hy vọng mình sẽ đứng cao hơn trên sân khấu, chẳng qua cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thực hiện giấc mơ của mình như thế nào mà thôi.
Cuộc sống an nhàn khiến cho cô học được buông lỏng.
Lúc tay hạ xuống, Tô Thanh Gia dứt khoát thay đổi khúc đàn, cô nghĩ lần này cô không muốn để cho cơ hội trôi qua trước mặt cô như vậy, cô muốn biểu diễn khả năng xuất sắc của bản thân cho Louis xem giống như Carlos đã từng biểu diễn trước mặt Reixach vậy.
Cô vẫn luôn có thiên phú tốt đẹp, hơn nữa sống lại một đời cô có được sự từng trải và kinh nghiệm mà người bình thường không thể có.
Là một cô gái nhỏ mười tuổi, cô cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.
Tô Thanh Gia thả lỏng trước mặt thợ mát – xa, ngón tay không có sức lực.
Đời trước cô đã từng luyện bài nhạc này, thật ra lúc ấy chỉ đàn chơi nhưng cũng luyện tập rất thật lòng, có lẽ luyện tập khoảng hơn một năm mới đàn tốt, lúc rảnh rỗi cô cũng thường xuyên biểu diễn một phen.
Cô luyện tập cách đặt cổ tay ngang hàng và cong xuống khi tiếp xúc với phím đàn, độ cao cánh tay phải duy trì trong phạm vi vừa phải.
Thực ra cô có thể lựa chọn khúc “Dream of love” của Liszt, độ khó của bài nhạc này không cao lắm nhưng tình cảm lại dư thừa, đây là điểm mạnh của cô.
Nhưng Tô Thanh Gia vẫn là lựa chọn “La campanella”, giống như Carlos vậy, có người nghi ngờ ý thức tập thể của cậu, cậu sẽ dùng một đường chuyền bóng để củng cố địa vị quan trọng của cậu.
Hiện giờ, Tô Thanh Gia bị nghi ngờ về phương diện sức lực, thì cô cần phải biểu diễn cho Louis xem, cô có năng lực và tiềm lực trở thành học trò của ông.
Tuy rằng tay cô không đủ dài, nhưng khi bắt đầu điệp khúc cô có thể xử lý với tốc độ nhanh, để sau khi đầu ngón tay chuyển qua sẽ được giảm ngắn. Đây là khi cô dạo quanh diễn đàn gì đó nghe người ta nói ở đời trước, cô vô cùng may mắn vì đời trước bản thân cô cảm thấy thú vị nên đã thật sự thử nghiệm một chút.
Cơ hội luôn đến cho người có chuẩn bị.
Tô Thanh Gia hơi giật giật đầu ngón tay phải, cảm thấy không còn đau như trước nữa, thợ mát – xa bôi cho cô một lớp thuốc mỡ nóng nóng, từ từ thẩm thấu vào da.
“Cô bé, bây giờ vẫn chưa thể cử động được nhé!” Thợ mát - xa khẽ khuyên nhủ.
Tô Thanh Gia gật gật đầu, “Dạ được, làm phiền bác.”
Lắc tay trân châu trên cổ tay trái lộ ra, Tô Thanh Gia cảm thán, Carlos ở La Masia không ngừng nỗ lực cũng không ngừng tiến bộ, cô cũng không nên rơi xuống.
Nhìn hai tay của mình, về sau có lẽ cô thật sự sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm, cô cũng có giấc mộng của mình chờ đợi cô thực hiện.