Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 405: Sa Mạc Phong Bạo (3)



Lục Thương Băng nhìnTề Nhạc, nói:

- Anh tin tưởng em không?

Tề Nhạc nhẹ gật đầu.

Lục Thương Băng trên mặt toát ra vẻ mĩm cười:

- Vậy tốt, để em đến xử lý mọi chuyện.

Vừa nói, nàng tiến lên một bước, nói với nam tử kia:

- Lý Dương, chúng ta chia tay đi.

Lý Dương có chút ngốc trệ nhìn nàng:

- Vì cái gì, vì hắn ta sao?

Tay của hắn không chút khách khí chỉ về phía Tề Nhạc.

Thương Băng nhẹ gật đầu, nói:

- Anh ta là người mà em vẫn yêu, trước kia, em cho rằng anh ấy đã chết, cho nên mới đáp ứng lời theo đuổi của anh, nhưng giờ anh ấy còn sống, cho nên, chúng ta cũng nên kết thúc thôi.

Đôi mày kiếm của Lý Dương cơ hồ dựng thẳng đứng lên:

- Em sở dĩ nói muốn cân nhắc một năm mới có thể quyết định có chính thức tiếp nhận anh hay không có phải là vì hắn không?

Thương Băng kiên định nhẹ gật đầu, nói:

- Không sai, giờ rốt cục cũng tìm được anh ấy, cho nên, giữa chúng ta không thể nào được. Nếu như anh cảm thấy em làm tổn thương anh thì em chỉ có thể nói xin lỗi.

Tề Nhạc ở một bên nhìn Thương Băng, thầm nghĩ, đi ra từ Hắc Ám Quốc Hội quả nhiên không bình thường a! Đây tuyệt đối là cách làm giải quyết nhanh chóng. Trong lúc hai người nói chuyện với nhau hắn đã hiểu ra đại khái. Cảnh sát gọi là Lý Dương này hiển nhiên rất ưa thích Thương Băng, Thương Băng tuy rằng đã đáp ứng lời theo đuổi của anh ta, nhưng cũng chưa chính thức. Nếu nàng đã muốn tự mình giải quyết, vậy thì để nàng giải quyết là tốt rồi.

Ánh mắt Lý Dương như độc xà quét qua trên người Tề Nhạc:

- Không nghĩ tới, em rõ ràng lại chọn một người bình thường như vậy mà lại không chọn anh. Anh có cái gì không tốt, anh có chỗ nào không xứng với em sao?

Thương Băng lắc đầu, nói:

- Anh rất tốt, là em không tốt. Cha anh là phó bộ trưởng Bộ Công An, nhưng anh lại không cần dựa vào cha, chỉ bằng thực lực của mình đã đi được đến như giờ, trở thành một người tuổi trẻ tài cao nhất hệ thống công an, em rất bội phục anh. Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Cho dù tất cả anh đều mạnh hơn anh ấy vô số lần, em cũng chỉ chọn anh ấy. Chuyện này không thể khác được, cho nên xin anh đừng hy vọng nữa.

Lý Dương nổi giận gầm lên một tiếng:

- Không, anh không cam lòng. Anh thật sự không cam lòng. Tiểu tử, mày tên là gì, mày dựa vào gì mà theo đuổi Thương Băng?

Không đợi Tề Nhạc trả lời, Thương Băng đã lướt ngang một bước, ngăn tại giữa Tề Nhạc và Lý Dương:

- Không phải anh ấy theo đuổi em, là em theo đuổi anh ấy.

- À? Thương Băng, em nói gì?

Lý Dương có chút ngốc trệ nhìn nàng.

Thương Băng lặp lại nói:

- Em nói, không phải anh ấy theo đuổi em, mà là em theo đuổi anh ấy, giờ anh đã hài lòng chưa.

- Không, điều đó không có khả năng. Hắn ta nhìn qua bình thường như vậy, thậm chí còn thiếu khuyết một cánh tay, em, em làm sao có thể thích một người như vậy được. Chẳng lẽ hắn ta có bối cảnh gì sao? Không, anh không tin. Thương Băng, em cho anh lý do đi.

Thương Băng lạnh nhạt nói:

- Yêu không cần bất cứ lý do nào cả, nếu anh muốn nói... vậy em chỉ có thể nói, anh ấy ở bất luận mặt nào cũng đều mạnh hơn anh cả. Giờ anh đã hài lòng chưa? Lý Dương, em không muốn tổn thương anh, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, quên em đi, trên cái thế giới nào còn nhiều cô gái tốt hơn em mà.

- Không, anh chỉ cần em. Em nói hắn ta cái gì cũng hơn anh, anh không tin. Tiểu tử, nếu như mày là nam nhân thì đừng trốn sau lưng nữ nhân nữa, đi ra đây, chúng ta nói rõ ràng.

Lý Dương chuyển mục tiêu sang Tề Nhạc.

Tề Nhạc duỗi tay trái ra nắm lấy vai Thương Băng:

- Thương Băng, để anh đến đi. Anh nghĩ, để anh tới giải quyết vấn đề này thì tốt hơn.

Thương Băng chần chờ một chút:

- Thế nhưng anh bây giờ? Lý Dương rất mạnh, anh ta có địa vị hôm nay đều là dựa vào thực lực của mình cả. Hiện giờ trong hệ thống công an của kinh thành, anh ta cũng là người duy nhất thắng được em.

Nghe xong lời nói của Thương Băng, trong lòng Tề Nhạc không khỏi cả kinh, thực lực của Lục Thương Băng thế nào hắn rất rõ. Đổi lại trước kia, nam nhân gọi là Lý Dương này hắn tự nhiên sẽ không để vào mắt, nhưng giờ lại không giống thể, không có Vân Lực sao hắn có thể là đối thủ của người này được? Bất quá, thân là một nam nhân, dưới loại tình huống này cũng không thể nào lùi bước được. Tề Nhạc cơ hồ không chút cân nhắc liền bước lến trước Thương Băng, dừng trước mặt Lý Dương nửa mét.

- Mày dựa vào cái gì?

Lý Dương nhìn Tề Nhạc so với mình còn cao hơn nữa cái đầu, về dáng người thì Tề Nhạc hiện giờ cũng không thua kém đối phương bao nhiêu, cũng lưng dài vai rộng, tuy rằng cơ bắp không khoa trương như đối phương nhưng lại hơn khí chất.

Tề Nhạc quay đầu nhìn về phía Thương Băng, chỉ chỉ lồng ngực của mình nói:

- Thương Băng, có thể mượn năng lượng của em một chút được không?

Thương Băng đưa tay phải mình đến trước mặt Tề Nhạc, Tề Nhạc kéo tay nàng, ấn lên Kỳ Lân Châu trước ngực mình. Tuy rằng năng lượng của Thương Băng không đồng nguyên với hắn, nhưng năng lượng Phong thuộc tính của Thương Băng trải qua Kỳ Lân huyết mạch Tề Nhạc phụ trợ, vẫn có thể mở ra Kỳ Lân Châu. Thanh sắc quang mang nhàn nhạt sáng lên, một cái hộp gấm trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay Tề Nhạc.

Ánh mắt Tề Nhạc không lộ chút gì nhìn Lý Dương, nói:

- Chỉ bằng cái này. Nếu như anh có bản lĩnh thì đi tranh thủ một cái như vậy đi, như vậy, anh sẽ có tư cách cạnh tranh với tôi.

Vừa nói, hắn từ từ mở hộp gấm trong tay ra.

Cái hộp gấm, đúng huân chương thủ hộ Kim cương mà lúc trước Cơ Trường Minh thượng tướng cho hắn, kỳ thật, ngay cả Tề Nhạc cũng chưa xem qua cái huân chương này thế nào. Trong lúc hộp gấm từ từ mở ra, bảo quang nhàn nhạt lập tức từ trong hộp tán phát ra.

Một tấm thẻ tựa như thẻ từ xuất hiện, chỉ có điều, nó cũng không phải làm từ nhựa plastic, hoàn toàn là do bạch kim tinh khiết nhất tạo thành, trên đó khảm nạm tổng cộng 108 khỏa kim cương màu xanh da trời. Kim cương chói mắt ở chính giữa thẻ khảm nạm thành bộ dạng quốc huy, ở phía trên nhất, hai chữ do hồng bảo thạch điêu khắc mà thành hết sức chói mắt, đó chính là danh tự của Tề Nhạc.

- So tiền sao? Tao không tin Thương Băng vì tiền lại bỏ qua tao.

Lý Dương hiển nhiên cũng không rõ trong hộp đến cùng là vật gì.

Tề Nhạc lấy tấm thẻ Bạch Kim Kim Toản Thạch kia ra, lạnh nhạt nói:

- Anh nhìn rõ đã rồi nói sau.

Lúc này, Lý Dương mới thấy rõ ràng, ở mặt khác của thẻ, cũng là một quốc huy, chỉ có điều quốc huy hoàn toàn do kim cương trong suốt khảm nạm thành. Ngón tay Tề Nhạc nhẹ nhàng lật qua, trong bảo quang lập loè, Lý Dương rốt cục cũng trông thấy trên đó một ấn ký khiến huyết dịch hắn như đông cứng lại.

- Kim cương huân chương, đây là, đây là kim cương huân chương đẳng cấp cao nhất của quốc gia? Không, điều này sao có thể?

Lý Dương vô ý thức lùi về sau hai bước, giật mình nhìn Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Vì sao lại không thể? Chẳng lẽ tôi không thể có được nó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.