Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1152: Lôi Thần Liệt Không Diệt (3)



Ads Kỳ Lân kính được tinh thần lực điều khiển không ngừng xoay tròn, cho dù binh chủng Quân đoàn Nhiên Thiêu có lực phòng ngự mạnh nhất cũng không cách nào ngăn cản công kích của Tề Nhạc, thu hoạch tánh mạng, Tề Nhạc lúc này giống như cư dân chính thức của Địa Ngục, cơ hồ sau khi đánh bay Lucifer trở về thì Tát Đán tiếp được hắn thì trong quá trình cực kỳ ngắn ngủi đã có mấy trăm binh sĩ Quân đoàn Nhiên Thiêu mất đi tính mạng của mình.

- Tất cả tránh ra cho ta!

Tát Đán tức giận, hắn đã thật lâu chưa từng từng giận qua như vậy. Bất luận thằng này là ai, thì hắn dám giết chóc thủ hạ dưới tay của mình còn phá hư kén rể hôm nay, sỉ nhục, đây là tuyệt đối là sỉ nhục ah!

Âm thanh của Tát Đán khiến cho mặt đất run rẩy, năng lượng hắc ám khổng lồ bị năng lượng lôi điện bài xích hiện ra lần nữa, hơn nữa lúc này càng trở nên bành trướng. Thân thể cực lớn của Tát Đán sau lưng hiện ra mười hai cánh màu đen. Mỗi một cánh có chiều dài hơn mười mét như che khuất cả bầu trời.

Nhận được lệnh của Tát Đán thì binh sĩ Quân đoàn Nhiên Thiêu lập tức sơ tán ra chung quanh, không hổ là lực lượng tinh nhuệ nhất của Địa Ngục, dưới sự chỉ huy của Tát Đán thì không có người nào có nủa phần do dự.

Tề Nhạc đứng nguyên tại chỗ phanh một tiếng, Kỳ Lân kính trở lại cánh tay phải của hắn, quang mang màu đen bạc lưu chuyển chung quanh cái thuẫn, nhất là thân ảnh Kỳ Lân ảnh hiện ra sau lưng của hắn rất rõ ràng. Cự kiếm trên tay phải chỉ xéo xuống đất, máu tươi từ mũi kiếm không ngừng chảy xuôi xuống quảng trường, tuy Quân đoàn Nhiên Thiêu bỏ chạy nhưng mà trên đất lưu lại rất nhiều thi thể. Năng lượng chấn động khổng lồ không ngừng sinh ra trên người của hắn. Đó là năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên và hắn điên cuồng hấp thu năng lượng trong không khí bổ sung tiêu hao lúc trước của mình.

Sở dĩ Tề Nhạc không có truy kích Quân đoàn Nhiên Thiêu là vì hắn cảm nhận được áp lực cực lớn, tinh thần lực của Tát Đán lúc này hoàn toàn tập trung thân thể của hắn, hoặc là nói Tát Đán đã dùng năng lượng hắc ám tuyệt thế của mình bao phủ cả quảng trường này lại. Ánh mắt hắn đã biến thành màu đỏ như máu phiêu phù ở giữa không trung, nhìn qua thân ảnh nhỏ bé của Tề Nhạc và khí tức dao động không ổn định.

Tề Nhạc cười lên, đối mặt với Tát Đán trong trạng thái nổi giận mà hắn vẫn còn cười được.

- Ngài khỏe chứ, tôn kính Tát Đán bệ hạ. Hoặc là nói ta nên gọi ngài là nhạc phụ thì phù hợp hơn chứ nhỉ?

Tát Đán nhìn qua người trước mặt của mình, tinh thần lực của hắn quét qua như ra đa, tất cả mọi thứ không cách nào che dấu ẩn trốn, Tề Nhạc cũng không có mô phỏng năng lượng hắc ám thì Tát Đán lập tức phân biệt ra thần trước măt của mình không phải tới từ Địa Ngục, hắn là một nhân loại, một nhân loại chính thức mà thôi

- Nhân loại, sao ngươi tới được thế giới này? Chẳng lẽ ngươi không biết đây là thế giới thuộc về ta sao?

Vương của Địa Ngục dù sao cũng là vương của Địa Ngục, lúc đầu còn nổi giận nhưng nghe được âm thanh của Tề Nhạc thì hắn tỉnh táo lại. Từ điểm này Tát Nã đúng là không thể so sánh với anh của mình.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Chẳng lẽ ngài vẫn không rõ sao? Tát Đán bệ hạ, vấn đề này rất đơn giản, ta muốn đến cho nên ta sẽ tới. Kỳ thật, ngài cũng phải cảm tạ ta mới đúng.

Hung hăng càn quấy, tuyệt đối là hung hăng càn quấy. Tề Nhạc đối mặt với áp lực thật lớn của Tát Đán lại không có chút yếu thế nào, năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân không ngừng bộc phát, thân thể của hắn lúc này lăng không trôi nổi trên không trung, hư ảnh Kỳ Lân cực lớn xuất hiện sau lưng của hắn, thân thể Kỳ Lân cao hai mươi mét hiện rõ thân thể của Tề Nhạc, càng khiến cho thân thể của Tề Nhạc trở nên thấp bé hơn, hư ảnh Kỳ Lân lúc này chân đạp bốn tường vân, cái sừng trên đầu lập lòe điện quang chấn nhiếp toàn trường.

Nhìn qua Tề Nhạc thì hào quang trong mắt Lãnh Nhi phát sinh biến hóa, kinh hoảng và sợ hãi lúc trước đã biến mất, lúc này còn thừa lại chỉ có mê say. Đây là nam nhân của mình a. Chính mình không có lựa chọn sai, chỉ có nam nhân như vậy mới phù hợp với bản thân mình, mới đáng giá mình ưa thích! Thực lực của hắn là cường đại như thế, cho dù đối mặt với cha của nàng cũng không lui bước. Nhu tình tràn ngập nội tâm của nàng, giờ này khắc này Lãnh Nhi như đã quên nguy cơ Tề Nhạc phải đối mặt.

Tát Đán nhíu mày, nói:

- Ah? Ta còn phải cảm tạ ngươi?

Vừa nói lực chú ý của hắn đặt lên hư ảnh Kỳ Lân sau lưng Tề Nhạc, trong lòng của hắn cũng thầm giật mình. Bởi vì hắn lại không sờ không thấu thực lực của đối phương. Loại tình huống này chỉ có lúc hắn đối mặt với thiên thần lúc trước mới xảy ra, nói cách khác nhân loại trước mặt này đã đạt tới thần cấp, điều này sao có thể? Dùng thân thể yếu ớt của nhân loại lại có thể đạt tới trình độ như vậy sao? Hư ảnh quái thú sau lưng của hắn là cái gì? Hình như không thuộc sinh vật của địa cầu nha. Giờ này khắc này trong nội tâm của vị chúa tể Địa Ngục này tràn ngạp nguy hoặc.

Tề Nhạc làm ra bộ dáng đương nhiên.

- Đương nhiên ngài phải cảm tạ tôi rồi. Nếu như vừa rồi tiếp tục kén rể thì ngài phải chọn trong mười người lấy một phò mã. Mà bây giờ tôi giải quyết vấn đề này giúp ngài rồi, ngài cũng không cần chọn lựa. Chỉ còn mình tôi thì tôi chính là phò mã rồi. Ngài yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với Lãnh Nhi. Về phần đồ cưới tôi cũng không cần nhiều lắm, ngài thấy thế nào?

Tát Đán cười lên, tức quá hóa cười, nhân loại này quả thực quá không biết sống chết, sau khi sát thương thủ hạ của mình lại còn muốn lấy con gái của mình.

- Ngươi chẳng qua là một nhân loại? Ngươi dựa vào cái gì lấy con gái của ta?

Tát Đán lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tề Nhạc.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Nhân loại thì như thế nào? Ít nhất từ trước mặt mà nhìn nhân loại mới là sinh vật xuất sắc nhất thế giới đấy. Nếu không vì cái gì tồn tại cường đại như ngài phải sinh hoạt trong cái vị diện này, mà nhân loại lại có thể khống chế địa cầu là hạch tâm của các vị diện chứ.

Hắn nói lời này vừa vặn châm trúng chỗ đau của Tát Đán. Sắc mặt Tát Đán có chút âm trầm, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc liên tiếp lập loè, áp lực trong không khí càng lúc càng lớn, giờ này khắc này tất cả mọi người tập trung lực chú ý vào hai người. Tề Nhạc đã phá hư quá nhiều quy củ của Địa Ngục, chỉ việc hắn phi hành trên không trung cũng đã đầy đủ chết một trăm lần.

- Ngươi tới từ thế giới nhân loại, nói như vậy ngươi chính là nhân loại mà Lucifer cùng Lãnh Nhi từng nhắc tới?

Tát Đán rất thông minh, nếu không hắn cũng không có khả năng từ một tộc nhân Hắc Tương tộc bình thường biến thành kẻ thống trị Địa Ngục, sau khi tận lực cưỡng ép mình tỉnh táo lại hắn đã dần dần hiểu được lai lịch của Tề Nhạc.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, hơn nữa ngài đã quên. Tôi bây giờ là con rể của ngài đấy! Ít nhất từ tỉ thí vừa rồi ta chính là người thắng cuối cùng. Về phần đả thương Lucifer và binh sĩ Quân đoàn Nhiên Thiêu của ngài chẳng qua chỉ là tự vệ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.