Tề Nhạc lấy cái bật lửa từ trong túi quần của mình ra, cười khổ nói với Tuyết Nữ.
- Tuyết Nữ, cô đừng hiểu lầm. Chúng tôi thực sự muốn giúp cô, tôi có
thể tưởng tượng cô đã trải qua chuyện bi thảm như thế nào. Hiện tại xem
ra cô rất không tin tưởng chúng tôi. Cho nên tôi chỉ có thể biến cô
thành Tuyết Nữ khác, đợi đến sáng ngày mai sẽ đưa cô trở lại Viêm Hoàng
hồn.
- Cha.
Tề Nhạc bật cái bật lửa trên tay, ngọn lửa yếu ớt mang đến vài phần ánh sáng cho căn phòng.
Trong khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện, ánh mắt Tuyết Nữ lập tức trở nên
ngưng đọng lại, ngơ ngác nhìn ngọn lửa có chút phun ra nuốt vào kia,
trong miệng thì thào:
- Lửa, là lửa, không, là lửa a! Đừng, đừng, lửa lớn quá!
Ánh mắt của nàng dần dần trở nên mê ly, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch
liệt, bất quá, dưới sự khống chế của Văn Đình thì hiện giờ nàng không
cách nào di chuyển.
Thân thể Tuyết Nữ đang run rẩy kịch liệt, tựa hồ nhớ lại bộ dạng của
nàng lúc bị Tề Nhạc và Văn Đình bắt trở lại, Tề Nhạc thử thăm dò hỏi:
- Tuyết Nữ, đừng sợ, cha ở chỗ này, cha sẽ bảo hộ con.
Nghe được thanh âm Tề Nhạc, trong ánh mắt trống rỗng của Tuyết Nữ có
thêm vài phần thần thái, nhìn Tề Nhạc, gọi to một tiếng duyên dáng:
- Cha, Tuyết Nữ sợ lắm, cha ôm Tuyết Nữ đi.
Văn Đình thở dài một hơi, phán đoán của nàng và Tề Nhạc quả thực chính
xác, buông lỏng khống chế thân thể Tuyết Nàng, để nàng tùy ý nhào vào
ngực Tề Nhạc.
Tề Nhạc an ủi Tuyết Nữ, trong nội tâm còn có
vài phần cảm giác thỏa mãn, hắn còn ưa thích Tuyết Nữ a! Tuy rằng lúc
này thân thể nàng vẫn lạnh như băng nhưng Tuyết Nữ bây giờ lại khiến hắn cảm giác được thân thiết dị thường.
Văn Đình nói:
- Xem ra tình huống Tuyết Nữ rất không ổn. Theo góc độ y học mà nói thì cô ấy hẳn là bị tâm thần phân liệt. Khi bị hỏa diễm kích thích thì tinh thần của cô ấy lập tức chuyển biến, biến thành Tuyết Nữ lúc nhỏ, hẳn là lúc nhỏ cô ấy đã bị kích thích mãnh liệt. Mà sau khi đợi cô ấy bình
tĩnh trở lại, tâm tình lúc nhỏ dần dần biến mất, cô ấy sẽ lại là Tuyết
Nữ lạnh lùng kia. Tề Nhạc, lúc này anh rước phiền vào người rồi.
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ, nói:
- Nhưng bây giờ anh có biện pháp nào khác đâu?
Văn Đình nói:
- Tuyết Nữ lại biến thành con gái của chúng ta rồi. Hiện giờ anh nhẫn
tâm đưa cô ấy trở về sao? Cô ấy tựa hồ đã đóng băng lòng mình rồi, nếu
đưa cô ấy trở về thì cô ấy vĩnh viễn không cách nào được chữa khỏi.
Tuyết Nữ có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, hỏi:
- Cha, Tuyết Nữ làm sao vậy?
- Tuyết Nữ không sao cả, chỉ là vừa rồi con gặp phải ác mộng. Nào, ngủ
đi, có cha bên cạnh con đây, không ai có thể xúc phạm Tuyết Nữ của chúng ta đâu.
Tề Nhạc an ủi Tuyết Nữ, một cánh tay ôm nàng đặt lên giường, Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc, nhẹ gật đầu nhu thuận, nhắm mắt lại, một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Cảm giác được Tuyết Nữ đã ngủ say, Tề Nhạc mới hướng Văn Đình nói:
- May mắn là chúng ta đã không giải trừ cấm chế năng lượng. Nếu không
thì vừa rồi đã phiền toái rồi. Cũng không trách được bọn Thiên Hồn lại
gọi Tuyết Nữ là quả bom hẹn giờ. Anh cũng không nỡ để cô ấy chịu khổ
nhưng dưới tình huống hiện giờ, nếu như để Tuyết Nữ như trước lại bên
người chúng ta thì thật sự không có biện pháp ứng phó.
Trong mắt Văn Đình đột nhiên sáng ngời, nói:
- Cũng không phải là không có biện pháp. Nếu như em đoán không sai thì
đại đa số thời gian trước kia Tuyết Nữ đều ở trạng thái lạnh như băng.
Chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy lửa mới biến thành Tuyết Nữ tràn ngập sợ hãi
trong nội tâm như lúc này. Nếu như chúng ta có thể một mực bảo trì trạng thái của cô ấy hiện giờ thì lẽ qua một thời gian dài, hai tính cách
phân liệt của cô ấy có thể dung hợp lại làm một. Hơn nữa, với trạng thái hiện tại thì Tuyết Nữ không có bất kỳ uy hiếp gì.
Tề Nhạc khẽ động trong nội tâm, nói:
- Ý của em là từ giờ trở đi chúng ta không cấm kỵ lửa, ngược lại còn
thường xuyên để cô ấy nhìn thấy lửa, bảo trì tính cách hiện tại của cô
ấy, đúng không?
Văn Đình mỉm cười, nói:
- Đúng là
như thế, nói như vậy thì chúng ta không còn lo lắng cái gì. Hiện giờ cô
ấy rất tin phục anh. Sáng ngày mai, đợi sau khi cô ấy tỉnh lại thì anh
bắt đầu quán thâu ý niệm sống mái với nhau cho cô ấy. Tuy lúc đầu có khả năng rất khó tiếp nhận nhưng qua một thời gian dài thì có thể tốt đi.
Đợi sau khi tình huống Tuyết Nữ ổn định lại thì chúng ta sẽ trả năng lực lại cho cô ấy, sau đó rời khỏi đây.
Năm ngày sau, Tề Nhạc và Văn Đình chú ý cẩn thận thí nghiệm, rốt cục tính cách của Tuyết Nữ cũng đã ổn định lại. Lúc mới bắt đầu, Tuyết Nữ gọi Tề Nhạc là cha như lúc
nhỏ thập phần bài xích hỏa diễm như trước, nhưng không biết vì cái gì mà tín nhiệm của cô ấy đối với Tề Nhạc lại mạnh phi thường. Trong lúc Tề
Nhạc không ngừng chỉ bảo, cô ấy đã dần dần hiểu được hỏa diễm hiện giờ
cũng không phải hỏa diễm kinh khủng như trong trí nhớ, dần dần có thể
thích ứng.
Trong năm ngày này, Tuyết Nữ lạnh như băng xuất
hiện tổng cộng bảy lần. Vốn Tề Nhạc còn muốn thăm dò cải biến của cô ấy
thoáng một chút nhưng sự thật chứng minh băng sơn cũng không phải dễ
dàng tan chảy như vậy. Sau mấy lần thăm dò liên tiếp, hận ý của băng sơn Tuyết Nữ đối với Tề Nhạc tựa hồ không ngừng tăng lên.
Cho
nên mỗi khi nàng xuất hiện thì Tề Nhạc dứt khoát bật bật lửa lên, triệu
hoán cô con gái bảo bối đáng yêu của mình trở về. Mà buổi tối lúc ngủ
thì đặt một ngọn nến đủ thiêu đốt suốt một đêm, như vậy sẽ không sợ
Tuyết Nữ biến trở lại bình thường.
Sau khi trải qua ba ngày
tiếp theo, lại thêm hai ngày thí nghiệm xác định không có bất kỳ vấn đề
gì, rốt cục ba người đã ra khỏi suối nước nóng Long mạch. Tuy rằng chỉ
đợi năm ngày, hơn nữa phần lớn thời gian đều đặt lên người Tuyết Nữ
nhưng Tề Nhạc và Văn Đình vẫn không ngừng tu luyện, hai người bọn họ
không ngừng thí nghiệm kỹ năng hợp thể, càng ngày càng hoàn mỹ. Bất quá, thời gian hợp thể mỗi ngày của hai người chỉ chừng 10 phút, lưu lại 20
phút để ứng biến.
- Đình Đình, chúng ta đi đâu bây giờ?
Tay trái Tề Nhạc nắm lấy vô lăng, cảm thụ được không khĩ vững chắc của sàn xe Q7, hướng Văn Đình hỏi.
Văn Đình và Tuyết Nữ ngồi ở ghế sau, nói:
- Tùy anh, kinh thành ở phía bắc, vậy anh cứ đi về phía nam a. Em sẽ
tận lực cảm thụ nơi nào có khí tức năng lượng khí tức xuất hiện. Tìm
kiếm hung thú, chỉ sợ cũng chỉ có thể dựa vào vận may rồi.
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Hung thú bình thường có khả năng xuất hiện khá lớn ở thâm sơn đầy
lầy, chúng ta đang đi trên quốc lộ, không dễ tìm được. Như vậy đi, chúng ta lấy thành đô làm phương hướng mở đầu, sau đó đi theo sông Tàng Tuyến lên Tây Tạng. Anh sớm nghe phong cảnh sông Tàng Tuyến rất đẹp, lúc này
cũng có thể nhìn một chút. Nơi đó hoang vắng, anh nghĩ số lượng hung thú nhất định không ít.