Sinh Ra Là Để Yêu Em

Chương 9



Edit: Thu Lệ

Reixach đi vào cao tầng Barca đề xuất với Tô Tĩnh Khang rằng sẽ đưa Tô Thanh Gia đi thăm thú xung quanh, mặc dù Tô Tĩnh Khang không bằng lòng lắm nhưng trời đất bao la, con gái là lớn nhất. Khi Tô Thanh Gia dùng đôi mắt lốm đốm to tròn hơn nai con nhìn anh thì anh chỉ có thể nói, “Vale” ( có thể).

Sau khi được cho phép, Reixach bế cô bé búp bê Tây Dương lên đi đến bãi đỗ xe. Khi Tô Thanh Gia nói ra địa chỉ mà bọn họ sẽ đến, Reixach có hơi giật mình, ông hỏi: “Bạn của cháu là một cô nhi?”

Tô Thanh Gia buộc đai an toàn xong rồi hạ cửa sổ xuống một chút, “Chẳng lẽ con gái của Quan ngoại giao thì không có quyền lựa chọn bạn bè sao ạ? Trung Quốc có câu ngạn ngữ gọi là ‘Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây ’, bác có biết nó có nghĩa gì không?”

Đối với văn hóa phong phú của Trung Quốc tỏ vẻ khó hiểu, ở La Masia nói một là một Reixach lắc đầu nói: “Văn hóa Trung Quốc rất thần bí, ừm, bác chỉ biết xem đá bóng.”

“Ý nghĩa của nó là, chuyện đời hưng thịnh hay suy yếu biến đổi thất thường, khó có thể đoán trước. Thưa ngài, xuất thân không nói lên tất cả, hôm nay anh ấy ở trong trại dân tị nạn Brazil, biết đâu ngày mai anh ấy có thể mua hoa viên trung tâm New York thì sao.” Theo sự chuyển động của xe, đầu tóc Tô Thanh Gia bị gió thổi lên, cảm giác hóng gió cũng thật thú vị.

Đầu tiên, Reixach hơi sửng sốt sau đó cười cười, nói: “Cháu nói đúng, còn nữa, Trung Quốc ví von rất thỏa đáng.”

Mà hiện tại, Carlos đang luyện bóng trên sân thể dục vẫn chưa biết một cơ hội thật lớn đang đi về phía cậu từng bước một.

Hôm nay học không nhiều lắm, sau khi trở về cậu đã luyện bóng một thời gian, gần đây cậu cũng ít làm việc gì —— Từ sau lần gặp mưa đó, Tô Thanh Gia đã không cho cậu đến trạm xe buýt đợi cô nữa, với lại gần đây cô cũng không tới thường xuyên.

Carlos rất uất ức, không phải chỉ dầm mưa thôi sao, cậu cũng không bị ốm, cậu không sợ mưa cũng không sợ phơi nắng, cậu chỉ muốn để cho Bella vừa xuống xe là có thể lập tức nhìn thấy cậu, vì thế mỗi ngày cậu đều chăm chút cho mái tóc vàng của mình, làm nó trông xoã tung mềm mại một chút.

Chỉ có điều hiện giờ mái tóc của cậu đã trở về hình dáng tổ chim rồi. Vì đã gần một tuần nay Tô Thanh Gia không tới.

Mỗi ngày, Carlos đều dốc lòng suy nghĩ đến bóng đá, tìm kiếm những cách dẫn bóng tốt hơn, cậu nghĩ chỉ cần cậu tiến bộ, Bella nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ, sau đó sẽ thường xuyên tới đây.

Suy nghĩ lại suy nghĩ, dường như cậu nghe thấy giọng nói của Bella, dùng sức lắc đầu, ừm, vẫn nên luyện bóng cho tốt đi, lúc này Bella sẽ không tới đâu.

Nhưng vào một khắc sau, Carlos thấy búp bê Tây Dương tóc đen của cậu mặc váy sơ mi trắng ô vuông màu lam đang đứng trước mặt cậu, cậu lại dùng sức chớp chớp đôi mắt bị mồ hôi chảy vào cay cay, thật sự là Bella.

Nhưng, còn có một người đàn ông khác.

Carlos không biết vì sao Bella lại dẫn theo người khác tới đây, xuất phát từ lòng phòng bị trong tiềm thức, cậu nhấp nhấp khóe môi khô nhốc, không chịu tiến lên.

Tô Thanh Gia nhanh chóng dẫn Reixach đi tới trước mặt Carlos, cô giới thiệu hai bên với nhau.

“Thưa bác Reixach, đây chính là bạn của cháu, anh ấy tên là Carlos, năm nay mười tuổi.” Lại nhìn Carlos nói, “Carlos, vị này chính là chủ quản của trại huấn luyện La Masia, bác Reixach, em mời bác ấy đến xem anh đá bóng.”

Tô Thanh Gia không che giấu thân phận của Reixach với Carlos. Một cầu thủ cần phải có tố chất tâm lý tốt đẹp, mới có thể ra sức trong từng trận thi đấu.

Làm người Catalonia, con dân của thành phố Barcelona, Carlos đương nhiên biết La Masia có nghĩa là gì, đó là nơi bồi dưỡng siêu sao bóng đá đẳng cấp thế giới, là sự kiêu hãnh của người Catalonia.

Cậu cũng từng ôm trong lòng giấc mộng về bóng đá giống như bao thiếu niên khác, mong mỏi La Masia rũ lòng thương, nhưng cậu biết cậu không đủ tư cách. Nhưng từ lúc cậu bị một trường học đào tạo bóng đá tuyển chọn rồi loại bỏ thì cậu đã biết cậu thật sự cần đề cao kỹ thuật đá bóng của cậu.

Nhưng sau hai năm, chính vào ngày hôm nay búp bê Tây Dương tóc đen đã đem chiếc vé thông hành đến trước mặt cậu —— đó chính là Chủ quản của trại huấn luyện.

Carlos biết, một khi cậu có thể dùng kỹ thuật đá bóng đánh động vị Reixach tiên sinh này là cậu có thể được huấn luyện thử trước trại huấn luyện La Masia—— đó là bước đầu tiên để cậu tiến vào La Masia.

Reixach đánh giá cậu bé có đầu tóc tổ chim từ trên xuống dưới, cậu có dáng vẻ rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo lạ thường, màu xanh xám trong ánh mắt lấp lánh sáng ngời, mày kiếm nâng lên khiến cậu cương nghị thêm vài phần, cậu mặc đồng phục của đội bóng Barca, ừm, nếu không dơ bẩn như thế này thì Reixach sẽ càng vừa lòng hơn.

“Chào cháu Carlos, bác là Reixach, chủ quản của trại huấn luyện La Masia.” Nhìn cậu bé gật gật đầu, Reixach tiếp tục nói: “Được bạn tốt của cháu mời, bác tới xem cháu luyện bóng, Carlos cháu bằng lòng chứ?”

Carlos trầm tư một hồi, ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Thanh Gia, bỗng nhiên cậu đã biết vì sao khoảng thời gian này Bella lại bận rộn như vậy rồi. Để có được cơ hội này khẳng định sẽ không dễ dàng, cậu không muốn làm Bella thất vọng.

“Cháu bằng lòng, cảm ơn bác!” Giọng nói có chút khàn khàn, Carlos cúi chào Reixach một cái. Chủ quản lui ra bên sân, bây giờ nên là lúc biểu diễn của Carlos.

“Carlos cố lên! Cố lên Carlos!” Tô Thanh Gia đặt tay lên miệng làm thành cái loa, tuy khoảng cách khá xa nhưng Carlos vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô.

Cậu sẽ thành công, nhất định.

Giống như cậu đã từng hứa hẹn với cô bé này ở quãng trường Columbus vậy.

Carlos biểu diễn kỹ thuật đá bóng xuất sắc nhất của cậu trước mặt Reixach, đúng vậy chính là xuất sắc, Reixach đã bị cậu bé chưa đạt chiều cao tiêu chuẩn này làm cho khiếp sợ rồi. Carlos biểu diễn sút vào gôn, khống chế bóng, đánh đầu, dẫn bóng không biểu hiện ra lực khống chế hoàn mỹ đối với bóng đá chút nào.

Mặc dù còn non nớt, nhưng dựa vào kinh nghiệm phong phú và từng trải, Reixach biết cậu bé cô nhi này có được ưu thế tốc độ không giống bình thường, khả năng kỹ thuật, kỹ xảo sút gôn, kỹ thuật khống chế bóng vẫn chưa trải qua mài dũa chuyên nghiệp nhưng không hề nghi ngờ rằng đây chính là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, một khối ngọc thô chưa được mãi dũa hiếm có.

Ông không chần chờ chút nào mà vỗ tay đi về phía cậu bé thiên tài này, “Carlos, cháu có thiên phú đá bóng cực kỳ xuất chúng, chúc mừng cháu đã đạt được tư cách thử huấn luyện của La Masia. Chúc cháu may mắn!”

“Cám ơn bác!” Carlos lại cúi chào ông lần nữa.

Tô Thanh Gia hưng phấn đến độ nhảy dựng lên, “Carlos, anh thành công rồi, anh thành công rồi! Anh thật lợi hại! Ha ha ha, anh sắp đi La Masia thí huấn rồi! Anh vui không, vui không?”

Carlos gật gật đầu, lộ ra nụ cười sáng lạn, má lúm đồng tiền bên trái gương mặt hãm xuống rất sâu.

“Cô bé phương Đông, cháu chinh phục bác bằng lời nói còn cậu bé đá bóng này, cháu đã chinh phục bác bằng kỹ thuật.” Reixach có chút than thở, hơn nữa là vui mừng.

“Cháu cũng biết bác sẽ không bỏ được viên minh châu này.” Tô Thanh Gia bày ra quả đấm nhỏ với Reixach, cười giống như một tiểu hồ ly.

Reixach lại dò hỏi Carlos một số tin tức cơ bản, ông rất giỏi giao lưu với người khác, đối mặt trước thiên tài ông vẫn luôn hòa ái, ai biết cậu bé này có thể trở thành chân sút vàng tiếp theo trên sân bóng hay không, cuộc đời của cậu giờ mới bắt đầu còn bao điều không biết giống như một trận thi đấu bóng đá, trước khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên thì bạn vĩnh viễn không biết đội nào sẽ giành chiến thắng, nhưng cũng chính bởi vì như vậy nên bóng đá mới tràn ngập sức hấp dẫn, lúc nào mọi người cũng thích kích thích và khiêu chiến.

Ông nhìn cậu bé được huấn luyện thử nhanh chóng bình tĩnh lại, tràn ngập chờ mong.

Thắng không kiêu, bại không nản. Cậu có thứ cần thiết để thành công.

Mặt trời dần dần hạ xuống, Reixach muốn dẫn Tô Thanh Gia rời khỏi cô nhi viện để trở lại La Masia.

Nhìn ra cô cậu bạn nhỏ này có lời muốn nói, chủ quản rất có mắt nhìn đi ra bãi đỗ xe tìm xe trước.

Thấy ông đã đi xa, Carlos ôm quả bóng nhìn cô bé trước mặt, nói: “Cám ơn em, Bella.”

Thật sự, thực cảm ơn, cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho anh, giống như là trong đêm tối từ từ treo một ánh mặt trời phá hủy nỗi cô đơn trong lòng cậu vậy.

“Em chấp nhận cảm ơn của anh, nhưng nếu như anh không có bãn lĩnh thật sự thì bác Reixach cũng sẽ không cho anh đi huấn luyện thử.” Ánh mắt màu hổ phách của Tô Thanh Gia trong suốt giống nước tuyết mà núi  Pyrenees sơn vừa mới hòa tan, cô vỗ vỗ bả vai Carlos cười giỡn nói, “Này, nếu sau này anh công thành danh toại, hãy nhớ rõ người khám phá ra tài năng đá bóng của anh tên là Bella, đã biết chưa?”

Carlos nhìn hình ảnh của chính bản thân mình trong mắt cô, biểu tình có chút kỳ lạ, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trịnh trọng nói: “Ừ, anh sẽ nhớ kỹ.”

Tô Thanh Gia nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, đến lúc nên đi rồi nên nói với Carlos, “Carlos, thực xin lỗi anh nha, em phải đi rồi, ba em còn ở bên kia chờ em, lần sau gặp!”

Carlos gật đầu, nhìn theo bóng cô rời đi.

Cậu thiêu niên vừa nhận được điều bất ngờ lớn bỗng thả bóng ra, ôm lấy đầu, biểu tình có chút đau khổ mà ngồi xổm trên mặt đất, quả bóng trắng đen “Lộc cộc” văng ra.

Làm sao bây giờ, lần này tóc của cậu rối bù như tổ chim, a a a, Bella đều thấy hết, đều thấy hết.

Carlos ra sức cào cào mái tóc đã hai ngày rồi chưa gội, có khi nào Bella ngửi thấy mùi gì lạ lạ không nhỉ?

*

Rõ ràng Reixach cậu bé thiên tài Barcelona ngẫu nhiên phát hiện này, sau khi trở về ông nhanh chóng bố trí người đến thông báo thời gian huấn luyện thử với Carlos, cũng làm tốt tương quan xong chuẩn bị có liên quan, lúc này La Masia lại sắp nghênh đón đám trẻ ôm giấc mộng bóng đá trên toàn thế giới, ông phải vì Barca mà lựa ra huyết dịch có sức sống tươi mới nhất.

Ngày trước khi đi huấn luyện thử, Carlos gói hành lý rất đơn giản, cậu chỉ mang theo mấy bộ quần áo và một cái hộp, bên trong là một bức tranh, một quả bóng và một ly nước.

Tô Thanh Gia nói hẹn gặp lại với cậu ở trước cửa trung tâm huấn luyện La Masia, từ  biệt cô bé búp bê Tây Dương tóc đen, Carlos bước vào trung tâm huấn luyện mà giống như đang bay.

Bởi vì vừa rồi Bella đã tặng cho cậu một cái hôn ——

Cậu sờ sờ má lúm đồng tiền bên trái, chính là chỗ này, cậu còn nghe thấy được mùi hương.

Chỉnh đốn lại chút vui sướng đi theo dòng người, Carlos ôm chặt chiếc hộp trong tay, nhìn nhìn tòa nhà có chút cổ xưa, sau đó bình tĩnh đi vào, ánh mặt trời Tây Ban Nha chiếu xuống mái tóc màu vàng của cậu lóng lánh như có kim cương trên đó vậy.

Hôm nay chính là ngày bắt đầu cuộc đời trở thành siêu sao sáng chói, truyền kỳ từ La Masia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.