Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 463: Đệ nhất dũng sĩ (3)



Hào quang của Kỳ Lân Châu lại sáng lên, thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà lập tức xuất hiện, chín đầu to đồng thời hất lên, lập tức khiến chung quanh khủng hoảng, tất cả người của dân tộc Thổ lui ra phía sau.

Sắc mặt Đồ Tiết hơi đổi, hắn không có lui về phía sau, ánh mắt sáng quắc nhìn qua Thâm Hải Minh Xà của Tề Nhạc, trầm giọng nói:

- Tề huynh đệ, anh đây có ý gì?

Sở dĩ Tề Nhạc triệu hồi Thâm Hải Minh Xà, nguyên nhân rất đơn giản, hắn biết rõ, nếu muốn ngẩng đầu lên trước những cư dân thuần khiết này, nhất định phải muốn biểu hiện thực lực của mình. Nếu Bá Ca có thể cưỡi hắc hổ, chính là triệu hồi Thâm Hải Minh Xà cũng không có gì không thể, còn có thể cho đối phương chấn nhiếp nhất định.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đồ Tiết đại ca, xin anh đừng hiểu lầm, con rắn này là đồng bọn của tôi. Giống như con Hắc Hổ của Bá Ca vậy. Nó chỉ bảo hộ tôi thôi. Bá Ca không phải muốn chiến đấu công bằng sao? Tôi có đồng bọn trợ giúp, như vậy anh ta càng không cảm thấy tôi miệt thị anh ta.

Bá Ca trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, khí thế đã không còn mạnh như lúc trước, tuy con Hắc Hổ này không nhỏ, nhưng từ bộ dáng của Thâm Hải Minh Xà, tuy cố ý thu nhỏ thân thể lại, nhưng mà cũng dài hơn hai mươi mét, to lớn như một căn nhà, huống chi, nó có tới chín đầu. Cho nên không phải thứ lương thiện gì.

Đồ Tiết ổn định cảm xúc của tộc nhân chung quanh, nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, không khỏi nhíu mày, trong cuộc sống những người bộ lạc như bọn họ, chưa bao giờ nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà là hung thú trên biển, nhưng dựa vào khi tức nó tản mát ra ngoài, bọn họ có thể nhận ra sự cường đại của Thâm Hải Minh Xà. Trong lúc nhất thời, chung quanh yên tĩnh lại, ngay cả Bá Ca cũng do dự.

Tề Nhạc nhìn Bá Ca, nói:

- Chỉ là tranh giành khí phách, còn cần tái chiến sao?

Con Hắc Hổ của Bá Ca phát ra một tiếng gầm rống thật lớn, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Thâm Hải Minh Xà vừa xuất hiện, hổ với tư cách Bách Thú Chi Vương, nó cũng không sợ khí tức của Thâm Hải Minh Xà, thả người tới đến bên cạnh Bá Ca.

Có lẽ do nghe được Hắc Hổ gầm rống, lòng tự tin của Bá Ca lại dâng lên, hắn lớn tiếng nói:

- Chiến, đương nhiên phải chiến. Tiểu tử từ bên ngoài, anh dùng binh khí gì?

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Tôi tên là Tề Nhạc, thỉnh anh nên gọi tên của tôi. Về phần binh khí, tôi không cần.

Bá Ca cường hoành mà nói:

- Không, chúng ta chiến đấu công bằng, thỉnh anh lựa chọn binh khí.

Tề Nhạc thấy đối phương kiên trì, trầm giọng nói:

- Tôi không có ý xem thường anh, tôi chỉ cho anh biết, hai tay của tôi chính là binh khí tốt nhất.

Vừa nói, hắn nhảy lên, rơi vào đầu của Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà.

Bá Ca nhìn qua Đồ Tiết bên cạnh, Đồ Tiết gật đầu với Tề Nhạc, nói:

- Kính xin Tề huynh đệ hạ thủ lưu tình.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đại thúc, ngài khách khí. Chúng ta chỉ luận bàn mà thôi.

Bá Ca nghiêng người, cũng nhảy lên người con Hắc Hổ. Con Hắc Hổ nhảy tới bên cạnh cây thương, cánh tay phải dùng sức, trực tiếp rút trường thương lên, cây thương dài sáu mét vô cùng cân xứng với con Hắc Hổ, cổ tay chấn động, một cổ khí thế mạnh mẻ thản nhiên tràn ra, một thương nơi tay. Khí thế của Bá Ca không giống, nhìn qua Tề Nhạc, hắn hơi cúi người, làm ra bộ dáng chuẩn bị công kích.

Thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà cuộn lại, cũng không có ý định công kích, chín cái đầu phân ra phương hướng khác nhau, mười tám đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào con Hắc Hổ, khí tức trong miệng phun ra nuốt vào. Cũng không có ý công kích.

Tề Nhạc đứng trên đầu to ở giữa, vị trí còn cao hơn Bá Ca vài thước, từ trên cao nhìn xuống Bá Ca, hào quang trong mắt từ từ cứng lại. Vân lực không nhiều lắm trong cơ thể tản ra khắp toàn thân, năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên tự hành vận chuyển, tinh thần lực khuếch trương. Bao trùm toàn bộ sân trống, rõ ràng nắm chặt hướng chuyển động của đối phương.

Bá Ca chợt quát một tiếng, con Hắc Hổ và hắn phối hợp vô cùng ăn ý, một người một cọp, hóa thành một tia chớp màu đen, bay thẳng tới Tề Nhạc ở đầu chính giữa.

Bá Ca cũng không phải nói khoác, trường thương trong tay, lập tức trở nên không giống lúc trước, trường thương mang theo quang mang ố vàng, huyễn hóa thành từng đạo thương ảnh. Từ các phương hướng khác nhau đánh về phía Tề Nhạc. Trong mắt Tề Nhạc xuất hiện kinh ngạc. Nhưng hắn không có lo lắng, cho dù Bá Ca và con Hắc Hổ phối hợp ăn ý cũng không bằng mình và Thâm Hải Minh Xà tâm ý tương thông. Không đợi thương ảnh tới người. Chín cái đầu của Thâm Hải Minh Xà đồng thời lui về phía sau. Khiến cho Tề Nhạc dễ dàng tránh né công kích của Bá Ca. Nhưng mà, thời điểm này con Hắc Hổ lại xuất hiện. Một khỏa quang đạn màu đen trong miệng của hắn phun ra, nếu như không phải có bó đuốc chung quanh, sẽ không phát hiện được vào buổi tối.

Mười tám con mắt của Thâm Hải Minh Xà đồng thời sáng lên, cái miệng đầu tiên bên trái mở ra, một đạo tử sắc thiểm điện bỗng nhiên bắn ra, tia chớp có tốc độ thế nào? Phát sau mà tới trước, hào quang lóe lên, trong tiếng ầm ầm, đã ngăn cản công kích của con Hắc Hổ, khí lưu năng lượng tản ra, đem Bá Ca cùng con Hắc Hổ của hắn bức đứng nguyên vị trí.

Con mắt của con Hắc Hổ mở to, quang mang trong mắt sáng rực, năng lượng khổng lồ kéo lên trên toàn thân của nó, thần quang trong mắt hiện ra ngoài, gào thét trầm thấp, Tề Nhạc thông qua tinh thần lực cảm giác phát hiện, năng lượng của Bá Ca và con Hắc Hổ không giống trước, màu ố vàng trên trường thương của Bá Ca biến thành màu đen, thân thương như mơ hồ, hắn biết rõ, đối thủ sắp công kích toàn lực.

Tề Nhạc vẫn đứng nguyên vị trí cũ, vân lực trong cơ thể tập trung lại, hắn biết rõ, chiến đấu chính thức sắp bắt đầu.

Quả nhiên, vân lực của Tề Nhạc vừa mới triệu tập, con Hắc Hổ đã nhào tới, tốc độ hiện giờ nhanh gấp đôi lúc trước, đồng thời, lần này con Hắc Hổ buông tha công kích, lực công kích chủ yếu hoàn toàn do Bá Ca phát ra, trường thương dài sáu mét của Bá Ca phát ra từng đạo hào quang màu đen, không khí dưới cổ năng lượng khổng lồ thế này liền vặn vẹo. Tất cả khí tức tập trung lên người của Tề Nhạc, năng lượng khổng lồ trực tiếp bắn vào thân thể của hắn, đồng thời, Bá Ca lúc này công kích phi thường xảo diệu, đồng thời công kích Tề Nhạc, mười tám đạo hư ảnh của trường thương hiện ra, trực tiếp công kích mười tám đôi mắt của Thâm Hải Minh Xà.

Đối mặt công kích như vậy, Tề Nhạc không có né tránh, đứng nguyên tại vị trí, hào quang trong mắt hắn sáng lên, đồng tử màu bạc hiện ra rõ ràng trong đêm tối, một cổ khí thế vô cùng bá đạo hiện ra ngoài, Tề Nhạc ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét điếc tai, khí tức khủng bố áp tới, đem Bá Ca và con Hắc Hổ kia bao phủ vào trong năng lượng của hắn. Bá Ca còn không có phản ứng quá lớn, chỉ cảm giác áp lực thật lớn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.