Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Chương 55



“Em đi trước đi.”

Vạn Côn từ trên giường đứng lên, Hà Lệ Chân đỡ cậu: “Có được không vậy, hay cứ nằm nghỉ một lát đi.”

“Không sao.” Vạn Côn ngồi dậy, xỏ giày, nói với Hà Lệ Chân: “Em đi trước đi, tối anh qua tìm em.”

“Vạn Côn.”

Vạn Côn cười đùa: “Đi trước đi nào.”

Có lẽ cậu biết chuyện bên ngoài, Hà Lệ Chân nghĩ, cô cũng biết là cậu không muốn cô phải chứng kiến chuyện này.

Nhưng mà…

“Vạn Côn, em chờ ở đây.”

“Không cần đâu, thật sự không có chuyện gì.”

Hà Lệ Chân nói: “Em bây giờ còn là cô giáo trên danh nghĩa của anh đấy, anh quên à? Về tình về lí em đều không thể đi. Chờ em nói chuyện với luật sư, nếu chúng ta không làm cũng phải nói cho rõ ràng chứ.”

Vạn Côn không nói gì.

Hà Lệ Chân im lặng một lát, mới cẩn thận hỏi cậu: “Có đúng là… chúng ta đập?”

“Không phải.” Vạn Côn nói: “Lúc ấy loạn hết cả lên, không ai để ý.”

“Bọn họ nói là bị búa đập, các anh, khi ấy các anh cầm gì vậy?”

Vạn Côn không biết nhớ lại cái gì, bật cười: “Cũng không nhớ rõ, đánh loạn xì ngầu lên như thế, ai mà nhớ được.”

Hà Lệ Chân rối lên: “Có cầm cái gì hay không mà cũng không nhớ được à?”

Vạn Côn nói: “Không nhớ rõ.”

“Vậy…”

“Được rồi.” Vạn Côn sờ cổ Hà Lệ Chân, nói: “Anh đi nói chuyện với bọn họ, em về trước đi.”

“Em…”

“Đi về trước.”

Vạn Côn nhìn thẳng vào mắt Hà Lệ Chân, không nói thêm gì nữa. Hà Lệ Chân bị cậu nhìn như vậy, thoáng giật mình.

Chẳng biết từ khi nào, cậu đã thay đổi.

Có một đôi mắt sâu thẳm đến vậy, một nội tâm trầm ổn bình tĩnh đến thế. Lúc mới quen, Hà Lệ Chân cảm thấy Vạn Côn giống như một con sói hoang chưa được người thuần hóa, cứ giương nanh múa vuốt, chỉ chực xông đến đánh người khác. Nhưng nay, cậu đã thu lại móng vuốt, lặng lẽ ẩn nấp trong bóng đêm, nhưng bản chất vẫn là một con sói.

Cô từ dạy bảo dỗ dành cậu, dần biến thành nghe lời.

Tin tưởng cậu, nghe theo lời cậu nói.

Vạn Côn đứng dậy, thân hình cao lớn bao vây lấy Hà Lệ Chân, cậu cúi đầu, hôn lên mái tóc cô: “Em mặc ít quá, lấy áo khoác của anh mặc vào, về nhà đi, anh sẽ đến tìm em.”

Hà Lệ Chân: “Nếu anh cần trợ giúp, thì …”

“Anh biết.”

Vạn Côn quay người lấy áo khoác trên giường, khoác lên người Hà Lệ Chân, sau đó không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài.

Áo khoác của Vạn Côn rất dày, vải cứng, mặc trên người rất rộng, cũng rất nặng. Hà Lệ Chân mặc áo xong, cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng.

Trong hành lang, một đám người vẫn đang tranh cãi đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Hà Lệ Chân chậm rãi đi ngang qua người Vạn Côn, Vạn Côn nói chuyện với Trần Lộ, không quay đầu.

Hà Lệ Chân cúi đầu đi ra ngoài, thấy Ngô Uy đứng ngoài hành lang, nói nhỏ với cậu ta: “Em đi với cô.”

Mặt Ngô Uy trắng bệch, có vẻ khẩn trương lắm, nghe Hà Lệ Chân nói vậy thì vội vàng gật đầu: “Vâng… vâng…”

“Cậu ta ở lại.”

Hà Lệ Chân quay đầu, thấy Vạn Côn đang đứng cách đó chừng năm bước, đang nhìn về bên này.

Giọng Vạn Côn bình thản, giống như đang giải quyết việc chung. Hà Lệ Chân hơi ngẩn người, Vạn Côn không nhìn cô, mà nói với Ngô Uy: “Lại đây.”

Ngô Uy sợ hãi lui về sau mấy bước, Vạn Côn lặp lại lần nữa: “Lại đây.”

Hành lang tĩnh lặng, tất cả đều nhìn về bên này. Bệnh viện lạnh lẽo trống trải khiến Ngô Uy càng sợ hơn, cậu ta nắm chặt áo Hà Lệ Chân, giống như đang nắm một cọng rơm cứu mạng.

“Cô ơi… cô…”

Hà Lệ Chân không đành lòng, nói với Vạn Côn: “Bảo trò ấy ở lại làm gì? Trò ấy chỉ đi ngang qua thôi, bây giờ còn…”

“Ngô Uy.”

Vạn Côn vẫn không nhìn Hà Lệ Chân như cũ, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngô Uy, nhìn thật sâu.

Cậu nói: “Lại đây.”

Cách xa đám người nhất không phải Hà Lệ Chân hay Ngô Uy, mà là gã mập – chủ chiếc xe. Hắn vẫn đút hai tay vào túi quần, lúc trước có vẻ chán muốn chết, bây giờ nhìn thấy một màn này, có vẻ thấy hứng thú, nghiêng đầu ngó xem.

Ngô Uy không biết bị trúng tà gì, bị Vạn Côn nhìn như vậy liền đi qua.

“Ngô Uy?” Hà Lệ Chân kéo cậu ta lại: “Em làm gì đấy?”

Ngô Uy nói với Hà Lệ Chân: “Cô ơi, em, em đi qua bên đó một lát.”

Hà Lệ Chân buông tay ra, nhìn Ngô Uy đi đến cạnh Vạn Côn, mấy người đó lại bắt đầu tranh cãi. Vạn Côn từ đầu đến cuối không nhìn Hà Lệ Chân lấy một lần, Hà Lệ Chân hiểu ý của cậu, quay người rời đi.

Màn kịch trong hành lang bệnh viện vẫn còn tiếp diễn, còn hai cảnh sát, điều bọn họ quan tâm nhất không phải là ai đúng ai sai, mà là chiếc xe xa xỉ đến cùng trị giá bao nhiêu. Mấy công nhân đùn đẩy trách nhiệm, Trần Lộ hét muốn khàn cả giọng, Vạn Côn đứng một bên nghe, thỉnh thoảng nói hai câu.

Một lúc sau, Vạn Côn nói với Trần Lộ: “Tôi đi WC.”

Trần Lộ đang đỏ mặt tía tai, không có sức để ý cậu, khoát khoát tay. Vạn Côn đi về phía toilet, Ngô Uy hình như cũng muốn đi WC, theo sau cậu.

Người ở bệnh viện không nhiều, trong WC chỉ có hai người bọn họ. Vạn Côn một tay cởi quần, kéo khóa, Ngô Uy sợ cậu, đứng cách xa một khoảng, đợi đến khi Vạn Côn tiểu xong, cậu ta mới đi tới.

“Chú mày chẳng biết cái gì hết.” Vạn Côn mở vòi nước, rửa tay.

Ngô Uy quay đầu lại, Vạn Côn vẩy nước trên tay, nói: “Camera trong tiểu khu quay về đuôi xe, cách rất xa, nên không quay được vị trí đầu xe.”

Cậu rửa tay xong, quay lại, Ngô Uy sợ đến mức quên thở. Vạn Côn đi tới, cúi đầu nói với cậu ta: “Chú mày yên tâm, lúc đó hai tên kia đánh nhau đến điên rồi, không chú ý đến chú mày đâu. Khi đó bọn tôi không có ‘hàng’, nhưng bọn chúng có, nên chúng chột dạ hơn bọn tôi.”

Ngô Uy run rẩy nói: “Vậy… Vậy nếu là…”

Vạn Côn nói: “Tại sao chú mày lại đập xe?”

Ngô Uy cúi đầu, Vạn Côn nói tiếp: “Vì muốn giúp bọn tôi, phải không? Vì tôi đỡ giúp chú mày một gậy, nên chú mày cũng muốn giúp tôi?”

Ngô Uy không dám ngẩng đầu, nức nở: “Xin lỗi… tớ đã gây phiền phức cho cậu.”

“Không sao, nếu ai hỏi chú mày thì chú mày cứ nói lúc ấy loạn quá, không biết.” Tay Vạn Côn vẫn chưa khô hẳn, tùy ý lau lên người, nhỏ giọng nói: “Nếu có chết, cũng phải kéo theo bọn súc sinh kia chết cùng.”

Ngô Uy không nghe rõ: “Cái gì?”

Vạn Côn nhìn cậu ta: “Sao chú mày có số điện thoại cô Hà?”

Đổi đề tài quá nhanh, đầu óc Ngô Uy đần độn mãi mới phản ứng kịp, trả lời: “Cô cho tớ.”

Vạn Côn nói: “Tại sao cho chú mày?”

“Cô nói, nếu hôm nào, nếu…” Ngô Uy len lén nhìn Vạn Côn: “Nếu cậu bắt nạt tớ, thì tớ có thể gọi cho cô.”

Vạn Côn dở khóc dở cười: “Tôi bắt nạt chú mày?”

Ngô Uy vội vã lắc đầu: “Không có, không bắt nạt…”

“Vậy chú mày gọi điện cho cô làm gì?”

“Tớ…” Ngô Uy luống cuống giải thích: “Tớ không biết khi đó nghĩ gì nữa…”

“Mày thích cô Hà à?”

Ngô Uy ngớ ra, ngập ngừng nói: “Thích.”

“Tại sao?.”

“Bởi vì… vì cô rất tốt với tớ.”

Vạn Côn cười khẽ một tiếng, quay người định đi, Ngô Uy đứng sau cậu, chợt hỏi một câu: “Cậu là bạn trai của cô Hà à?”

Vạn Côn dừng bước, quay lại, nói: “Không phải.”

Ngô Uy: “Nhưng vừa rồi cô ấy…”

“Tôi là người đàn ông của cô ấy.”

Vạn Côn rời đi, còn lại một mình Ngô Uy sững sờ nhìn cửa nhà vệ sinh.

Trở lại hành lang, cảnh sát cuối cùng đã bắt đầu khó chịu.

Gã âu phục bên kia đã khó chịu từ lâu: “Có thể nhanh lên được không? Cứ tưởng đổ lỗi cho nhau là không cần bồi thường hả?”

Vạn Côn đi qua, nói với cảnh sát: “Thật sự không phải chúng tôi làm, tiểu khu chắc phải có camera, các anh về điều tra thử là biết ai làm ngay.”

Phần lớn chuyện trên đời này đều đánh vào tâm lý, Vạn Côn bâng quơ nói một câu như vậy đã đổi hướng điều tra của cảnh sát.

Hai gã công nhân kia toát mồ hôi lạnh, lại không biết phải nói gì, thở hồng hộc.

Gã âu phục cũng hiểu ra: “Đúng rồi, đúng rồi! Có camera mà, xe của chúng tôi…”

“Lão Lưu.”

Gã âu phục ngừng nói, quay đầu nhìn lại. Gã mập vẫn đứng phía sau đi ra, hắn liếc mắt nhìn gã âu phục, gã âu phục liền im lặng.

Hắn đi qua, tuy lùn, người lại tròn quay, nhưng kẻ có tiền đều không dựa vào mặt mũi để đánh giá, gã mập vừa đi tới, cả đám người đều im lặng chờ hắn nói.

Gã mập nhìn cảnh sát: “Vậy chúng ta sẽ điều tra camera?”

Hai cảnh sát nhìn nhau, luật sư đứng cạnh nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi có đầy đủ lý do và quyền lợi, yêu cầu…”

“Đi đi đi, đi điều tra camera.” Cảnh sát bị luật sư lải nhải hơn nửa giờ, tai đều mọc kén tới nơi, nóng lòng muốn đi khỏi bệnh viện.

Lúc sắp đi, Vạn Côn quay đầu, thấy gã mập đang dặn dò luật sư điều gì đó.

Trở lại tòa nhà Huy Vận, camera giống như Vạn Côn đoán từ trước, vừa cách xa, lại rất mờ. Chất lượng camera cũng kém, nếu không phải màu sắc quần áo khác nhau thì chắc không nhìn ra cái gì hết.

Trong camera mờ mịt, thứ duy nhất có giá trị là hình ảnh một người công nhân chạy tới, trong tay cầm một ống tuýp.

“Mày!” Một gã công nhân chỉ vào đồng bọn bên cạnh: “Là mày, Quản Tử!”

“Không phải tao, là mày mới đúng! Mặc áo xám, là mày!”

Một giây trước còn là đồng bọn, giây sau đã suýt lao vào đánh nhau. Ai cũng biết, vụ này nếu phải đền thì dù táng gia bại sản cũng không đền nổi.

“Đừng ồn!” Cảnh sát hét lớn một tiếng: “Ầm ầm cái gì chứ?”

Đã gần mười giờ, cứ tranh cãi như vậy cũng không được kết quả gì, cảnh sát nói với gã mập chủ xe: “Hay là về cục cảnh sát trước, ghi biên bản đã.”

“Được.” Gã mập chủ xe rút một điếu thuốc, nói với luật sư: “Ông đi với bọn họ một chuyến.”

Hắn nói xong, quay đầu nhìn một lượt, lúc chạm mắt với Vạn Côn, Vạn Côn dời mắt nhìn qua chỗ khác.

Ngay lúc đó, một người phụ nữ chợt xông vào phòng bảo vệ, nhìn quanh phòng rồi chạy đến chỗ Ngô Uy.

“Trời ơi Uy Uy, con đi mua đồ ăn sao lại thành ra thế này hả?” Người tới là một phụ nữ trung niên, có vẻ là mẹ của Ngô Uy, nghe điện thoại Ngô Uy liền chạy đến. Hình như bà ta biết Vạn Côn, nhìn thấy cậu, bĩu môi nói với Ngô Uy: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cách xa thằng nhóc đó một chút, sao con cứ không chịu nghe hả?” Mặt bà ta nghiêm khắc, còn đánh vào tay Ngô Uy.

“Mẹ à…”

“Đừng nói nữa, về nhà với mẹ!”

Bà ta đi thẳng một mạch, trừ liếc qua Vạn Côn một cái, còn lại chẳng nhìn ai, kéo Ngô Uy định đi, lại thấy cảnh sát: “Ôi…” Mẹ Ngô Uy quay đầu, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát à, chuyện này không liên quan tới Ngô Uy nhà chúng tôi, thằng bé gọi điện kể hết với tôi rồi, nó không liên quan gì đến chuyện này hết, nó bị liên lụy thôi! Đồng chí cảnh sát, thằng bé là học sinh cấp ba, thời gian đối với nó rất quý báu, nếu lỡ bị ảnh hưởng tới tâm lý, đến lúc…”

Cảnh sát phiền muốn chết: “Học sinh? Chuyện này có liên quan gì đến học hành? Bây giờ còn chưa giải quyết xong, con trai bà cũng có phần đấy, bọn tôi nhiều người như vậy còn chưa dám đi thì ai cho nó đi chứ!”

“Không phải!” Nghe giọng cảnh sát nghiêm khắc như thế, mẹ Ngô Uy vội nói: “Tôi không có ý đó, đồng chí cảnh sát, thằng bé còn đang bị bệnh, cả chiều nay không về nhà làm tôi lo lắng muốn chết, thật sự không có ý đó.”

“Không có ý đó thì đứng đây chờ!”

Mẹ Ngô Uy nhăn mặt, không nhịn được véo tay Ngô Uy một cái, nghiêng đầu thấy Vạn Côn, lẩm bẩm: “Đã bảo con tránh xa thằng đó rồi, trong lớp nhiều bạn học như vậy, kết giao với loại này không xảy ra chuyện mới lạ.”

Tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ toàn bộ người trong phòng nghe rõ.

Trần Lộ bây giờ là quả bom nổ chậm, hắn chỉ vào mặt mẹ Ngô Uy: “Mẹ nó, bà nói cái gì?”

“Hử?” Mẹ Ngô Uy trợn mắt: “Làm cái gì vậy?” Bà ta nhìn qua cảnh sát: “Cậu ta mắng chửi người khác như vậy mà các anh cũng mặc kệ à?”

Cảnh sát cảnh cáo Trần Lộ: “Im lặng đi!”

“Để cậu ta đi đi.”

Gã mập đứng hút thuốc một bên chợt mở miệng.

“Dù sao cũng không liên quan đến cậu ta.” Hắn gõ tàn thuốc, ánh mắt lại nhìn về phía Vạn Côn: “Có phải không?”

Trời đất bao la, có tiền là lớn nhất, hai cảnh sát nhìn nhau, nói: “Vậy cậu đi trước đi.”

Mẹ Ngô Uy cảm ơn cảnh sát rối rít, trước khi đi lại nói với Vạn Côn: “Mày tránh xa con bà một chút!”

“Mẹ!” Ngô Uy hận không thể đào cái lỗ chui xuống, cậu ta quay đầu nhìn Vạn Côn, Vạn Côn phẩy tay, nói: “Đi đi.”

Ngô Uy đi rồi, sau đó gã mập chủ xe cũng hết kiên nhẫn, đi về luôn.

Những người còn lại bị cảnh sát giải về cục, thẩm vấn một chút, tới hơn mười một giờ đêm mới thả người.

“Nói cho mấy người biết, đừng có mà trốn, đây không phải là chuyện nhỏ, biết chưa?”

Vạn Côn liếc hai gã công nhân, nói với Trần Lộ: “Tôi đi trước.”

—-

“Cậu nói có sao không?”

“Cũng không liên quan gì tới chúng ta.”

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Trần Lộ thở phào nhẹ nhõm, nói với Vạn Côn: “Sáu rưỡi sáng mai nha.”

“Cái gì?”

“Cậu quên à? Ngày mai có người đến công trường kiểm tra, mỗi năm một lần, là lãnh đạo rất quan trọng, cậu đừng quên đó.”

“Vậy à, anh không nói tôi cũng quên.” Vạn Côn đi trước, Trần Lộ còn theo sau dặn dò: “Đừng quên mặc đồng phục đó.”

“Biết rồi —— ”

Vạn Côn nhớ lại cái liếc mắt lúc nãy của gã chủ xe, cứ cảm thấy hắn ta có vẻ biết chuyện gì đó, nhưng hắn không nói, Vạn Côn cũng chẳng muốn nghĩ tới.

Tóm lại chuyện lớn thế nào cũng không liên quan đến cậu, có muốn nhảy lầu hay thắt cổ cũng là chuyện của hai người kia.

Lúc đó Vạn Côn nghĩ như thế.

Hôm sau, Vạn Côn ăn sáng ở nhà Hà Lệ Chân xong rồi mới tới công trường, đứng xếp hàng với một đám nhân viên, vừa ngáp vừa chờ lãnh đạo.

Đến khi cậu nhìn thấy một cục mỡ di động được đám lãnh đạo bao quanh đang chầm chậm đi đến, cậu chợt thấy, có vẻ chuyện không đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.