Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 302: Rắn, khỉ song sát! (4)



Bốn gã Ma Lang Nhân sau lưng người gấu tản ra hai bên, ngay sau đó lập tức phóng thẳng vào hai người. Trong khái niệm của bọn họ, chỉ cần xê dịch một chút, là có thể biến hai gia hỏa thấp bé này thành thịt nát.

Đáng tiếc, bọn chúng đối mặt không phải người bình thường. Tuy Hồ Quang cùng Dịch An không có chính thức tu luyện ra năng lực của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng mà, bọn họ lại là tiên thiên giác tỉnh giả, cho nên có được năng lực thật mạnh, phát huy năng lực của bản thân lên cao, năng lượng trong cơ thể đã phát triển hơn ba mươi năm nên rất mạnh mẽ.

Bốn tên Ma Lang Nhân xuất hiện, thân thể Dịch An nhảy dựng lên. Hầu tử nhảy có cao như thỏ không? Thực tế trong động vật, đương nhiên là có, nhưng mà, Dịch An hiển nhiên không có biến thái như Mạc Địch a, tuy nhiên chỉ là nhảy lên vài mét, hắn vẫn làm được, từ những linh xảo trong đó, cầm tinh hầu tuyệt đối là một trong những chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mạnh nhất. Bởi vậy, hắn hơi nhoáng thân một chút, dán lên ngực người gấu cuồng bạo, mượn lực dưới chân nhảy lên đầu của con người gấu cuồng bạo.

Hồ Quang không có trốn, nhưng ánh mắt hắn lại trở nên dâm đãng, thân thể bốn con Ma Lang Nhân xê dịch, chân trước của chúng cường hãn, đều chuẩn xác đánh lên người Hồ Quang, đáng tiếc là, Hồ Quang cũng không lập tức hóa thành thịt nát như trong tưởng tượng của bọn chúng.

Từng mảnh vải vóc bay tứ tán, áo khoác ngoài trên người Hồ Quang biến thành vải rách, nhưng Ma Lang Nhân giật mình phát hiện, lúc công kích của chúng đánh lên người gia hỏa này, thân thể của hắn lại trơn trượt như không có lực, quần áo bị phá, nhưng tiểu tử này vẫn đứng ở đó như trước, không lưu lại dấu vết trên người.

Buồn cười nhất là, điếu thuốc trên miệng Hồ Quang kia, lúc này đã cắm vào lỗ mũi của một tên Ma Lang Nhân. Thân thể mạnh hơn nữa, lực phòng ngự lỗ mũi vẫn bằng không, tên Ma Lang Nhân tức giận hét lớn, lúc lấy điếu thuốc ra ngoài, trong lỗ mũi còn có khói trắng bay ra.

Hồ Quang khoanh tay lại, mắng:

- Bà mẹ nó, ngay cả xương sườn của lão tử cũng không buông tha, lão tử liều với các ngươi.

Trong ánh mắt dâm đãng, thân thể của hắn nhoáng một cái, tinh tế vặn vẹo cái eo, trực tiếp vượt qua công kích của một tên Ma Lang Nhân, thân thể như không có xương quấn vào người Ma Lang Nhân.

Lực công kích của Hồ Quang không được, đó là vì thực lực của hắn không thể phát huy ra ngoài, nhưng có một chỗ khiến chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác không có, đó chính là độc.

Tiếng kêu thảm thiết từ miệng Ma Lang Nhân bị quấn vang lên, Hồ Quang hơi đảo người, đã chạy đến một bên, ba gã Ma Lang Nhân khác như thiểm điện lao tới, tuy công kích của bọn chúng đánh lên người Hồ Quang, cũng không cách nào tổn ra tổn thương.

Tính cách của chiến sĩ cầm tinh rắn là một kích mất mạng, mà hắn có hai năng lực chủ yếu đó chính là độc, một còn lại, chính là thân thể mềm mại không xương có thể hóa giải toàn bộ công kích vật lý và năng lượng, bởi vậy, công kích của Ma Lang Nhân không có hiệu quả.

Ma Lang Nhân lúc trước bị Hồ Quang quấn một vòng kia, kỳ thật chẳng qua là bị tay phải Hồ Quang sờ một cái mà thôi, nhưng mà, chính một cái sờ đơn giản đó, hiện tại trên người Ma Lang Nhân xuất hiện vết đen. Dấu vết này từ từ biến lớn, thân thể bị ăn mòn mạnh và mùi vị khó ngửi.

Độc tố của Hồ Quang, không chỉ có kịch độc, đồng thời nọc độc còn bao hàm năng lực tê liệt thần kinh. Một khi trúng độc, đau đớn kịch liệt cho dù là người sắt cũng không thể ngăn cản, lập tức mất đi năng lực chiến đấu, bị ăn mòn mạnh và chờ chết. Loại phương thức công kích này, Hồ Quang trước kia rất khó chịu, nhưng cũng phi thường thành công.

Thành quả chiến đấu của Hồ Quang bên này không tệ, Dịch An bên kia cũng không có nhàn rỗi, hắn nhảy lên đầu của người gấu cuồng bạo, chuyện đầu tiên là đánh rắm lên đầu của người gấu cuồng bạo.

Phốc một tiếng, thân thể Dịch An nhảy dựng lên, đánh tới người gấu cuồng bạo khác, trong miệng còn cười quái dị thối quá thối quá.

Bàn tay gấu cực lớn đánh về phía Dịch An, mà người gấu phía sau Dịch An cũng làm động tác như vậy, hai bàn tay gấu một trước một sau ngăn không gian xê dịch của Dịch An.

Nhưng mà, cầm tinh hầu có năng lực rất mạnh. Bất luận là công kích gì, từ trên lý luận mà nói không có khả năng đồng thời được, mà sức phán đoán linh mẫn của Dịch An lại nắm chắc thời cơ, thân thể đánh ra trước, nghênh tiếp bàn tay gấu chính diện, lập tức nghe âm thanh gãy xương rách da vang lên, đột nhiên thân thể của hắn nghiêng người không tưởng tượng nổi, ngạnh sanh lướt ngang nửa xích, chân phải điểm lên một bàn tay ấu, nghiêng người né tránh, khiến cho một chưởng này đánh không trúng.

Mà lúc này, người gấu lúc trước bị Dịch An đạp lên đầu còn bị đánh rắm vô cùng tức giận, bàn tay gấu cực lớn đập mạnh về phía trước, thân thể Dịch An lại biến mất, ở trước mặt hắn, một chưởng này vừa vặn đập lên người của tên người gấu khác.

Phanh một tiếng vang thật lớn, đồng dạng là người gấu cuồng bạo, đồng dạng có năng lực phòng ngự siêu cường, nhưng một chưởng của đồng bạn, con gấu không may kia đã bị thương và ngã sắp xuống, máu tươi từ mũi miệng phun ra ngoài. Mặc dù thân thể của chúng đúng là cường hãn, nhưng bị một chưởng của đồng bạn làm phát mộng, không thể khiến chúng mất đi năng lực chiến đấu.

Trạng thái cuồng bạo của người gấu có khuyết điểm lớn nhất chính là không đủ lý trí, sau khi bị công kích, thần trí trở nên trống rỗng, cho nên không chút do dự đánh về phía kẻ đánh mình, bàn tay gấu cực lớn của nó không chút do dự đánh lên người của đồng bạn.

Rầm rầm rầm phanh, hai người gấu cuồng bạo điên cuồng công kích lẫn nhau, vào lúc đó, khi mất đi thần trí chúng càng đáng sợ hơn, cơ hồ trong phạm vi mười thước, kình phong đập vào mặt, căn bản không thứ gì có khả năng tiếp cận.

Dịch An cười hắc hắc, hạ xuống đất, thân thể của hắn không có dừng lại, bay thẳng đến Minh Minh, Từ Đông tiếp viện.

Chiến đấu của Hồ Quang cũng chấm dứt, kỳ thật hắn không dùng đại chiêu gì, cũng vô dụng bao nhiêu năng lượng, khi bốn con Ma Lang Nhân kia công kích mình thì thuận tay sờ lên chúng một cái thôi. Dịch An lúc này ăn mặc lôi thôi mang dép lê đi tới chiến trường khác, bốn gã Ma Lang Nhân té xuống đất và la hét thảm thiết.

Hồ Quang cùng Dịch An thuận lợi giải quyết đối thủ cũng không phải thực lực của bọn họ mạnh hơn Minh Minh cùng Từ Đông. Đầu tiên, nếu số địch nhân của bọn họ so với Minh Minh cùng Từ Đông thì ít hơn nhiều. Hơn nữa Ma Lang Nhân và người gấu cuồng bạo xem thường bọn họ, cho nên bị đánh không kịp trở tay.

Tiếp theo, bất luận là rắn hay khỉ, đều dùng linh xảo mà trứ danh, đến hai người bọn họ, càng nhiều nhiều hơn mấy phần hèn mọn bỉ ổi. Bởi vậy, vừa vặn khắc chế người gấu cuồng bạo và Ma Lang Nhân có hình thể lớn công kích chậm hơn, hơn nữa mang theo vài phần vận khí, mới có thể có thành quả chiến đấu như bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.