Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Chương 50



Hà Lệ Chân thấy mình hiếm khi mới có dịp đến con phố nhộn nhịp này, mà còn một lúc nữa mới tới giờ hẹn Vạn Côn nên cô ghé vào một siêu thị lớn, đi dạo hơn nửa giờ.

Đây là siêu thị lớn nhất Dương Thành, bán đủ loại mặt hàng. Bình thường Hà Lệ Chân không thích đi dạo phố, còn siêu thị thì khi nào cần mua đồ mới đi, chứ không khi nào rảnh rỗi đi dạo như vậy.

Hôm nay cô đi hết ngõ ngách trong siêu thị, cuối cùng dừng lại trước quầy thực phẩm chức năng.

Đây là quầy chuyên bán thực phẩm chức năng của nước ngoài, Hà Lệ Chân từng thấy quảng cáo trên TV nhiều lần nhưng giờ mới gặp.

Quầy hàng vô cùng sạch sẽ, trên kệ thủy tinh không dính một hạt bụi, ánh đèn màu bên dưới hắt lên từng hộp thực phẩm chức năng, nhìn từ xa giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.

Hà Lệ Chân bước vào trong, một nữ nhân viên bán hàng nhanh nhẹn lại đón, tươi cười: “Chào chị, xin hỏi chị muốn mua gì ạ?”

Hà Lệ Chân nhìn trái nhìn phải, nói: “Tôi… để tôi xem đã.”

“Vâng.” Nhân viên bán hàng cũng không rời đi mà đứng bên cạnh Hà Lệ Chân, thấy cô xem sản phẩm nào là giới thiệu liền. Hà Lệ Chân chỉ định xem qua một chút thôi, nhưng thấy nhân viên bán hàng nhiệt tình quá, mà sản phẩm giới thiệu vô cùng chi tiết, cô cũng hơi mủi lòng.

Nhân viên bán hàng nhìn ra suy nghĩ của cô, bèn hỏi: “Chị à, không biết chị định mua cho ai thế?”

Hà Lệ Chân nhìn cô ấy một cái, thấy hơi áy náy, nhân viên bán hàng chớp mắt nhìn cô, tỏ ý cổ vũ. Hà Lệ Chân do dự một lát, sau cùng nói: “Cho… cho…”

“Bạn trai của chị phải không ạ?” Nhân viên bán hàng thấy cô nói chuyện khó khăn quá, bèn hỏi thẳng. Hà Lệ Chân quay đầu không nhìn cô ấy, nhân viên bán hàng nói: “Bạn trai của chị bao nhiêu tuổi ạ, có thích vận động không?”

Hà Lệ Chân nhỏ giọng nói: “Tuổi không lớn lắm, rất thích vận động.”

“Vậy lấy cái này đi ạ.” Nhân viên bán hàng lấy cho Hà Lệ Chân một cái hộp tròn: “Đây là sản phẩm mới của công ty chúng em, bột Albumin rất tốt cho nam, nhất là người trẻ tuổi. Cho em hỏi bạn trai chị mập hay gầy ạ?”

Hà Lệ Chân suy nghĩ một lát, nhưng vừa nhớ tới thì hình ảnh tấm lưng trần và quần tụt cứ tràn ngập trong đầu, cô vội chớp mắt mấy cái, giống như có thể đá hình ảnh đó ra khỏi trí óc vậy.

“Hơi…” Hà Lệ Chân mím môi: “Hơi cường tráng một chút…”

“Cường tráng ạ, vậy thì lấy cái này.” Nhân viên bán hàng lấy một hộp khác đưa cho Hà Lệ Chân: “Đây là bột sữa chiết xuất từ lòng trắng trứng, hàm lượng albumin cao hơn 80%, chị để bạn trai dùng hai muỗng sau khi vận động, hoặc giữa hai bữa ăn, dùng liên tục trong một tháng sẽ thấy hiệu quả rõ rệt.”

“Cái này chủ yếu bổ sung Albumin?”

“Bổ sung tất cả dưỡng chất ạ.” Nhân viên bán hàng dâng trào cảm xúc, thổi bùng chất lượng sản phẩm: “Tăng cường cơ bắp, điều tiết mỡ, bổ sung năng lượng, khôi phục thể lực nhanh chóng.”

“Gãy xương dùng cái này có mau lành không?” Hà Lệ Chân không có hứng thú với tăng cường cơ bắp.

“Đương nhiên có ạ!” Nhân viên bán hàng cuối cùng cũng chạm đúng mạch môn của Hà Lệ Chân: “Uống đúng giờ và đúng liều lượng, chỗ xương bị gãy sẽ mau lành lắm ạ.”

“…” Hà Lệ Chân không hoàn toàn tin tưởng vào lời “mau lành lắm” mà cô ấy nói, chỉ là trong lòng cô cũng thấy sản phẩm này có thể giúp ích được phần nào cho vết thương của Vạn Côn.

Cô nhìn qua giá tiền…

Một hộp 500gr, 868 tệ.

Hà Lệ Chân nhìn ba giây, sau đó quay lại nói với nhân viên bán hàng: “Vậy lấy cho tôi một hộp này.”

“Vâng ạ.” Cô viên bán được hàng, vui vẻ chạy đi đóng gói.

Chắc nhân viên bán hàng thấy Hà Lệ Chân thật thà, cũng không cò kè mặc cả nên khuyến mãi thêm cho cô một hộp vitamin C nhỏ. Hà Lệ Chân cảm ơn cô ấy, cầm túi đồ đi.

Lúc ra khỏi siêu thị, tâm trạng Hà Lệ Chân tốt hơn nhiều.

Bây giờ cô có thể hiểu được phần nào cảm giác của những cô gái cứ đau buồn khổ sở là muốn đi mua sắm phá tiền.

Khi về tới nhà thì Vạn Côn đã đến. Thấy cửa khóa, cậu cũng không gọi điện thoại giục mà chỉ ngồi ở ngoài. Một cánh tay còn treo trước ngực, tay kia cầm nhánh cây đang chọc con mèo.

Đó là một con mèo hoang, Hà Lệ Chân vẫn hay thấy nó. Mèo có ý thức địa bàn rất mạnh, xung quanh đây chỉ có mình nó ở là đủ biết. Màu lông nó hỗn tạp, thân mình cũng lớn, trên người có nhiều vết thương do đánh nhau với mấy con mèo khác.

Vạn Côn cầm nhánh cây, con mèo đứng cách cậu ba bước, không nhào đến cũng chẳng chạy đi. Vạn Côn hua hua nhánh cây, nó cũng lúc lắc đầu nhìn theo.

Sau cùng Vạn Côn nhếch miệng cười, nói: “Con mèo ngốc…”

Hà Lệ Chân đứng nhìn một lúc rồi mới đi qua. Vạn Côn thấy cô, lập tức ném nhánh cây đi, đứng dậy: “Về rồi à?”

“Ừm.”

“Đi đâu vậy?”

Hà Lệ Chân lấy chìa khóa mở cửa, vừa mở vừa nói: “Đi dạo lung tung thôi.”

Vạn Côn theo sát Hà Lệ Chân vào phòng, cửa vừa đóng cậu liền cúi đầu hôn cô.

Hà Lệ Chân cau mày nhưng cũng không tránh, đợi cậu hôn xong, mới hỏi: “Mùi trên người anh là mùi gì vậy?”

Vạn Côn đứng thẳng dậy, ngửi áo mình: “Hửm, chắc là mùi sơn, có thơm không?”

“Cũng được.” Hà Lệ Chân vỗ cánh tay cậu: “Rửa tay đi, em đi nấu cơm.”

Khi Vạn Côn đến đã là buổi chiều, bữa cơm này không biết là ăn trưa hay ăn tối nữa. Trên bàn cơm, Hà Lệ Chân đưa túi đồ mới mua cho cậu.

“Cho anh cái này.”

Vạn Côn đang tập trung ăn cơm, nghe vậy ngẩng đầu: “Gì thế?”

“Để bồi bổ cho anh.”

“Bồi bổ?” Vạn Côn bỏ đũa xuống, lấy cái hộp trong túi ra: “Đây là cái gì? Bột Albumin?”

“Ừm.” Hà Lệ Chân gắp một cọng rau bỏ vào miệng: “Mới mua ở siêu thị, giúp tay anh mau lành hơn.”

Vạn Côn cầm cái hộp nhìn hết một lượt, trừ nhãn hiệu ra còn lại đều viết bằng tiếng Anh, Vạn Côn đọc chẳng hiểu gì đành đặt lên bàn, nói: “Mua riêng cho anh phải không?”

Hà Lệ Chân dừng đũa một lát, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Anh hỏi giá tiền làm gì.” Hà Lệ Chân cầm đũa chỉ vào bát cậu: “Mau ăn cơm đi.”

Vạn Côn giống như đứa trẻ vậy, trong suốt bữa cơm cứ cầm hộp Albumin lên coi bảy tám lần.

“Anh nhìn cái gì thế?” Hà Lệ Chân ăn xong, buông đũa xuống.

Vạn Côn nói: “Nhìn thứ em tặng anh.”

Hà Lệ Chân hơi buồn cười: “Chỉ là một hộp thực phẩm chức năng thôi, có gì mà nhìn chứ.”

Vạn Côn nói: “Thì sao, anh nhất định sẽ uống hết, không chừa dù chỉ một tí.”

Hà Lệ Chân ăn xong cũng chưa vội dọn bàn. Cô thấy Vạn Côn cuối cùng cũng không ngắm nghía hộp Albumin nữa, mở miệng hỏi cậu: “Công việc của anh có thuận lợi không?”

“Thuận lợi.”

Hà Lệ Chân nói: “Có gặp chuyện rắc rối gì không?”

Vạn Côn ngẩng đầu khỏi bát cơm, nhìn cô: “Đương nhiên không có, làm gì có rắc rối nào chứ.”

Lần này Vạn Côn nói thật, có lẽ cuộc sống trước đây của cậu bấp bênh quá nên giờ ông trời rủ lòng thương, công việc gần đây quá thuận lợi khiến cậu cũng không quen.

Cũng giống như Trần Lộ nói, việc lắp rèm cửa tuy không phải công việc sung sướng gì nhưng cũng có tính khu vực cao. Toàn bộ Huy Vận chỉ có mình hai người họ làm, đôi khi có gặp mấy người đến đo đạc, nhưng họ cũng chỉ chào hỏi rồi đi.

Lắp rèm cửa cũng không vất vả lắm, dù Vạn Côn bị thương một cánh tay nhưng cũng dư sức làm.

Tòa nhà Huy Vận mới xây xong, cũng bán được kha khá căn hộ. Bây giờ là thời kì cao điểm lắp đặt nội thất, ngày nào cũng có việc, làm từ bảy giờ sáng, gõ gõ đóng đóng trên tường tới chín giờ đêm mới nghỉ.

Gần tiểu khu có một đài phun nước nhỏ, mặc dù chưa thấy phun nước bao giờ nhưng cũng được gọi là trung tâm tiểu khu. Trong khi chờ nhân công và vật liệu đến, Vạn Côn cùng Trần Lộ ngồi cạnh đài phun nước phân loại chất liệu rèm cửa. Trần Lộ muốn ngồi im một chỗ chờ người đến tìm, còn Vạn Côn không nghĩ vậy. Cậu để Trần Lộ ngồi đó, còn mình đi dạo một vòng quanh tiểu khu.

Cậu đi gần hai giờ, đến khi về đưa cho Trần Lộ một tờ giấy ghi tên số nhà, bảo Trần Lộ chép ra một tờ khác.

“Cậu lấy đâu ra vậy?”

“Đi hỏi.”

Chép số nhà xong, Vạn Côn nói hai người chia ra, một người ngồi trông đống rèm cửa, một người đến từng nhà hỏi.

Nhưng một lát sau Vạn Côn thấy không khả thi, vì cái người tên Trần Lộ này rất không biết cách chèo kéo khách hàng.

“Tôi nói này, anh đừng có nhíu mày nữa được không?” Vạn Côn nói: “Không biết mình trông đáng sợ như thế nào à, người khác thấy anh không đi đường vòng mới lạ đó?”

“Cậu nói gì hả?” Trần Lộ cũng bực mình, mặt mũi hung dữ đâu phải lỗi của anh ta chứ: “Tôi nói chuyện với bọn họ rất nhẹ nhàng mà, có nóng nảy đâu.”

“Anh còn định nóng nảy?” Vạn Côn đang hút thuốc, đến sau thuốc cũng không thèm hút, vứt xuống đất dẫm lên: “Được rồi, sau này anh cứ ngồi đây trông đồ, có người hỏi thì ghi lại, tôi đi đến từng nhà hỏi.”

Trần Lộ cũng không thích đi, Vạn Côn nói cũng hợp ý anh ta: “Được rồi, cậu đi đi.”

“Tôi nói này, nếu có người đến hỏi thì anh đừng chỉ ghi mỗi số nhà, anh phải hỏi rõ ràng tên chủ nhà, cả số điện thoại nữa.” Vạn Côn dặn dò.

“Được rồi, biết rồi, nhiều chuyện quá.”

Trần Lộ ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn nhớ lời.

Trần Lộ cảm thấy, quan hệ giữa đàn ông với nhau thật ra rất đơn giản. Họ không giống như phụ nữ lúc nào cũng so đo, hâm mộ, ganh ghét, những thứ đó anh ta không quan tâm, anh ta thấy giữa đàn ông với nhau chỉ cần một chữ – Phục.

Anh ta phục Vạn Côn, anh ta muốn hợp tác với Vạn Côn, đơn giản vậy thôi.

Mà anh ta đi theo Vạn Côn đúng là làm chơi ăn thật như cậu ta từng nói. Chưa tới ba ngày, Vạn Côn đã thuyết phục được cả mấy lầu đặt hàng, mà tất cả đều là chỗ rèm cửa bằng lụa đắt tiền nhất, một mét những 120tệ, anh ta không biết Vạn Côn nói như thế nào, mà hỏi cậu ta thì cậu ta chỉ cười chứ không nói.

“Có nói anh cũng không học được, mấy thứ này không quan trọng, cứ làm việc cho tốt là được.”

Bọn họ buổi sáng lắp rèm cho một nhà, buổi chiều lắp cho hai nhà, ngày nào cũng bận rộn. Tay Vạn Côn bị thương không tiện làm việc nên phần lớn đều do Trần Lộ làm, trong khi anh ta lắp rèm thì Vạn Côn nói chuyện với chủ nhà, từ chuyện rèm cửa đến đủ thứ từ Nam tới Bắc, sau khi lắp rèm xong thì chủ nhà cũng nhớ tên bọn họ, còn để lại số điện thoại nói sau này cần thay rèm sẽ liên lạc.

Làm việc này cũng kiếm chác được không ít, Vạn Côn và Trần Lộ, còn có vài người khác đều hiểu ngầm trong bụng chứ không nói ra ngoài. Mặc dù mới làm không lâu nhưng Vạn Côn và Trần Lộ càng ngày càng ‘ăn nên làm ra’.

“Ai da.” Trần Lộ cảm khái: “Làm cái này sướng hơn ở công trường nhiều, kiếm cũng được nhiều hơn, sau này cứ tiếp tục làm đi.”

Vạn Côn ngồi trên băng ghế nhỏ, chân dài gá lên bậc thang bên cạnh đài phun nước. Trời đã tối, Vạn Côn ngửa đầu lên nhìn thấy mấy ngôi sao lấp lánh.

Trần Lộ nói: “Thế nào?”

Vạn Côn thuận miệng đáp: “Thế nào là sao.”

“Chúng ta làm việc này, cũng được đấy.”

Vạn Côn quay đầu, thản nhiên nhìn anh ta: “Làm chơi một thời gian thôi.”

“Hử?”

Vạn Côn ngẩng đầu lần nữa, nhìn lên bầu trời quang đãng: “Tôi không tính làm việc này cả đời.”

Trần Lộ nghe không rõ: “Cái gì cơ?”

Vạn Côn không nói gì nữa, chăm chú nhìn lên bầu trời, tới khi đầu choáng váng, mắt cũng hoa lên mới ngáp một cái, trong làn gió lạnh lẽo nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.