- Cừu nhân của anh có thể bay sao? Nếu như không thì anh cho rằng bọn họ xứng sánh ngang với tôi à? Nhìn xem.
Vừa nói tay trái Tề Nhạc đưa ra. Không Động Ấn trước ngực lập tức thể hiện
công hiệu của Kỳ Lân Châu hoàn toàn biến thành màu tím. Hào quang màu
tím lóng lánh, bầu trời đang sáng rõ đột nhiên tối lại. Tay trái của hắn nhẹ nhàng huy động chỉ nghe một tiếng sét nổ vang trời, một đạo lôi
điện uốn lượn từ trên bầu trời giáng xuống. Lôi điện màu tím này vừa thô vừa to và mang theo thanh thế cực kỳ thật lớn, do khoảng cách gần nên
Lôi Đào thân là lôi chi tử cũng giật mình vì lôi điện ẩn chứa năng lượng quá khổng lồ. Nếu như so sánh thì hắn còn kém quá xa.
- Nhìn
thấy không? Đây mới thực sự là năng lực lôi điện. Nếu như tôi đoán không sai thì quá trình tu luyện của anh chính là hấp thu năng lượng lôi
nguyên tố trong không khí làm chủ, dùng chúng tăng cường bản thân. Thời
điểm cần sử dụng lại đem nguyên tố lôi điện trong người ra sử dụng đúng
không.
Tay phải cầm lấy Lôi Đào nhưng Tề Nhạc biết được rất nhiều thứ.
Lôi Đào vô ý thức gật gật đầu, nói:
- Đúng là như vậy! Đây không phải phương pháp tu luyện của dị năng giả sao?
Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Nếu như anh chỉ tu luyện như vậy thì anh vĩnh viễn chỉ dừng lại ở cảnh
giới dị năng giả tầm thường mà thôi. Phải biết rằng thân thể con người
là có hạn, trừ phi anh có thể đột phá bình cảnh để thân thể của mình
không còn là nhân loại nữa, hoặc là nói anh phải trở thành một siêu
nhân. Nếu không anh cảm thấy thân thể của mình có thể chứa được bao
nhiêu nguyên tố lôi điện đây?
Lôi Đào đang nghiền ngẫm suy nghĩ, hắn không còn vì thân thể đang ở trên không trung mà cảm thấy sợ hãi nữa.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Muốn đạt tới cảnh giới thượng thừa của dị năng thì anh không cần phải
dựa vào lực lượng của mình, anh phải dung nhập bản thân mình với thiên
địa. Cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất không phải là truyền thuyết đâu. Anh phải đem lực lượng của mình kết nối với thiên địa, chỉ có như vậy anh
mới trở thành cường giả. Lôi chính là thiên địa chính khí, dẫn thiên địa chính khí phát động công kích mới có thể đạt tới công kích mạnh nhất
của lôi.
Lôi Đào bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, đại ca.
Cảm giác hiểu ra làm cho hắn cảm thấy hưng phấn, ánh mắt này đã thay thế ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi nhìn qua Tề Nhạc.
Trong nội tâm của Tề Nhạc có chút kinh ngạc, người trẻ tuổi kia hình như còn
thông minh hơn tưởng tượng. Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
-
Nhìn ra loại phương thức sử dụng này, thời điểm lực lượng của anh còn
chưa đủ sức điều khiển thiên lôi thì nên tận lực công kích. Như vậy địch nhân của anh che dấu ẩn trốn chỗ nào. Kỳ Lân Bách Lôi Thiểm.
Khẽ quát một tiếng nương vào lực lượng của hắn hiện giờ mà thi triển Kỳ Lân Bách Lôi Thiểm là quá dễ dàng, chỉ nghe không trung liên tiếp xuất hiện vô số tiếng nổ vang mạnh mẽ. Vô số đạo lôi điện màu tím lấy thân thể Tề Nhạc làm trung tâm đồng thời hiện ra chung quanh, trong tiếng nổ vang
này xuất hiện vô số lôi điện màu tím đang vờn quanh.
Lôi Đào hoàn toàn ngây người, nếu như nói một tia lôi điện thì không có làm hắn giật mình, nhưng mà tràng cảnh hùng tráng trước mắt làm cho hắn hiểu được
mỗi câu Tề Nhạc nói đều là sự thật, hắn đúng là có thực lực hủy diệt gia tộc của mình a! Trận địa lôi điện này sức người có thể ngăn cản được
sao?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Thứ nên nhìn cũng cho anh
nhìn đủ rồi, nhớ kỹ những lời tôi nói lúc trước. Nếu như anh còn niệm
tình cảm tôi chỉ điểm cho anh thì về sau giúp tôi chiếu cố Oánh Oánh
nhiều hơn. Chúng ta nên trở về đi.
Lôi Đào cảm thấy hoa mắt, thời điểm cảnh vật trở nên rõ ràng thì bọn họ đã xuất hiện ở trên sân trường.
Tất cả mọi thứ như không có xảy ra chuyện gì cả, nhưng mà làn da của Lôi
Đào vẫn có cảm giác tê dại của lôi điện vờn quanh, cảm thụ chân thật như thế làm hắn nhìn thấy một cấp độ tu luyện mới đang hiện ra trước mặt
của mình.
Tề Nhạc buông tay đặt lên vai của hắn, vỗ nhẹ hai cái, nói:
- Anh cũng nên trở về rồi. Nếu như anh là người thông minh thì đừng nên quên những lời tôi vừa nói.
Nói xong Tề Nhạc nhanh chóng đi trở về phòng học của Oánh Oánh.
Phù phù một tiếng Lôi Đào quỳ rạp xuống đất nhìn qua Tề Nhạc, kích động nói:
- Đại ca, ngài thu tôi làm đồ đệ đi. Bất luận ngài đưa ra điều kiện gì tôi cũng đáp ứng cả.
Tề Nhạc không quay đầu lại, bước chân chỉ hơi dừng một chút, nói:
- Đợi tới lúc anh có thể dùng lực lượng của mình câu thông với thiên địa
thì nói cho Oánh Oánh nghe, bảo nàng mang anh đi tới tìm tôi, tôi của
tôi là Tề Nhạc.
Nhìn qua bóng lưng màu đen mái tóc bạc trắng
trong ánh mắt của Lôi Đào đã tràn ngập hào quang sùng bái. Vội vàng đứng lên đi đuổi theo hướng của Tề Nhạc. Hắn là người trẻ tuổi thông minh,
người thông minh tự nhiên biết rõ vào lúc này nên làm cái gì.
Lôi Đào cung kính đi theo Tề Nhạc trở lại phòng học của Oánh Oánh, lúc này
trong phòng học đã đầy người. Toàn bộ mười lăm học sinh đã tới. Trừ Oánh Oánh ra thì gia trưởng của những người khác đều tới.
Giáo viên
chủ nhiệm là một cô gái chừng ba mươi tuổi. Tướng mạo xem như trung
thượng, trong mắt của Tề Nhạc miễn cưỡng đạt tới cấp bạc đẹp mắt. Lão sư vừa nhìn qua Tề Nhạc thì nhíu mày, nói:
- Anh là người lớp nào.
Không biết trường học có quy định sao? Mọi người không được nhuộm tóc,
nhuộm tóc trắng nhìn rất khốc nha. Anh mau trở lại lớp của mình đi.
Tề Nhạc vừa muốn giải thích thì Lôi Đào đi theo sau lưng hắn đã nói:
- Lão sư, anh ta không phải là học sinh trường chúng ta, anh ta là anh
trai của Tề Oánh Oánh, lần này tới dự buổi họp phụ huynh này.
Lão sư sững sờ một chút, hơi lúng túng nói:
- Ah, thì ra là như vậy, vậy thì mời ngồi, nhưng mà lần sau nên để cho cha mẹ tới thì thích hợp hơn.
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Tôi có thể toàn quyền đại diện cho cha mẹ.
Nói xong cầu đó hắn trực tiếp đi đến bên người Tề Oánh Oánh ngồi xuống.
Trong lúc vô hình lãnh ý của hắn làm cho mọi người cảm thấy một chữ
khốc.
Mặc dù lão sư có chút bất mãn nhưng hôm nay có nhiều người ở đây như vậy nên không so đo, Lôi Đào đứng ở cửa cung kính gật đầu với
Tề Nhạc lúc này mới rời đi.
Tề Oánh Oánh thấp giọng nói bên tai Tề Nhạc.
- Anh à, chuyện ra sao rồi?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Như thế nào? Năng lực của anh cũng không tin sao?
Tề Oánh Oánh cười hì hì nói:
- Đương nhiên tin tưởng rồi, lần trước em còn nhìn thấy anh dùng tóc giết người đấy.
Tề Nhạc có chút sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới Tề Oánh Oánh lại nhìn thấy cảnh đó.
- Oánh Oánh, nhớ kỹ có một số việc không nên tùy tiện nói lung tung, trừ
cha mẹ ra thì không được nói cho người khác biết. Lôi Đào kia sau này
không uy hiếp em nữa đâu, nhưng mà việc của hắn em phải giữ bí mật. Nếu
như sau này Lôi Đào gặp phải phiền toái gì em có thể mang hắn tới biệt
thự Long Vực để xin giúp đỡ. Người ở đó đều là bạn của anh cả