Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 623: Côn Luân Kính Trung Tiên (2)



Quả thực khi mặc Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải thì tướng mạo Tề Nhạc đã hoàn toàn bị che lấp, mà bộ áo giáp độc nhất vô nhị này cũng tăng khí thế của hắn lên đến đỉnh điểm. Từ bên ngoài nhìn vào thì tuyệt đối là tình nhân lý tưởng trong nội tâm thiếu nữ.

Đối với Tuyết Nữ ra đời không lâu mà nói thì tuyệt đối kích thích rất lớn. Đây còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải, làm sao có thể không kinh hãi cho được.

Tuyết Nữ phản ứng rất nhanh, vừa phát hiện có điều không đúng thì linh giác linh mẫn của nàng cho nàng biết nhất định phải dụng tinh thần lực mới có thể chống cự lại năng lượng quái dị kia. Cho nên nàng một mực duy trì thân thể của mình không bị công kích năng lượng kia gây tổn thương.

Lúc nàng lo lắng tìm kiếm bọn người Tề Nhạc thì ảo giác chung quanh giống như nước gợn sóng, mà một màn điện xa xích kim sắc quang mang đã lọt vào trong mắt nàng.

Nàng phi thường quen thuộc khí tức trên người Tề Nhạc nên lập tức nhận ra nam tử giống như thiên thần hạ phạm này chính là cha mình.

- Ách, nha đầu, con nói cái này làm gì... Con không sao là tốt rồi, xem ra chúng ta đã vượt qua cửa ải thứ ai.

Tề Nhạc có chút lúng túng nói. Vừa nói, hắn đã buông Tuyết Nữ ra đi đến bên cạnh Nguyệt Dạ, tay trái cầm Hiên Viên kiếm, tay phải ấn lên trán Nguyệt Dạ, tinh thần lực ôn hòa tiến vào thân thể của nàng, dò xét trạng thái của nàng.

Lúc này Nguyệt Dạ nhất định đã bị tổn thương, nếu như không phải Tề Nhạc dùng năng lượng Tự nhiên chi nguyên cải thiện thân thể thì chỉ sợ nàng đã bị năng lượng kỳ lạ này phá hủy rồi. May mắn là Côn Lôn Thần huyễn kịp thời bị phá giải nên nàng mới thoát khỏi tử vong.

Tề Nhạc dò xét đến khi Nguyệt Dạ ổn lại thì lúc này mới yên lòng, cẩn thận đưa năng lượng của mình vào trong cơ thể nàng. Sau khi dung hợp Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải, có được năng lượng khổng lồ, hắn dễ dàng giúp Nguyệt Dạ đả thông kinh mạch, không chỉ chữa tốt thương thế của nàng mà đồng thời còn khiến năng lực của nàng tăng lên.

- Cha, mẹ đâu rồi?

Lúc Tề Nhạc thở dài một hơi, thu hồi bàn tay đặt trên trán Nguyệt Dạ về thì Tuyết Nữ vội vàng chạy tới hỏi.

Tề Nhạc mỉm cười, vỗ vỗ lồng ngực mình, nói:

- Mẹ con ở chỗ này, đợi tí nữa con sẽ biết, hiện giờ Nguyệt Dạ cần nghỉ ngơi một chút, như vậy thân thể của cô ấy mới có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Vừa nói, hắn thu Nguyệt Dạ vào trong Kỳ Lân châu của mình.

Ánh mắt lại nhìn về phía gốc quái thụ trong đại điện, tâm tình Tề Nhạc lại khẩn trương lên, chỉ còn một cửa ải cuối cùng, chẳng lẽ quái thụ trước mắt này là cửa ải cuối cùng sao? Đã đến đây rồi thì hắn tự nhiên không có lý do do dự, sau khi dặn dò Tuyết Nữ chờ thì hắn lập tức đi về phía cuối cùng đại điện.

Ngay tại lúc Tề Nhạc đi đến còn cách phía cuối đại điện khoảng 30m thì tất cả gương đồng trên gốc quái thụ kia đều phát sáng lên, Tề Nhạc rùng mình trong nội tâm, lập tức từng cước bộ của mình, tay trái ngăn cản ở trước ngực, một tấm chắn xích kim sắc lập tức xuất hiện, chính là một khiên tròn có đường kính 1,5m cơ hồ che chắn toàn bộ thân thể Tề Nhạc vào trong, mặt thuẫn bóng loáng phát ra quang mang óng ánh, vô số đường vân Kỳ Lân sáng lên, phảng phất như sống lại.

Sau khi dung hợp ra Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải, không chỉ có năng lượng Văn Đình và Tề Nhạc dung hợp mà đồng thời tất cả dung hợp Kỳ Lân bát trân của hắn cũng có thể thông qua Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải mà triệu hoán Kỳ Lân bát trân, cường độ năng lượng tăng lên một bậc, giống như Tề Nhạc vốn thuộc tương dị hóa.

Tuy hào quang trên gương đồng kia bắt đầu cường thịnh lên nhưng cũng không phát động công kích về phía Tề Nhạc, hào quang lóe lên, cột sáng do tất cả gương đồng bắn ra đều ngưng tụ lại cùng một chỗ, đồng thời chiếu xạ lên một vị trí trước người Tề Nhạc 5m.

Lập tức, ánh sáng mãnh liệt bắt đầu phát sinh biến hóa, màu xanh nhạt ban đầu dần chuyển thành màu hổ phách, sau đó màu hổ phách biến thành màu xanh biếc óng ánh, so với phỉ thúy còn long lanh hơn, hào quang lập lòe, một cột sáng lập tức phóng lên trời.

- Thiên ý, có lẽ là thiên ý a. Người trẻ tuổi, hoan nghênh cậu đến với Côn Lôn ảo cảnh.

Một thanh âm già nua vang lên, một thân ảnh từ trong cột sáng màu xanh lá phóng lên trời kia chậm rãi xuất hiện.

Đó là một lão giả dáng người bình thường, râu tóc bạc trắng, từng nếp nhăn trên mặt biểu hiện tuế nguyệt hắn trải qua. Khí tức năng lượng nhàn nhạt từ trên người hắn phát tán ra, giống như lúc trước bọn người Tề Nhạc gặp phải, khí tức thiên biến vạn hóa, cảm giác phi thường đặc thù.

Trường bào màu xanh đơn giản hoàn toàn bao trùm thân thể của hắn vào bên trong, tuy rằng nhìn bên ngoài hắn già nua nhưng trong đôi mắt bích lục đặc thù của ông ta, Tề Nhạc thấy được vẻ thâm thúy trước nay chưa từng có, chỉ hơi liếc nhau liền như phảng phất thấy được vô số hình ảnh hiện lên trước mắt.

- Ngài là Côn Lôn Kính Kính hồn sao?

Tề Nhạc dò hỏi.

Lão nhân cười nhạt một tiếng, khe rãnh của những nếp nhăn trên mặt ông ta càng sâu thêm.

- Có thể nói như vậy, bất quá ta thích cậu gọi ta là Kính Trung Tiên.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Ngài khỏe chứ? Kính Trung Tiên tiền bối, không biết chúng tôi có phải đã thông qua khỏa nghiệm của Côn Lôn thần huyễn chưa?

Lão nhân nhìn thoáng qua Hiên Viên Kiếm trong tay Tề Nhạc, nói:

- Các anh đã thông qua khảo nghiệm gian nan nhất, có thể trở thành chủ nhân Hiên Viên Kiếm thì nhất định là cường đại nhất nhân loại. Trong tuế nguyệt vô tận, anh là người đầu tiên tìm tới được chỗ này, hơn nữa còn thông qua hai khảo nghiệm trước. Tuy ta không kiểm nghiệm trí tuệ và dũng khí của anh đến tột cùng cao thâm cỡ nào nhưng anh khiến ta cảm nhận được hai chữ vận khí rất sâu. Từ trên người anh, ta không chỉ cảm nhận được khí tức nhân loại mà còn khí tức khác nữa. Có thể giải thích cho ta thoáng một chút được không?

Tề Nhạc gật đầu nói:

- Đương nhiên có thể, đơn giản mà nói thì tôi chính là nhân loại thừa kế huyết mạch Kỳ Lân. Tôi vốn không thuộc về thời đại này nhưng cơ duyên xảo hợp mà đến đây. Tôi cần lực lượng của Côn Lôn Kính để trở lại thế giới của mình nên tôi đến nơi này.

Lão nhân liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:

- Chàng trai, có lẽ anh không biết mình may mắn như thế nào đâu. Tại cửa thứ hai Côn Lôn thần huyễn, ảo cảnh không chỉ tiêu hao thực lực các anh mà đồng thời còn có ba con thần thú thủ hộ Côn Lôn sẽ ngăn cản bước tiến của các anh. Nhưng anh lại dùng một loại phương pháp đặc thù trực tiếp phá tan toàn bộ Côn Lôn thần huyễn, vượt qua khảo nghiệm gian nan nên ta mới nói anh cho ta biết được hàm nghĩa hai chữ vận khí.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, cười khổ nói:

- Kỳ thật tôi cũng không biết thông qua khảo nghiệm như thế nào. Tôi vốn định tăng thực lực của mình lên trước rồi sau đó dùng lĩnh vực đặc thù để tìm bằng hữu của mình, sau đó lợi dụng tính không bị ảo cảnh ảnh hưởng của lĩnh vực này tìm kiếm đường ra khỏi mê cung. Nhưng lực lượng tôi vừa tăng lên thì ảo cảnh cũng bị giải trừ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.