- Khó khăn cũng không phải là không thể được ah! Van cầu ngài hãy cứu nó. Tôi cả đời này còn chưa bao giờ cầu xin qua bất luận kẻ nào. Chỉ cần ngài cứu sống Tiểu Bạch, dù ngài muốn tôi làm đầy tới của ngài, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Tôi không dám cần nô lệ cao ngạo như cô.
Vừa nói, hắn bắt đầu gia tăng Vân Lực đưa vào trong cơ thể của Bạch Hổ, hơn nữa đem ba loại Vân Lực khác dần dần thu hồi, chỉ dùng thủy vân lực tinh khiết điều hòa kinh mạch của Bạch Hổ. Hơn nữa ngưng kết máu huyết trong người nó không còn nhiều lắm, tiếp tục dò xét cơ năng khôi phục thân thể của Bạch Hổ.
Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc, ánh mắt trở nên có chút ngốc trệ. Nàng đột nhiên cẩn thận nhìn Tề Nhạc, nước mắt từng giọt lớn từ trong mắt chảy xuống:
- Chủ nhân, từ giờ trở đi, tôi sẽ là nô lệ của ngài. Chỉ cần ngài có thể cứu sống Tiểu Bạch, ngài muốn tôi làm thế nào, tôi cũng đều nguyện ý. Van cầu ngài, chủ nhân.
Vừa nói nàng lại quỳ xuống sát đất bái Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhướng mày, hướng Văn Đình đánh mắt nói:
- Kéo nàng ta dậy, chúng ta phải nhanh ly khai khỏi chỗ này. Nếu không Ngưu Ma Vương và hung thú phát hiện biến hóa nơi đây thì cũng đừng nghĩ tới việc rồi đi nữa.
Văn Đình tới kéo Nguyệt Dạ, lực lượng của Nguyệt Dạ không bằng của nàng, nên không thể chống lại được, trong mắt toát ra quang mang hoảng sợ:
- Không, các người không thể bỏ Tiểu Bạch lại ah! Ta thà rằng chết, cũng không thể để nó ở chỗ này, nó là vì ta mới biến thành như vậy.
- Câm miệng!
Tề Nhạc không kiên nhẫn giận quát một tiếng:
- Tôi muốn làm sao thì làm không cần phải cô tới chỉ huy, ở chỗ này căn bản không có thời gian giúp nó trị liệu, trước hết phải tới một nơi an toàn trước đã.
Vừa nói, thủy vân lực hắn phóng thích bỗng nhiên tăng cường, đem thân thể Bạch Hổ hoàn toàn bao phủ ở bên trong, Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công của Kỳ Lân hoàn toàn phát động, bắt đầu trị liệu thương thế của Bạch Hổ. Nhưng Bạch Hổ hiện tại chủ yếu vấn đề không tại trên thương thế, mà là máu huyết cùng tiềm lực khai phát quá độ tựa như lúc trước Tề Nhạc sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí. Chỉ có điều công kích của nó còn xa mới có thể cùng so sánh với chung cực Kỳ Lân Tí của Tề Nhạc.
Hào quang lóe lên, Tề Nhạc đem Bạch Hổ thu vào Kỳ Lân Châu của mình, tuy rằng hiện tại khí tức của Bạch Hổ vẫn còn rất yếu, nhưng dưới tác dụng của Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công, ít nhất đã ổn định lại thương thế của nó, tạm thời là không chết được.
Trên mặt Tề Nhạc lộ ra thần sắc ngưng trọng, hắn nhẹ nhàng tiến lên ôm vòng eo của Văn Đình, gọi Tuyết Nữ một tiếng, lập tức bay lên trời, chỉ có điều, lúc này đây hắn cũng không bay cao mà ở dưới tán cây trong rừng phi hành rất nhanh. Đồng thời dùng tinh thần lực của mình đem khí tức bốn người hoàn toàn bao phủ ở bên trong, vì không lưu cho đám người Ngưu Ma Vương một tia dấu vết, ở thời điểm này, Tề Nhạc trực tiếp đã phát động ra Thiên Ky Bách Biến Truyền Ki Giới Pháp, dùng năng lực liễm tức bảo hộ hoàn toàn bốn người chính mình cũng đem tốc độ phi hành tăng lên gấp đôi. Mặc dù làm như thế sẽ tiêu hao đại lượng năng lực của Tề Nhạc, nhưng ở thời điểm này thì lựa chọn tốt nhất, tiêu hao chút ít Vân Lực so với đối mặt với Ngưu Ma Vương thì tốt hơn nhiều.
Vừa mới bay lên, Nguyệt Dạ đã ngất đi trong ngực Văn Đình, từ lúc đám hung thú tiến vào Tộc Nguyệt trắng trợn giết chóc đến cuối cùng bị Tề Nhạc cứu, trước sau cũng chẳng qua là nửa giờ mà thôi. Nhưng ở trong vòng nửa giờ này, nàng lại trước sau đã trải qua gia viên bị hủy, tộc nhân bị giết cùng người thân nhất trọng thương sắp chết. Kích thích mãnh liệt như thế đối với một nữ hài tử chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài như nàng thì đã đạt đến cực hạn thừa nhận của tâm linh.
Tề Nhạc một bên phi hành, một bên lại lợi dụng Thiên Ky Bách Biến Truyền Ki Giới Pháp đem tinh thần lực của mình tăng lên, cảm thụ được phía sau không có truy binh.
Hắn cẩn thận phi hành trước sau biến đổi mấy cái phương vị, rất nhanh hướng phương xa bỏ trốn.
Đợi đến lúc Đại Bằng Minh Vương phát hiện thuộc hạ của mình nửa ngày rồi vẫn chưa về sau đó đi tìm kiếm được thi thể của Kim Sí Đại Bằng Điêu thì Tề Nhạc đã sớm mang theo tam nữ thân ở ngoài trăm dặm rồi.
Tác dụng của Thiên Ky Bách Biến Truyền Ki Giới Pháp theo năng lực bản thân của Tề Nhạc tăng lên thì càng ngày càng lộ ra điều trọng yếu, được nó phụ trợ, năng lực của Tề Nhạc có thể thi triển ra rất tốt, cũng chính bởi vì năng lực của nó mới có thể che dấu khí tức bốn người Tề Nhạc không lưu lại cho đám hung thú bất cứ dấu vết gì.
Thẳng đến khi bay ra khỏi rừng cây thì Tề Nhạc mới chuyển người lên không trung, dùng Thiên Ky Bách Biến Truyền Ki Giới Pháp mô phỏng thành một đám mây trắng, rất nhanh bay đi phương hướng Côn Lôn Sơn. Lúc này khẩn trương trong lòng của hắn mới buông lỏng một ít, bởi khả năng Ngưu Ma Vương đuổi theo kịp đã rất nhỏ. Dù sao mình dùng Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý và sự phụ trợ của Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, coi như là tốc độ của Đại Bằng Minh Vương cũng chưa chắc có thể đuổi kịp.
Cảm nhận được năng lượng của Tề Nhạc không ngừng suy yếu, Văn Đình ân cần nói:
- Chúng ta hạ xuống nghỉ ngơi một chút đã. Đám người đó nếu có thể truy cũng đã sớm đuổi theo tới.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nhìn thoáng qua Nguyệt Dạ trong khuỷu tay Văn Đình cười khổ nói:
- Chúng ta mang theo cái phiền toái này, ai, có lẽ anh căn bản là không nên mang em quay trở lại chỗ đó.
Văn Đình mỉm cười, nói:
- Được rồi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hiện tại Tộc Nguyệt chỉ sợ đã bị hủy diệt, công chúa Tộc Nguyệt tuy rằng cao ngạo một chút, nhưng mà đáng thương hơn là đáng trách. Tộc nhân bị giết rồi, gia viên bị hủy, nàng đã đủ đáng thương rồi. Đợi tí nữa nàng tỉnh lại, anh không nên lại dọa nàng.
- Đúng đấy, cha, người ta là nữ hài tử, cha không thể nhường cho nàng một chút sao?
- Chẳng lẽ con đối với nàng cũng có hảo cảm sao? Cha sao lại không biết là công chúa Tộc Nguyệt có cái gì đáng để con sinh ra hảo cảm? Nàng hiện tại xác thực đáng thương, nhưng mà cô gái như nàng sớm muộn gì cũng chịu thiệt. Làm người có thể có ngạo khí, nhưng lại không thể quá kiêu ngạo như vậy.
Tuyết Nữ cúi đầu xuống, vành mắt hơi đỏ lên, nói:
- Con không phải có hảo cảm gì với nàng, mà chỉ là đồng tình nàng mà thôi. Tao ngộ như nàng con cũng từng gặp, có lẽ đây là cảm giác đồng mệnh tương liên a.
Tề Nhạc nhìn thật sâu Tuyết Nữ, hắn biết rõ hiện tại không phải là thời điểm hỏi thăm thân thế của Tuyết Nữ. Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:
- Nha đầu ngốc, cha nói rồi, chỉ cần chúng ta có thể bình an trở về, cha nhất định sẽ giúp con báo thù.