Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 477: Tộc trưởng Tộc Thổ Cao Sơn (2)



Nghe đối thoại của bọn họ, Tề Nhạc đã hiểu đại khái tình huống bây giờ, nhìn vào hắn, bộ dáng của đám người Tộc Thổ Cao Sơn chất phác này, hình như cũng có phân tranh quyền lực a, chẳng lẽ, đây chính là tật xấu của nhân loại sao? Vì quyền lực, chuyện gì cũng có thể làm được. Bá Ca có tính tình gì Tề Nhạc rất rõ ràng, từ ngày đó đánh một trận đã hiểu rõ rồi.

Tuy hắn hơi lỗ mảng, nhưng tuyệt đối không nói dối, nếu hắn đã nói như vậy, trừ phi xác thực là hiểu lầm, nếu không gia hỏa Lô Tư này chẳng phải thứ gì tốt. Bá Ca gầm lên giận dữ, cây thương run lên, chân tay của Đồ Tiết ra, trường thương mang theo khí kình bành trướng, đâm vào ngực của Lô Tư.

Sắc mặt Lô Tư đại biến, vô ý thức lui về phía sau một bước, hiển nhiên hắn cũng có chút công phu, nhưng trong lúc vội vàng, trên tay không có binh khí nào, thân thể trùn xuống, dùng hai tay ngăn cản cán thương.

Lực lượng Bá Ca là thế nào? Tuy danh xưng đệ nhất dũng sĩ của Tộc Thổ Cao Sơn là hơi quá, nhưng lực lượng của hắn trong cả Tộc Thổ Cao Sơn cũng tính là thượng đẳng, trường thương bị đối phương ngăn cản, lập tức toàn lực ép xuống, đấu gối của Lô Tư mềm nhũn, đã quỳ một gối xuống mặt đất, sắc mặt vô cùng khó coi, miễn cưỡng chèo chống.

Thời điểm Bá Ca động thủ cũng đã nổi sát tâm, đôi mắt lóe sáng, con hắc hổ bên dưới thân cũng động, há miệng phun ra năng lượng màu đen, nhắm thẳng ngực của Lô Tư, Bá Ca e sợ Đồ Tiết động thủ, động tác thật nhanh, lúc này, Đồ Tiết kinh ngạc ngắn ngủi, nhưng đã không kịp.

- Ai dám tổn thương cha ta.

Một âm thanh bén nhọn vang lên, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện, ánh mắt Tề Nhạc co rút lại, thò tay giữ chặt Đồ Tiết, nhanh chóng lui ra phía sau mười mét, kéo về bộ lạc Đồ Tiết.

Thân ảnh này vô cùng mau lẹ, một đạo hồng sắc hào quang vừa vặn ngăn cản năng lượng Lô Tư cùng hắc hổ. Hào quang lập tức đại phóng, oanh một tiếng thật lớn, đón đở công kích của hắc hổ.

Tuy thực lực của Bá Ca không kém, nhưng cậy nhờ chính thức của hắn chính là hắc hổ tu vi hai ngàn năm. Năng lượng bộc phát, chấn đắc toàn thân hắn lắc lư, mà hắc hổ cũng lui ra sau hơn mười mét mới đứng vững. Đối diện với bọn họ, Lô Tư đã được cứu ra, nhìn sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, cứu hắn là một người trẻ tuổi. Từ tướng mạo mà nhìn, chí ít có bảy thành tương tự Lô Tư, nhưng thân thể cao lớn hơn Lô Tư một chút, lúc này, hắn cưỡi trên lưng một con quái thú, trong mắt có hào quang âm độc, mặt mũi tràn đầy bất thiện nhìn qua Bá Ca.

Con quái thú dưới thân của người này làm Tề Nhạc chú ý, đó là một con quái thú kỳ quái, bề ngoài có chút giống với Lục Lân Liệt Thụ Tích, mặc dù, thân thể lại không có cao như Lục Lân Liệt Thụ Tích, nhưng lại rất dài, cơ hồ có so sánh với thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích khi sử dụng nội đan, hơn nữa, sau lưng của nó có đôi cánh lớn, trong miệng có chất nhầy màu tím, nhỏ trên mặt đất, phát ra âm thanh quái dị, trên đầu quái thú có hai sừng, sừng của nó uốn lượn, sừng nhọn chỉa về phía trước, có hào quang âm u lóe lên, con mắt của nó kỳ lạ nhất, con quái thú này chỉ có hai mắt, nhưng hai mắt của nó chuyển động khác biệt, một trên một dưới, có khi chuyển động ra xung quanh. Làn da trên người không khác gì màu đất chung quanh.

Con quái thú kia xuất hiện, làm cho Tề Nhạc nhớ tới một loài động vật thời đại của mình, chỉ có điều, thể tích của con quái vật này lớn hơn con ở thời đại hắn nhiều, chính là tắc kè hoa. Hiện tại Tề Nhạc còn không dám khẳng định, rốt cuộc làn da của con quái thú này có biến đổi hay không, nhưng từ bộ dáng và khí tức hung ác của nó mà nhìn, tuyệt đối là một con hung thú hung hãn. Tu vị ít nhất cũng hơn ba ngàn năm, trách không được Lô Tư không có e ngại hắc hổ của Bá Ca.

- Bá Ca, sao dám động thủ với cha tôi.

Trong mắt người trẻ tuổi có hào quang oán hận, trên tay hắn không có cầm binh khí, thân thể cứng cỏi dán sát vào người con quái thú, lúc này, hai tay hắn giữ chặt hai sừng của quái thú, tức giận tới cực điểm.

Oán hận trong mắt Bá Ca không ít hơn đối phương bao nhiêu, liếc mắt nhìn con quái thú dưới thân người trẻ tuổi, giọng căm hận nói:

- Không sai, tao muốn giết chết lão hổn đãn này, dù thế nào, già bị đánh, nhỏ ra mặt sao? Lô U, đừng tưởng rằng có cự thú làm đồng bọn thì lên mặt càn quấy với tao. Hừ, trong mắt tao, mày chỉ là thằng trẻ ranh chưa ráo máu đầu đâu.

Lô Tư đã được con trai cứu lên lưng quái thú. Lúc này nghe được Bá Ca nói, cả giận nói:

- Được lắm! Bá Ca chờ đó cho tao, tuy mày là chiến sĩ cự thú trong bộ tộc, nhưng mà, mày lại tập kích tù trưởng bộ lạc lớn thứ hai, chuyện này tao nhất định bảo tộc trưởng chủ trì công đạo.

Bá Ca hừ một tiếng, nói:

- Đến ah! Tao sợ mày sao! Chẳng lẽ mày có thể cắn được tao sao. Tao chờ mày đấy. Lô U, bây giờ không phải mày có cự thú làm đồng bọn sao? Đến đây! Đánh với tao một hồi, tao muốn xem mày hợp thể với cự thú đồng bọn như thế nào. Nhưng mà, lão tử sẽ không nương tay đâu, vạn nhất đánh mày thành tàn phế, cũng đừng trách tao!

- Im ngay.

Đột nhiên một âm thanh lạnh như băng vang lên, tuy âm thanh không lớn, nhưng lại truyền vào tai của mỗi người. Một đạo thân ảnh như hư ảo từ phương xa chạy tới, hắn hô lên hai chữ này nhưng thân thể không dừng lại, nhưng âm thanh của hắn phi thường ổn định. Cũng không vì chạy nhanh mà âm thanh dồn dập.

Cảm nhận được khí tức của người này, đồng tử của Tề Nhạc co rút lại, thầm nghĩ trong lòng, rốt cục cũng có cao thủ xuất hiện.

Cơ hồ chỉ trong mấy cái nháy mắt, đạo thân ảnh này đã tới gần đây, người này có thân hình không cao lớn như Đồ Tiết. Tướng mạo phi thường anh tuấn, tuy làn da cũng rất đen, nhưng so với người Tộc Thổ Cao Sơn khác còn tốt hơn nhiều, trên căn bản là màu rám nắng, đôi mắt đen có uy thế bắn ra bốn phía, dáng người rất cân xứng, thân cao đại khái chừng mét chín, phía dưới mặc váy da thú, thân trên dùng lá cây làm thành quần áo, trên đầu mang theo cái nón kỳ quái. Buộc tóc làm từ xương của động vật. Vị trí trung ương của buộc tóc khảm nạm kim loại màu vàng, tản ra hào quang nhàn nhạt.

Bá Ca lúc trước còn phi thường hung hăng cần quấy. Nhưng nhìn thấy người này xuất hiện, khí thế của hắn lập tức yếu đi, vội vàng thu hồi thạch thương trong tay, thấp giọng nói:

- Tộc trưởng, ngài đến rồi.

Thì ra người đột nhiên chạy tới này, chính là tộc trưởng của Tộc Thổ Cao Sơn, Hi Thụy chưởng quản hơn mười vạn người Tộc Thổ Cao Sơn.

Hi Thụy liếc Bá Ca, lạnh lùng nói:

- Anh lại gây chuyện nữa rồi, có phải trong nội tâm rất khó chịu sao?

Lô Tư nghiêng người, nhảy khỏi cự thú của con trai, đi vài bước tơi trước mặt Hi Thụy, giận dữ hét:

- Hi Thụy, tuy anh là tộc trưởng, nhưng chuyện này anh phải cho tôi một lời giải thích, nếu không bộ lạc Lô Tư chúng tôi không để yên cho bộ lạc Hi Thụy đâu. Bá Ca có ý đồ giết tù trưởng như tôi, anh nói phải làm sao bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.