Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Chương 41



Cứ như vậy một lúc lâu, họ mới buông nhau ra.

Hà Lệ Chân cúi đầu nhìn mặt đất, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, trong lòng lại nghĩ, nói là luyện đẩy tạ, không biết giờ đã luyện đi đến cái gì rồi.

Vạn Côn kéo lấy tay cô, thấp giọng nói: “Muộn rồi, anh đưa em về”.

Hà Lệ Chân nhìn cậu: “Ngày mai anh…”

“Anh sẽ đi”. Vạn Côn trả lời: “Anh sẽ nói chuyện với Hồ Phi”.

Hà Lệ Chân nói: “Anh muốn tham gia đại hội thể dục thể thao à? Anh định thi môn gì?”

Vạn Côn đáp: “Chạy 100, 200 với 400 mét, năm nào anh cũng chạy mấy cái này”. Nói xong cậu nhếch môi, nói tiếp: “Năm nào cũng đứng nhất”.

Người thiếu niên này khi đắc ý lên thì rất là xấu, khiến cho người ta nhìn mà không kìm được phì cười.

“Vậy anh phải cố gắng lên, đừng để lật thuyền trong mương thì mới lộ ra mình khoác lác”.

Vạn Côn cười vô cùng vô lại: “Thế em cho anh cái gì để cố gắng đây?”

Hà Lệ Chân hỏi: “Anh muốn thế nào?”

Vạn Côn chỉ chỉ mặt: “Hôn anh một cái.”

Hà Lệ Chân nói: “Không phải vừa mới…” Nhớ tới hình ảnh kịch liệt vừa rồi, Hà Lệ Chân bất giác đỏ mặt, nói không nên lời. Vạn Côn cảm thấy da mặt của cô cứ như đậu hũ, vô cùng mỏng manh, chạm một cái thì vỡ. Hôm nay cậu thấy cực kì mỹ mãn, cũng không đùa dai nữa, nói: “Thôi, không làm khó em, em mang cơm cho anh là tốt rồi”.

Hà Lệ Chân nhìn cậu, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Vạn Côn nói: “Bánh trứng đi.”

Hà Lệ Chân bật cười: “Tại sao lại là bánh trứng.”

“Có làm không?”

Hà Lệ Chân nhướn mày, nói: “Nếu không làm thì sao?”

Vạn Côn vỗ vỗ bả vai: “Bây giờ em nói thế nào cũng được”. Cậu lấy chiếc áo khoác bên cạnh lên, tự tin nói: “Dù sao ngày mai em chắc chắn sẽ mang theo.”

“…” Hà Lệ Chân có phần oán giận: “Có phải anh thấy tính em tốt, nên bắt nạt phải không?”

Vạn Côn khà khà hai tiếng, mò mò gì đó trong túi xách, Hà Lệ Chân nói tiếp: “Anh phải biết tôm trọng giáo viên, dù sao đi nữa em cũng là cô giáo của anh, thân phận khác cũng phải xếp sau cái này, anh… đây là cái gì? ” Hà Lệ Chân mới nói được một nửa đã bị thứ trong tay Vạn Côn hấp dẫn, là một bức thư, Hà Lệ Chân cười: “Ồ, hiếm khi anh làm người văn minh, viết gì cho em thế? ”

Vạn Côn nghe xong thi sửng sốt, sau đó phì cười: “Em nghĩ gì thế, tiền”.

“Tiền gì?” Hà Lệ Chân còn chưa phản ứng kịp, Vạn Côn đã đặt phong thư vào tay cô: “Nợ em, 3000 đồng”.

Thoải mái trên mặt cô đều biết mất, cô mím môi không nói gì, định đẩy phong bì đó về thì Vạn Côn đã đút hai tay vào túi áo, Hà Lệ Chân muốn thả cũng không được.

“Cầm lại.”

Vạn Côn thản nhiên nói: “Vốn nợ em mà.”

Hà Lệ Chân đáp: “Em đã nói chuyện với ba anh rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn cậu: “Cũng đã nói với anh, tiền này không cần trả.”

Vạn Côn nói: “Tính làm đồ cưới sao?”

Tay Hà Lệ Chân run run, mặt mày suýt nữa thì nứt ra, Vạn Côn còn xích lại gần, khẽ nói bên tai cô: “Đừng vội như thế.”

“Em nói ——!” Hà Lệ Chân gấp đến mức muốn giơ chân lên: “Em nói chuyện quan trọng với anh, sao anh cứ không đứng đắn như vậy chứ”.

Vạn Côn thẳng lưng, khuôn mặt cực kì thoải mái, cậu nhìn Hà Lệ Chân, giống như thưởng thức: “Chuyện đứng đắn đó là nợ thì phải trả, có gì đáng để nói đâu. Trả tiền cho em, nếu em không muốn thì quyên góp cho trẻ em miền núi khó khăn đi”.

Hà Lệ Chân yên lặng nhìn cậu: “Trẻ em nghèo miền núi à, ngoại trừ không ở vùng núi ra thì cái gì anh cũng có hết, em miễn cưỡng quyên góp cho anh đó”.

Vạn Côn bị cô nói cứng họng, vừa tự chửi mình ngốc trong lòng, vừa vui tươi hơn hở nói: “Vậy thì cất để mua thức ăn, xem như anh gửi em giữ giúp”.

Hà Lệ Chân thở dài: “Vạn Côn, bình thường em đâu có tiêu gì, không phải dùng tiền vội, nếu chúng ta… tóm lại là tiền này anh cầm trước đi, anh không có việc làm, vừa mới tới đây cũng không kiếm được bao nhiêu, nếu tháng sau người ta không cho anh làm nữa thì sao?”

Vạn Côn hoàn toàn không đặt chú ý ở điểm đó, cậu hỏi lại: “Nếu chúng ta như thế nào?”

“Anh nghiêm túc chút đi.”

“…” Vạn Côn đành thôi, khoanh hai tay lại, nhìn về một bên, rồi lại quay đầu: “Em đừng lo, tháng sau anh vẫn còn tiền, hơn nữa…” Giọng Vạn Côn trở nên trầm thấp, nói: “Nợ em anh còn khó chịu hơn nợ người khác.”

Hà Lệ Chân không nói gì, Vạn Côn ngẩng đầu, hít một hơi, nói tiếp: “Được rồi, anh đưa em về trước, mai nhớ dậy sớm nấu cơm cho anh, hơn tám giờ anh sẽ tới trường”.

Hà Lệ Chân bất lực, đành phải cất phong bì vào túi mình: “Anh nói mấy giờ, không đến công trường cũng được à? ”

“Yên tâm đi, anh nói hết rồi.” Vạn Côn cất đồ đạc của mình lại, sau đó vung túi lên vai: “Đi, anh đưa em về. Mai mấy giờ em đến?”

Hà Lệ Chân trả lời: “Mấy giờ cũng được cả.”

Vạn Côn và Hà Lệ Chân cùng bước ra ngoài, Vạn Côn nắm chặt tay Hà Lệ Chân, vô cùng tự nhiên.

“Vậy thì sớm một chút, sáu giờ rưỡi, được không?”

Hà Lệ Chân kinh ngạc: “Sớm vậy á?”

“Em còn muốn ngủ nướng à?”

“Không… Anh có thể dậy sớm thế sao.”

Vạn Côn cười cười: “Đương nhiên.”

“Đi sớm thế làm gì?”

Vạn Côn khẽ cúi đầu, liếc mắt nhìn Hà Lệ Chân một cái: “Để nói chuyện với em, hơn chín giờ đã phải lên khán đài ngồi rồi, chán lắm.”

Hà Lệ Chân gật gật đầu: “Ừm, vậy sáu rưỡi.”

Hà Lệ Chân cũng không để Vạn Côn đưa về nhà: “Muộn lắm rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi, em tự về là được rồi, dọc đường này cũng có đèn, không sao cả”.

Vạn Côn nói ngày mai gặp, rồi quay người rời đi.

Trên đường trở về, Hà Lệ Chân thỉnh thoảng lại quay đầu lại, phía sau không có ai. Cô nhớ lại rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, mỗi lúc chia tay nam chính luôn lặng lẽ đi theo nữ chính, bảo vệ nữ chính, đưa nữ chính về tận nhà, vậy mà giờ xem, đúng là ảo mà.

Hà Lệ Chân phì cười một tiếng, bước chân cũng nhanh hơn

Người này thật là, lúc lạnh lùng lúc lại nhiệt tình, lúc nịnh nọt lúc lại chơi xấu, nói đi là dứt khoát xoay người, không thèm quay đầu lấy một lần.

Sáng sớm hôm sau, Trần Lộ và Vạn Côn cùng nhau rời giường, do Vạn Côn nhờ, nên Trần Lộ hôm nay phải làm hai phần việc, thời gian cấp bách nên năm giờ rưỡi đã rời giường. Lúc anh ta ra ngoài rửa mặt thì Vạn Côn cũng thay xong quần áo đi ra.

Trần Lộ nhìn thấy, nói: “Đây là đồng phục học sinh của cậu à?”

“Ừ.”

Trần Lộ nói: “Cậu đúng là học sinh thật á?”

Vạn Côn không nhìn anh ta: “Anh nghĩ tôi đùa sao.” Cậu rửa mặt xong, đi mua đồ với Trần Lộ rồi tính toán một lúc.

“Trương đốc công đưa anh bao nhiêu tiền?”

Trần Lộ nhíu mày nói: “Hơn tám trăm, chắc chắn không đủ.”

Vạn Côn nghĩ rồi nói: “Nhiêu đó cũng không tệ, anh cứ mua trước đi, ghi sổ, lúc về chúng ta chia đôi.”

“Ok.”

Hà Lệ Chân cũng dậy từ sớm, trời còn tờ mờ sáng đã dậy làm bánh, sau đó mang trứng gà đã đánh ra.

Hà Lệ Chân ra cửa là sáu giờ, cô nhắn cho Vạn Côn một tin nhắn, hỏi cậu đã dậy chưa, rất nhanh Vạn Côn đã gọi lại.

“Anh sắp đến rồi, em ra chưa.”

“Anh tới sớm vậy à?” Hà Lệ Chân nói: “em sắp đến rồi, anh ở phòng học chờ em là được”.

Hà Lệ Chân bước nhanh hơn, chưa đến mười phút đã tới trường. Trước cổng trường, Vạn Côn đút tay vào túi, tựa lên vách tường.

Nghe tiếng, Vạn Côn ngẩng đầu, vừa lúc Hà Lệ Chân đi đến trước mặt cậu.

“Không phải nói anh đợi trong phòng học mà, đứng bên ngoài làm gì.”

Vạn Côn cười nói: “Như thế chẳng phải không có thành ý nào sao.”

“…” Hà Lệ Chân không thể không bĩu môi, nói: “Ăn sáng chưa?”

“Đương nhiên là chưa ăn.” Vạn Côn lưu manh nói: “Đi thôi, chúng ta vào phòng học ăn.”

Hơn sáu giờ, trong trường học không một bóng người, Hà Lệ Chân cùng Vạn Côn đi vào tòa nhà dạy học, lúc bước lên lầu hai, Hà Lệ Chân hơi do dự, nói: “Nếu không thì chúng ta tìm gian phòng khác, chứ ở trong phòng học —— ”

“Đi.” Vạn Côn biết cô đang lo lắng điều gì: “Đến nơi chúng ta đính ước đi.”

Hà Lệ Chân suýt nữa trượt chân: “Chỗ đính ước nào chứ.”

“Phòng kho.” Vạn Côn nắm chặt tay Hà Lệ Chân, theo phản xạ Hà Lệ Chân định rút về, Vạn Côn liền giữ lại, nói nhỏ bên tai cô: “Ở đây không có ai, sợ cái gì.”

Hà Lệ Chân vội rút tay ra, hạ giọng: “Ở trường học anh phải nghiêm túc đi!”

Vạn Côn đứng thẳng dậy: “Được được được, nghe lời em được chưa.”

Bọn họ đi vào phòng kho đối diện khúc quanh, đẩy cửa ra, bên trong vẫn giống như lần trước đó, Hà Lệ Chân đóng kỹ cửa lại, đặt cà men lên bàn.

Cô nâng mắt lên, Vạn Côn ngồi xuống cạnh bàn, đôi chân dài để thoải mái trên đất. Không đợi Hà Lệ Chân mở hộp ra, Vạn Côn đã tự mình động thủ, kéo hộp cơm lại, mở ra ngắm một hồi rồi cầm đũa lên ăn.

Hà Lệ Chân đứng bên cạnh nhìn.

Hiếm khi cậu mặc đồng phục học sinh gọn gàng như thế, đồng phục mùa thu là đồ thể thao xanh trắng, vừa sạch sẽ vừa mát mẻ như ngày thu.

“Anh thấy…” Vạn Côn vừa ăn bánh trứng, đầu cũng không ngẩng lên, cứ thế nói.

Hà Lệ Chân chợt nhíu mày: “Hả?”

Vạn Côn từ từ nói nói: “Vẻ ngoài của anh cũng không tệ lắm?”

“…”

Vạn Côn vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu lên từ hộp bánh trứng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hà Lệ Chân giật mình, vội vàng dời mắt..

Vừa dời đi cô đã hối hận, thế không phải là thừa nhận sao.

Quả nhiên, Vạn Côn khẽ cười hai tiếng, cậu không nói gì, tiếp tục ăn hết bánh trứng.

Trời bên ngoài dần dần sáng, trên sân thể dục cũng lục tục không ít người đến, dần dần, bên ngoài hành lang thỉnh thoảng cũng có người đi qua. Học sinh ai cũng đều hưng phấn, cậu một câu tôi một câu, hi hi ha ha, tụ thành từng nhóm.

“Sắp tập hợp rồi.” Hà Lệ Chân nói: “Anh cũng đi xuống đi.”

Vạn Côn ăn uống xong, lười biếng vươn người, xương cốt kêu răng rắc. Cậu vừa nhấc tay, ánh nắng bên ngoài lại bị che đi một ít.

Hà Lệ Chân nói: “Còn nữa, nếu anh gặp thầy Hồ, nhất định —— ”

“Anh biết.” Vạn Côn đứng lên, hoạt động một chút: “Em yên tâm đi.” Cậu đi tới cửa, giống như nói đùa: “Anh với thầy ấy đã giao thiệp bao nhiêu năm rồi còn gì.”

“…”

Vạn Côn mở cửa, như nhớ tới điều gì, cậu quay đầu nhìn Hà Lệ Chân nói: “Hôm nay có khi không cầm được điện thoại, anh sẽ nhắn tin cho em sau.”

Hà Lệ Chân khẽ ừ một tiếng.

Vạn Côn nói: “Có gì muốn nói với anh nữa không.”

Hà Lệ Chân mím môi: “Không có.”

“Thật sự không có? Em cẩn thận nghĩ lại xem.” Vạn Côn nghiêng cổ nhìn cô, Hà Lệ Chân cảm thấy mặt mình trở nên nóng lên, cô bối rối một lúc rồi cũng đầu hàng.

“Anh… anh cố gắng lên.”

Vạn Côn nhìn cô khẽ cười: “Giữa trưa nhớ chờ anh cùng nhau ăn cơm.”

Cậu đóng cửa rời đi, màu áo trắng tung bay, vừa khô mát lại nhẹ nhàng.

Hà Lệ Chân trở lại bên cạnh bàn, thu dọn đồ Vạn Côn vừa mới ăn xong, sắp xếp xong, mặt cô vẫn nóng bừng như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.