Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1178: Ngượng ngùng cùng khoái hoạt (2)



Tề Nhạc buông tay ra, lại một lần nữa đem Minh Minh ôm vào ngực mình, nhìn bộ dạng nhắm chặt hai mắt đáng yêu của nàng, hắn không khỏi bật cười nói:

- Anh có đáng sợ như vậy hay không? nhìn em cứ như là đợi anh ăn thịt em vậy?

- Anh...Anh....

Minh Minh trước giờ luôn nhanh mồm nhanh miệng thì lúc này nói không ra lời, lặng lẽ mở to mắt, vội vàng dán chặt lấy thân thể của Tề không dám di động, thì thào Nhạc nói:

- Anh tỉnh rồi sao? Ngày hôm qua, đêm qua anh quá buồn ngủ, em vốn muốn để anh nằm đây rồi sang tìm chị Như Nguyệt ngủ, nhưng lúc đó anh kéo em lại không cho em đi. Vì thế cho nên mới....

Tề Nhạc cười hắc hắc, hắn hôn lên khuôn mặt mềm mại mịn màng của Minh Minh, ngửi mùi hương xử nữ trên người nàng rồi thấp giọng nói:

- Không có sao, anh biết mà, nhất định là tiểu sắc nữ nào đó xuân tâm nảy mầm mang anh về phòng này. Xong rồi, em lấy trinh tiết của anh, em phải phụ trách anh đó.

Nhìn biểu lộ khoa trương của Tề Nhạc, Minh Minh ngây ngốc một chút, nàng làm sao có thể nhìn thấy da mặt của người nào dày như thế nào chứ? Nàng bối rối nói:

- Anh... Anh đừng nói nữa, em không có cái gì làm. Em ... em sẽ chịu trách nhiệm với anh mà.

Tề Nhạc cũng không nghĩ tới Minh Minh lại có phản ứng này, nhìn bộ dáng bối rối đáng yêu của nàng, hắn thật sự nhịn không nổi. Tề Nhạc nghiêng người một cái ép thân hình nàng xuống dưới, sau khi hôn nàng điên cuồng liền hỏi:

- Em phải chịu trách nhiệm với anh như thế nào đây?

Minh Minh cảm thụ được biến hóa của thân thể Tề Nhạc, trong lúc nhất thời hoàn toàn nói không ra lời, nàng bối rối nhắm hai mắt lại. Thân thể mềm mại thậm chí có chút ít run rẩy rất nhỏ.

Ánh mắt của Tề Nhạc bỗng nhúc nhích, hắn đè sát lên người Minh Minh. Thông qua tiếp xúc thân thể toàn diện, cảm thụ được co dãn cùng thoải mái dễ chịu của Minh Minh, hắn khẽ nói:

- Đáng tiếc ah! Tất cả mọi người đã thức dậy. Vì sao đêm qua anh lại ngủ như thế chứ? Đúng là làm ra chuyện không bằng cả cầm thú, thật là tổn hại hình tượng anh hùng của ta a.

Mặc dù đang ngượng ngùng nhưng Minh Minh vẫn không khỏi mở mắt ra, hiếu kỳ hỏi:

-Anh đêm qua thật không làm cái gì mà, sao lại nói là không bằng cầm thú? Hơn nữa, hơn nữa chúng ta, chúng ta. . .

Tề Nhạc cử động thân hình, hắn tà ác nhìn Minh Minh, cười nói:

- Chính bởi vì anh không làm cái gì nên mới không bằng cầm thú a. Không rõ thì hỏi Như Nguyệt a. Tiểu nha đầu lười biếng, chúng ta nên rời giường, mọi người đều đã tỉnh dậy, nếu không đi ra ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ cười chúng ta đó.

Tề Nhạc tự mình biết chuyện của mình. Tuy rằng Minh Minh ngàn chịu vạn chịu, trong cơ thể hắn từ lâu đè nén dục hỏa khổng lồ, hơn nữa yêu say đắm Minh Minh khiến hắn gian nan ngăn chặn dục vọng trong lòng lại. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như mình hiện tại muốn Minh Minh, đó cũng không phải là chuyện nhất thời có thể xong việc, phải tới trưa mới rời giường đưuọc. Đành đợi cơ hội lần sau vậy, dù sao cũng vẫn là lão bà của mình, chạy đi đâu cho thoát được.

Lật chăn ra, Tề Nhạc đã đứng dậy, hắn đêm qua lúc ngủ không cởi quần áo, lúc này chỉ thoáng sửa sang lại đã rời khỏi giường.

Trong chăn đã không có Tề Nhạc, phảng phất ít đi cái gì đó, Minh Minh biết rất rõ ràng chính mình vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác say đắm trong lồng ngực của hắn. Cuối cùng hắn không có làm cái gì, mình và hắn ẫn trong sạch. Tên hỗn đản này ah! Cảm giác được hạ thân hơi có chút lành lạnh, Minh Minh lập tức xấu hổ hai tay bưng lấy mặt của mình, không dám nhìn Tề Nhạc nữa.

Tề Nhạc sửa sang lại quần áo của mình, vào toilet trong phòng Minh Minh rửa mặt sơ qua. Chờ lúc hắn đi ra, nhìn Minh Minh còn co rúc ở trong chăn không muốn rời giường, hắn ngồi vào bên cạnh giường hỏi:

- Làm sao vậy tiểu nha đầu lười biếng, vẫn chưa chịu dậy sao?

Minh Minh kéo chăn xuống, chỉ để lộ hai mắt trộm nhìn Tề Nhạc nói:

- Anh ... Anh ra ngoài trước đi, em muốn tắm một chút.

Tề Nhạc lên tiếng:

- Để anh giúp em tắm nhé?

- Không cần, anh ra ngoài luôn đi.

Tim của Minh Minh đập thình thịch, ánh mắt nàng lần này nhìn Tề Nhạc đã có chút ít oán hận rồi.

Tề Nhạc cười ha ha, lúc này mới quay người đi ra gian phòng, hắn cũng hy vọng có thể mỗi ngày đều có tâm tình tốt như thế. Bất quá, lão bà nhiều cũng có phiền toái, hắn không có khả năng mỗi lúc trời tối đều cùng Minh Minh cùng một chỗ, nếu như nói như vậy, chỉ sợ những lão bà khác sẽ có ý kiến. Buổi tối hôm nay đi tìm ai đây?

Như Nguyệt a, vẫn cảm thấy nàng cùng mình phối hợp là tốt nhất. Mang theo tính tưởng tượng, Tề Nhạc từ trong phòng Minh Minh chạy tới, khi hắn đi xuống cầu thang thì sắc mặt không khỏi đỏ lên, trừ hắn cùng Minh Minh ra thì những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Thương Băng, Tuyết Nữ cùng Thực Vật Hồn đều đã thức dậy, tất cả mọi người đang tụ tập trong đại sảnh ăn sáng.

Tề Nhạc như không có việc gì từ trên lầu đi xuống, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có chút mập mờ. Yến Tiểu Ất tiến tới bên cạnh Tề Nhạc cười nhẹ nói:

- Lão đại, anh sao thế, cả đêm không nhàn rỗi, vừa rồi còn để Minh Minh thét lên thật hữu lực, anh đúng là pờ rồ. Có cảm giác chân mềm nhũn ra không hả?

- Mềm cái đầu của chú, có tin anh đánh chú tới khi mềm nhũn không hả?

Nhạc cười mắng một tiếng, làm bộ muốn đánh, Yến Tiểu Ất bị làm cho sợ quá nhanh chóng chạy đi.

Da mặt Tề Nhạc dù sao cũng dầy vô địch, đại bác bắn cũng không thủng. Hắn không thèm để ý ánh mắt của mọi người chút nào, cầm lấy một ly sữa bò rót vào trong bụng, bắt đầu ăn sáng. Bốn vị hồng nhan tri kỷ của hắn, Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ còn đỡ một ít, chỉ là ngẫu nhiên cười trộm, Thực Vật Hồn không dám nhìn Tề Nhạc, khuôn mặt luôn đỏ bừng không hiểu thấu. Mà Thương Băng thì nhìn Tề Nhạc từ trên xuống dưới, phảng phất đang nhìn động vật trong sách đỏ, nàng thì thào tự nhủ:

-Anh có mạnh như vậy không a. Làm suốt cả một đêm a.

Thanh âm Thương Băng rằng không lớn, nhưng tại đây đều là cao thủ, mỗi người đều nghe thấy được. Hồ Quang vừa vặn uống một ngụm sữa bò, nghe được Thương Băng nói liền phun ra đầy mặt và cổ của Dịch An.

Lập tức, trong đại sảnh cười vang, mỗi người đều ngừng động tác ăn cơm của chính mình đám người cười tự nhiên mà vui vẻ như thế. Loại cảm giác bằng hữu đặc thì này khiến họ luôn thấy thỏa mãn.

Tề Nhạc cười khổ nhìn Thương Băng:

- Anh có mạnh hay không thì em cứ thử là biết thôi. Sao hả? Bây giờ muốn về phòng thử không?

Thương Băng hừ một tiếng, hếch bộ ngực vĩ đại 36 E của nàng ra:

- Sợ anh hả. Bất quá, anh mới chiến đấu cả đêm, còn được hay không chứ?

Nhìn ánh mắt khiêu khích của Thương Băng, bả vai Tề Nhạc nhoáng một cái đã ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn nắm lấy một tay của Thương Băng đặt dưới mặt bàn của mình, khuôn mặt dán sát vào tai nàng thấp giọng nói:

- Em nói anh có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.