Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 449: Không chiến mà khuất phục người (1)



- Kỳ Lân hình người!

Hỗn Độn Vương hô nhỏ một tiếng.

Tề Nhạc chậm rãi đi ra cửa động, hư ảnh Kỳ Lân ngoài động phiêu phù, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, hào quang nhàn nhạt không ngừng lóe lên, cũng không có áp lực thực chất xuất hiện, nhưng mà, Tề Nhạc và hư ảnh Kỳ Lân trên đỉnh đầu của hắn mang lại cho Hỗn Độn Vương áp lực cực lớn trong lòng.

Hỗn Độn Vương rất rõ ràng, thần thú và hung thú càng cường đại, càng che dấu khí tức của mình, tinh thần lực của nó phi thường cường đại, nhưng mà trên người Tề Nhạc hoàn toàn không nhìn thấy một tia năng lượng nào, loại tình huống này càng làm nội tâm Hỗn Độn Vương tràn ngập cảm giác sợ hãi, che dấu khí tức tới mức độ như vậy, cho dù là Kỳ Lân nó từng nhìn thấy cũng không làm được!

Trong Kỳ Lân nhất tộc có bao nhiêu thành viên nó đều quen thuộc, nhưng mà, người trẻ tuổi tướng mạo bình thường trước mắt lại chưa từng gặp qua. Hơn nữa, nó cũng chưa từng nghe nói trong Kỳ Lân nhất tộc có Kỳ Lân nào mang theo bốn loại thuộc tính.

Tề Nhạc không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng quan sát Hỗn Độn Vương, hào quang màu bạc trong mắt của hắn phi thường bình thản, cũng không có ý định ra tay.

Hỗn Độn Vương thử thăm dò, nói:

- Kỳ Lân, anh là người của Kỳ Lân nhất tộc? Vì sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh.

Tề Nhạc vẫn lạnh nhạt nhìn qua Hỗn Độn Vương.

- Thứ mày chưa từng nhìn thấy còn nhiều lắm, chẳng lẽ, trên thế giới này chuyện gì mày cũng hiểu được sao. Muốn tao động thủ, hay mày tự sát đây?

- Kháo, thực là quá bá đạo ah!

Thâm Hải Minh Xà thầm nghĩ trong lòng, ngay cả nó bây giờ cũng không hiểu tình huống cụ thể của Tề Nhạc, từ biểu hiện mà nhìn, trên người Tề Nhạc không có chút năng lượng chấn động nào, nhưng mà, không có năng lượng, cái hư ảnh Kỳ Lân cùng với đôi mắt màu bạc là chuyện gì? Chẳng lẽ, những ngày này Tề Nhạc gặp kỳ ngộ trong động sao, đã biến thành cường đại?

Hỗn Độn Vương cả giận nói:

- Nơi này là lãnh địa của tao, mày có can đảm bảo tao tự sát?

Tề Nhạc thản nhiên nói:

- Đó là trước kia, từ giờ trở đi, lãnh địa của mày đã thuộc về thần thú, cũng thuộc về tao. Nếu như mày không muốn tự sát, vậy động thủ đi, tao sẽ cho mày hiểu rõ, cái gì gọi là tư vị sống không bằng chết.

Hỗn Độn Vương lúc này đã triệt để sợ hãi, trong đời này nó chưa từng nhìn thấy sinh vật nào nói chuyện với nó như vậy cả, Kỳ Lân nhất tộc đúng là một trong những chủng tộc nó sợ hãi nhất, nếu như chỉ bằng vào thực lực đối kháng, chỉ cần đối phương không phải Hắc Kỳ Lân, nó có lòng tin định trụ đối phương, nhưng Kỳ Lân nhất tộc có năng lực chung cực Kỳ Lân Tí thật sự là đáng sợ.

Chỉ cần Kỳ Lân trưởng thành thi triển, cho dù nó có thể tu luyện tới hình người, cũng sẽ bị đối phương hủy diệt. Mà Kỳ Lân trước mặt này, chẳng những là Hắc Kỳ Lân cường đại nhất trong Kỳ Lân nhất tộc, hơn nữa hắn còn có tường vân bốn màu, hơi trọng yếu hơn là, hắn đã tu luyện tới trình độ biến thành hình người, loại dấu hiệu này, đều không phải giả tạo a! Lời nói của Tề Nhạc rất cuồng, lọt vào tai của nó, hoàn toàn là biểu tượng của lực lượng.

Cho dù Hỗn Độn Vương sống thêm một vạn năm, cũng không có khả năng nghĩ đến, Kỳ Lân ở trước mặt của mình, vốn không phải Kỳ Lân chính thức, mà là nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, tự nhiên hình thái là hình người. Mà nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân lại diễn ra vào cuối thời kỳ viễn cổ cự thú, do Kỳ Lân nhất tộc bí mật tiến hành.

Hiện tại Tề Nhạc và Thâm Hải Minh Xà cũng không biết đang ở thời đại nào của viễn cổ cự thú, nhưng tuyệt đối không phải cuối thời kỳ này, Từ những rừng rậm nguyên thủy không bị con người khai thác này là hiểu được.

- Kỳ Lân, mày không nên quá đắc ý. Mày làm như vậy, tuyệt đối sẽ khơi mào chiến tranh giữa thần thú và hung thú đấy, chẳng lẽ, chuyện này mày muốn nhìn thấy sao? Không phải Kỳ Lân các người gần đây phản đối chiến tranh sao?

Hỗn Độn Vương vừa nhìn Tề Nhạc, vừa khống chế thân thể của mình lui lại nhanh chóng.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Đó là trước kia. Hiện tại chúng ta đã quen rồi. Không tệ, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta ưa thích hòa bình. Nhưng mà, nếu như trên thế giới này không có hung thú chúng mày tồn tại, tao nghĩ, thời gian bình thường còn dài hơn, thế giới này cũng được yên bình. Không sai, trước kia mày chưa từng gặp qua tao, mà thực lực chân chính của thần thú, hung thú chúng mày làm sao nhìn thấy được. Hiện tại, tao cho mày xem, cái gì là thực lực chân chính của Kỳ Lân.

Hai đạo quang mang đen bạch đồng thời sáng lên, Tề Nhạc chậm rãi nâng tay trái của mình lên.

Nếu như đổi lại bình thường, Hỗn Độn Vương nhìn thấy Kỳ Lân duỗi tay trái ra, nhất định sẽ cho rằng đối phương khinh miệt mình, bởi vì tay phải của Kỳ Lân mới là nguồn suối sức mạnh. Nhưng mà. Tề Nhạc trước mặt mang cho nó cảm giác thâm bất khả trắc. Nhìn thấy Tề Nhạc nâng tay trái lên, nó chẳng những không có khinh miệt, trong nội tâm sợ hãi càng nhiều hơn.

Hai đạo quang mang đồng thời sáng lên, đường kính Kỳ Lân kính nửa mét lăng không hiện ra ngoài. Hào quang lập loè, mặt kính bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời, bao phủ thân thể Hỗn Độn Vương.

- Lại là Kỳ Lân kính, mày nhất định là tộc trưởng mới của Kỳ Lân tộc.

Trong miệng Hỗn Độn Vương phát ra một tiếng kêu to. Nó không dám có chút do dự nữa, thân thể đã lui về phương xa. Hình thái thực thể biến mất, hoàn toàn hóa thành một đạo sương mù màu xám, trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà.

Hào quang lóe lên, Kỳ Lân kính lại quay về trong người Tề Nhạc, cúi đầu xuống, cánh tay phải của hắn đã mọc lại, thở dài một hơi. Nói:

- Cuối cùng cũng dọa thằng này chạy đi. Minh Xà đại ca, anh đã khôi phục chín đầu còn sợ Hỗn Độn sao?

Con mắt Thâm Hải Minh Xà trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Tề Nhạc.

- Vừa rồi là anh dọa hắn chạy?

Tề Nhạc nhìn hắn, mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh không phát hiện, trong thân thể của tôi không có chút năng lượng nào sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải chiến đấu.

- Nha. Trời ạ! Tề Nhạc, anh rất trâu nha!

Thâm Hải Minh Xà trong nội tâm không khỏi tràn đầy sợ hãi:

- Tề Nhạc ah! Anh có biết hay không, vừa rồi là Hỗn Độn hóa thành hình người đấy, chỉ sợ thực lực không dưới vương của hung thú! Tuy tôi bề ngoài là như vậy, nhưng năng lượng của tôi vô cùng kém. Duy trì lôi điện và mây đen chung quanh thân thể vô cùng khó khăn. Anh còn bảo tôi đành với hắn chẳng phải tìm chết sao! Nhưng mà. Anh có thiên phú biểu diễn nha, đừng nói là Hỗn Độn Vương, ngay cả tôi cũng bị gạt.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Mặc dù nhân loại chúng tôi không có thân thể cường đại như thần thú và hung thú, nhưng mà, chúng tôi có trí tuệ không phải các người bì được. Chiêu vừa rồi, gọi là không thành kế. Nhưng mà, chuyện này không phải mình tôi có thể hoàn thành, anh phối hợp cũng tốt nha! Ha ha. Không nghĩ tới, chúng ta lại dọa một cường giả bỏ chạy. Loại cảm giác không chiến mà khuất phục người thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.