Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 247: Long tức giận và gen ghét (1)



Tề Nhạc đã bị Lục Thương Băng công kích, tâm của hắn phi thường lo lắng, hắn muốn giải thích, nhưng mà, trung khu thần kinh đã bị công kích, hắn căn bản không thể giải thích.

Nhưng mà, lúc hắn nghe những lời kích động nói rõ tâm lý Lục Thương Băng, hắn không muốn giải thích. Tất cả sẽ do thời gian chứng minh, nàng sẽ hiểu được là mình không lừa gạt nàng. Giờ này khắc này, tâm tình Tề Nhạc rất nhẹ nhàng, trung khu thần kinh bị phá hư, ngực bị trọng thương, đối với người bình thường mà nói hẳn phải chết, nhưng với sinh mệnh lực còn mạnh hơn gián của Kỳ Lân, đây không phải trí mạng.

Cơ năng thân thể không ngừng khôi phục, bởi vì có Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công, dưới tình huống không chảy nhiều máu, hệ thần kinh và vết thương trên ngực Tề Nhạc khôi phục với tốc độ kinh người.

Phía chân trời lúc này đã từ từ sáng lên, thời điểm máu trên mặt đất biến thành tím đen, Tề Nhạc toàn thân lõa lồ chậm rãi đứng lên. Sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, tuy cơ năng thân thể đã khôi phục, nhưng vân lực và tinh thần bị tiêu hao, lam sắc quang mang không ngừng xoay chung quanh thân thể của hắn, rột rửa toàn bộ dơ bẩn trên người, thủy vân lực bốn vân quả nhiên rất mạnh mẽ, sau khi trị liệu thương thế, vẫn còn dư thừa chút ít.

Thay đổi một bộ quần áo trong Kỳ Lân Châu, đứng trên mái nhà, nhìn qua phương đông có một tia bình minh ló dạng, Tề Nhạc mỉm cười nhìn phương đông.

- Lục Thương Băng, hy vọng cô cũng có thể nhìn thấy ánh bình minh này, tất cả đều tốt, tôi tin tưởng, một ngày nào đó cô xuất hiện trước mặt tôi, cô sẽ còn sống rất tốt. Nếu như có thể, tôi hy vọng còn được bảo hộ cô lần nữa, bất luận cô thấy tôi thế nào, những gì trải qua đêm nay, sau khi nghe được tiếng lòng của cô, tôi đã xem cô là bạn, thẳng đến lúc này tôi mới phát hiện, thì ra tôi không phải là người đáng thương nhất trên đời. Còn có người cần được tôi che chở, cần tôi cho một mái nhà.

Tâm tình rộng mở, Tề Nhạc không quan tâm tới chuyện người khác chú ý, hẳn ngửa mặt lên trời thét dài, dưới tác dụng của phong vân lực, hắn bỏ qua độ cao trước mặt, thả người nhảy xuống. Tuy không có Bản Chúc Tương Dị Hóa hắn không thể bay lượn, nhưng nương theo phong vân lực, hắn vẫn có thể lướt đi về phía trước, quay về biệt thự Long Vực.

Thời điểm Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực thì cảm thấy phi thường mệt mỏi, một trận chiến trong nhà kho không hao phí vân lực nhiều như lúc chữa thương, hơn nữa toàn bộ bằng phong vân lực mà quay về, đây là đoạn đường không ngắn, lúc này, mặt trời đã chiếu lên cao, khi Tề Nhạc tiến vào biệt thự Long Vực đã nhìn điện thoại, bây giờ là tám giờ sáng.

Hít sâu một hơi, vân lực trong cơ thể tiêu hao nhiều, Kỳ Lân Châu hấp dẫn bốn thuộc tính năng lượng từ từ khôi phục lại, đắm chìm trong ánh mặt trời, Tề Nhạc cảm giác toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều. Bước đi tiến vào biệt thự Long Vực, hiện tại hắn nghĩ tới phải ăn một bữa no đủ, sau đó quay về phòng ngủ một giấc.

Vừa đi vào đại sảnh biệt thự, Tề Nhạc cảm giác hào khí không đúng, trên ghế sô pha trong đại sảnh, Hải Như Nguyệt đang ngồi đó với vẻ mặt âm trầm, Từ Đông đã ở đây, trên tay hắn cầm một cái bánh ngọt và đang nói gì đó với Hải Như Nguyệt, vừa thấy Tề Nhạc tiến vào, vội vàng nháy mắt với hắn.

Hải Như Nguyệt ngồi đưa mắt nhìn ra cửa lớn, Tề Nhạc vừa vào cửa nàng đã nhìn thấy, hàn quang trong mắt đại thịnh.

- Anh còn biết quay về sao?

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tề Nhạc, tức giận trong lòng nàng tăng thêm mấy phần, đứng phắt dậy.

Tề Nhạc không thèm nhìn nàng một cái, đi nhanh lên lầu.

- Anh đứng lại cho tôi.

Long khí lăng lệ ác liệt từ sau thổi tới, làm cho Tề Nhạc không thể không dừng bước lại, quay mặt nhìn Hải Như Nguyệt, chỉ thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng tức giận tới mức tái nhợt, vành mắt hơi đỏ lên, nhìn mình, giống như tùy thời có thể bộc phát.

Nhìn thấy vành mắt Hải Như Nguyệt ửng đỏ, trong lòng Tề Nhạc mềm nhũn, nói:

- Hiện giờ tôi rất mệt, đang nghĩ ăn chút gì đó rồi ngủ, hôm nay sẽ không đi làm.

Thân thể mềm mại của Hải Như Nguyệt hơi run lên.

- Mệt mỏi? Là anh tự tìm. Tề Nhạc, không nghĩ tới anh vô sỉ tới trình độ này rồi, ngay cả nữ nhân như vậy anh cũng không buông tha. Anh không cần giải thích với tôi sao, Từ Đông đã nói với tôi thân phận của nữ nhân kia rồi. Nếu như anh còn là nam nhân, thì đi theo tôi.

Nói xong, nàng quay người đi ra ngoài.

Từ Đông đã giật mình, vội vàng kéo tay Hải Như Nguyệt lại, khuyên nhủ:

- Như Nguyệt, cô đừng như vậy. Tề Nhạc hắn còn trẻ, cũng không tránh khỏi bị hấp dẫn. Nhưng mà, không phải đại sư đã từng nói anh ta không được dễ dàng phát sinh quan hệ với nữ nhân rồi sao, cô phải tin tưởng anh ta.

Hải Như Nguyệt hất tay lên, đẩy Từ Đông lui ra.

- Đừng cản tôi, nếu không, tôi sẽ không khách khí với anh. Tin tưởng anh ta sao? Vậy anh nói cho tôi biết, một nam nhân đi cùng một nữ nhân suốt đêm không quay về, bọn họ có thể làm gì?

Từ Đông nghẹn lời, nhìn qua Hải Như Nguyệt nói không ra lời, Tề Nhạc đi tới bên người Từ Đông, ánh mắt lạnh như băng gật gật đầu, tức giận nói:

- Hải Như Nguyệt, tôi nhịn cô thật lâu rồi. Tốt, cô dẫn đường đi, tùy tiện đi nơi nào. Trước mặt Từ Đông có mấy lời khó nói, hôm nay chúng ta tìm chỗ nói rõ ràng. Hiện giờ tôi không phải tiểu tử mặc cô khi dễ như lúc trước. Cô muốn như thế nào cứ việc nói đi.

Từ Đông nhìn qua Hải Như Nguyệt, lại nhìn Tề Nhạc, trong lòng có chút khẩn trương.

- Tề Nhạc, Như Nguyệt đang nổi giận anh nên bình tĩnh đi.

Tề Nhạc bĩu môi.

- Có hữu dụng sao? Biện pháp duy nhất đối đãi với Phách Vương Long chính là dùng bạo chế bạo.

Tuy biết rõ vân lực của mình chưa khôi phục và thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng từ khi biết Hải Như Nguyệt đến nay, trong lòng của hắn có áp lực, cũng có bất mãn với Hải Như Nguyệt, trong nháy mắt này hoàn toàn bộc phát. Vì tôn nghiêm của nam nhân, hắn đã quên những chuyện khác.

Long khí toàn thân Hải Như Nguyệt bắt đầu khởi động, đưa tay chỉ Tề Nhạc một cái, lại chỉ ra bên ngoài, đi ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất. Tề Nhạc không chút yếu thế, thở sâu, vân lực vận hành vào trong tứ chi bách hải, nhẹ nhàng lóe lên bỏ qua ngăn cản của Từ Đông mà đi ra ngoài.

Nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra khỏi biệt thự, Từ Đông thở dài, hắn biết rõ, mình có đuổi theo cũng vô dụng, đừng nói Hải Như Nguyệt, cho dù là Tề Nhạc, thực lực bây giờ cũng đã hơn hắn, làm sao bây giờ? Tính cách của hai gia hỏa này quật cường, nếu thật đánh nhau, chỉ sợ khó xong việc.

Dù sao Từ Đông cũng là người thông minh, sau khi suy nghĩ ngắn ngủi, linh quang trong đầu lóe lên, lập tức có ý định. Ở chỗ này, có thể ngăn cản Hải Như Nguyệt cùng Tề Nhạc chỉ có một người, chính là Trát Cách Lỗ đại sư, đúng, tìm đại sư đi. Từ Đông nghĩ là làm, vội vàng chạy lên lâu, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào gian phòng của Trát Cách Lỗ đại sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.