Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1175: Anh hùng quốc gia (3)



Ads Minh Minh có chút ủy khuất nói:

- Cha à. Con đâu có chạy đi chạy lại đâu, đừng quên là con gái cha cũng đạt được kim cương thủ hộ huân chương đó.

Nghe xong Minh Minh nói xong, lúc này đây Tề Thiên Lỗi triệt để choáng luôn. Ngay cả con dâu đều có kim cương thủ hộ huân chương, trời ạ! Ta không phải đang nằm mơ sao?

Cơ Trường Minh bất đắc dĩ lắc đầu cùng bảy vị thượng tướng hướng khác cáo từ mọi người rồi ra khoải kim cốc building. Tề Thiên Lỗi cùng Tề Nhạc tiễn họ lên xe rời đi rồi mới trở lại văn phòng.

- Con trai ah! Tim của cha con không khỏe lắm, lần tới xuất hiện tình huống này thì phải thông tri trước cho cha chuẩn bị nhé.

Tề Thiên Lỗi ẩn ý nhìn Tề Nhạc, lúc này tâm tình của hắn đã không thể dùng từ tốt để hình dung. Trong mắt hắn, con trai mình vô cùng hoàn mỹ.

Tề Nhạc bất đắc dĩ nhìn cha mình nói:

- Tim của con cũng không tốt lắm, vấn đề này phải hỏi nhạc phụ đại nhân một tiếng.

Minh Minh buột miệng cười, nói:

-Anh dám hỏi cha em những điều này sao? Hừ hừ, lần này ba ba rõ ràng chấp nhận chuyện anh có nhiều lão bà đã là không dễ dàng rồi. Anh còn không sợ bị đánh sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nhạc phụ đại nhân làm sao lại nỡ đánh anh chứ? Rốt cục giải quyết vấn đề của một vị nhạc phụ đại nhân. Bất quá anh có thủ lệnh của chủ tịch quốc gia, có tính là phụng chỉ thành hôn không nhỉ?

Vừa nói dứt lời, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người chúng nữ.

Như Nguyệt buột miệng cười, nói:

- Còn phụng chỉ thành hôn chứ. Không nên quên, cha mẹ em cũng không dễ nói chuyện như vậy. Họ còn chưa biết chuyện của chúng ta đâu.

Thương Băng hì hì cười nói:

- Vẫn là ta tốt nhất, không có gì liên lụy cả.

Nàng mặc dù đang cười, nhưng ở trong chỗ sâu đáy mắt lại toát ra vài phần thương cảm.

Thực Vật Hồn không nói gì, nhưng nàng lặng lẽ vuốt ve cánh tay của Thương Băng phía sau lưng của nàng, dùng năng lượng tự nhiên ôn hòa an ủi nàng. Tuy rằng nàng là cô nhi, nhưng mà Thương Băng ngay cả cha mẹ đều không có hiển nhiên càng thêm đáng thương.

Vành mắt của Tuyết Nữ đỏ lên, nàng cúi đầu xuống nói:

- Em không có cha mẹ để đồng ý hôn sự. Nhưng nếu như cha mẹ ở đây thì nhất định sẽ đáp ứng.

Ứng Tiểu Điệp cảm thấy không đúng liền bước tới phía trước ôm tam nữ vào trong ngực dịu dàng nói:

- Những tiểu nha đầu này, khóc cái gì chứ? Chẳng lẽ không xem ta là mẹ các con sao? Sau này tiểu tử Tề Nhạc dám khi dễ các con thì các con cứ nói với ta, xem ta xử lý nó thế nào.

Tề Nhạc vội vàng cười làm lành nói:

- Đúng vậy, các em có thể tố cáo với mẹ, anh tuyệt đối không chống trả.

Như Nguyệt áy náy nói:

- Đều là em không tốt, em không nên nhắc tới điều này. Chúng ta vốn chính là một đại gia đình, mọi người đều là thân nhân, không có ai là cô nhi, không phải sao?

Minh Minh cũng đi đến trước đứng bên cạnh Như Nguyệt nhìn tam nữ trước mặt, năm cánh tay chặt chẽ nắm lấy nhau. Bàn tay ấm áp của Ứng Tiểu Điệp bao trùm phía trên nhất. Nhìn năm con dâu tuyệt sắc, nàng đã sớm cười đến nỗi không ngậm miệng lại được rồi.

Tề Thiên Lỗi cùng Tề Nhạc liếc nhau, Tề Nhạc cầu cứu nói:

- Cha à, đám người họ đã thành một mặt trận thống nhất tựa hồ quá cường đại rồi a.

Tề Thiên Lỗi cười ha ha, nói:

- Đừng nhìn ta, có nhìn cũng vô dụng, ta không giúp được con đâu. Lúc ở nhà, ta hết thảy đều là nghe mẹ con.

- Ặc! Xong rồi, xem ra sau này con chẳn có địa vị gì nữa.

Người một nhà đoàn tụ đến buổi tối, biệt thự Kỳ Lân bên cạnh biệt thự Long Vực đã tiến nhập công tác cuối cùng, Tề Thiên Lỗi vốn nhường cho Tề Nhạc chính mình đến chọn lựa lắp đặt thiết bị. Tề Nhạc không có ý kiến gì để cho cha mình tùy tiện mà làm .Điều kiện sinh sống, hắn không có yêu cầu quá xa vời gì.

Người một nhà cùng ăn một bữa tối, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, năng lượng trong cơ thể của cha mẹ tăng lên thật nhanh, từ góc độ năng lượng có thể phán đoán thực lực của họ không sai khác lắm với Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần một vân rồi.

Dùng thân thể của người bình thường có thể đạt tới loại trình độ này đã vạn phần không dễ, hiển nhiên là máu tươi của mình có tác dụng trọng yếu. Mà công pháp tu luyện hắn lưu lại cũng đủ cho cha mẹ và muội muội tu luyện một đoạn thời gian rất dài. Chỉ cần đám người có thể tu luyện, thân thể sẽ khỏe hơn thì Tề Nhạc cũng đã thỏa mãn.

Thời gian tuyệt vời luôn trôi qua rất nhanh, Tề Thiên Lỗi biết rõ Tề Nhạc có rất nhiều chuyện muốn làm nên cũng không có ở lâu. Dù sao đợi đến lúc biệt thự Kỳ Lân trang trí xong, họ sẽ dời sang đó ngay, đến lúc đó, dù là Tề Nhạc hay những đứa con dâu này đều cũng có thể chuyển tới.

Tám vị thượng tướng hôm nay đến thăm đã để hắn hiểu được, Tề Nhạc không chỉ là con trai của mình, đồng thời nó còn là của cả cả nước cộng hòa Viêm Hoàng, toàn bộ Phương Đông. Trách nhiệm trên vai nó lớn hơn trng tưởng tượng của mình nhiều lắm.

Trên đường về nhà, Tề Nhạc nằm ngang trên mặt ghế Cadillac, đầu gối lên đùi của Như Nguyệt, bộ dạng vô cùng an nhàn. Hắn xác thực quá mệt mỏi, từ khi chuyện tình của tiểu hành tinh xử lý xong, hắn căn bản không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi thì vội vàng quay trở về Địa Cầu. Tuy rằng năng lượng khôi phục, nhưng mà hắn vẫn bôn ba bận rộn.

Quá trình từ tiểu hành tinh bên trên chạy về Địa Cầu khiến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, sau khi trở về đi gặp Lãnh nhi thì chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, không ngờ lại chạy tới thế giới địa ngục. Vì có thể còn sống trở về, hắn chiến mấy trận lớn với các cường giả địa ngục, bất luận là thân thể hay là tinh thần đều tiêu hao quá lớn.

Vừa rồi ăn một bữa, Tề Nhạc đã chén hết số lượng thức ăn gần như bằng tất cả mọi người cộng lại. Tinh thần hoàn toàn buông lỏng, giờ này khắc này, hắn rốt cục cũng ngủ luôn. Nằm nghiêng thoải mái gối lên đùi của Như Nguyệt mà ngủ vùi, một tay nhẹ nắm lấy bắp chân thon dài mượt mà của nàng, thần sắc trên mặt của Tề Nhạc rất thỏa mãn, hắn hô hấp rất có tiết tấu phiêu đãng qua lại trong xe.

Ánh mắt của năm nữ nhân đều tập trung trên người Tề Nhạc, các nàng cũng không dám mở miệng nói chuyện, e sợ đánh thức Tề Nhạc dậy. Đây là các nàng lần thứ nhất chứng kiến Tề Nhạc điềm tĩnh như thế, vị này là Sinh Tiếu Vương, là người yêu của các nàng. Thật sự là đã trải qua quá nhiều sự tình.

Rất là tiếc, cảm xúc ân cần không ngừng xuất hiện trên người ngũ nữ. Giờ khắc này, các nàng không chút ý tứ trách cứ Tề Nhạc nữa. Người nam nhân này gánh vác quá nhiều trách nhiệm, mỗi khi tới thời điểm nguy hiểm lại xông lên phía trước. Tuy rằng hắn là nam nhân của các nàng, nhưng các nàng cũng không muốn so đo quá nhiều. Quá khứ đã qua, các nàng chỉ hi vọng được ở vĩnh viễn cùng hắn, vĩnh viễn không chia lìa.

Xe lặng lẽ lái vào bên trong biệt thự Long Vực, lúc này trời sắc đã đã muộn, thời gian dài không có gặp Tề Nhạc, vợ chồng Tề Thiên Lỗi nói rất nhiều chuyện với hắn. Đây còn là bởi vì trời đã tối, bằng không thì chỉ sợ bọn họ khó mà về được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.