Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 631: Hắc Bạch song long (2)



Tề Nhạc nhún vai, nói:

- Cái này thì có gì là không thể chứ? Đã có được tọa độ của thời đại này, có Côn Lôn Kính, lúc nào muốn quay trở lại thăm các người quả thực là vô cùng dễ dàng. Huống chí trong thời đại cự thú viễn cổ, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nhưng mà không phải là hiện tại, mà là sau khi chúng tôi trở lại thời đại của bọn tôi, toàn bộ mọi chuyện mới có thể tiến hành.

Nhìn lại ánh mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc của Thâm Hải Minh Long, Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi lại nói, chúng tôi cũng không có năng lực chống lạnh như của anh. Ở đây thật sự là quá lạnh, luôn luôn làm tiêu hao vân lực của tôi.

Thâm Hải Minh Long nhẹ gật đầu, nói:

- Được, tôi liền hộ tống người một lần cuối cùng đi.

Vừa nói xong, hào quang màu tím xung quanh thân thể của hắn dần dần khuếch trương ra bên cạnh, kết nối cùng với không gian bên dưới. Tề Nhạc dùng ý niệm khống chế Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp mang theo Văn Đình cùng Tuyết nữ tới.

- Minh Xà đại ca, lần này cũng chưa hẳn là lần cuối cùng đâu nha!

Tề Nhạc khẽ cười nói.

Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Nương Tử đồng thời thúc giục nặng lực của bọn họ, gạt sóng trong dòng suối còn lạnh hơn cả băng, lao về phía trước. Có bọn họ chỉ dẫn, căn bản là không phải tìm, rất nhanh sau đó, mặt nước chảy mạnh, dạt tới lối vào lúc đầu bọn Tề Nhạc thăm dò.

Ngay tại một khắc xuyên qua mặt nước, Tề Nhạc không khỏi âm thầm cảm khái, cuối cùng cũng còn sống mà đi ra, vấn đề nên giải quyết cũng đã giải quyết hoàn toàn, hết thảy mọi chuyện trở nên tốt đẹp như vậy, Như Nguyệt, Minh Minh, còn có các anh em chị em, tên du côn tôi sắp trở về rồi đây!

Thân thể của Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Long vô cùng khổng lồ, không thể chui ra khỏi cái huyệt động kia, mỗi người bọn chúng thi triển năng lượng của mình, thu nhỏ thân thể lại tới chỉ còn đường kính khoảng một thước, lúc này mới một trước một sau đi ra ngoài theo hướng ba người của Tề Nhạc.

Rét lạnh trong hành lang dần dần rời xa, tuy nhiên bên ngoài cũng là băng thiên địa tuyết, nhưng còn thua xa so với chỗ Hàn Băng Đông Tuyền. Tuyết trắng mênh mang cuối cùng lại một lần nữa hiện lên trước mặt ba người họ. Tâm tình của họ lúc này căn bản là không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết được.

Ánh mắt của Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng đã trở nên ẩm ướt, nhìn toàn bộ xung quanh, nhìn xuống hầm băng bên dưới, lại nhớ tới mọi chuyện đã xảy ra, trong lòng hai nàng đều đang khẽ run rẩy.

Tay phải Tề Nhạc ấn lên Kỳ Lân châu trước ngực, bốn sắc ánh sáng trong lóe ra.

Nguyệt Dạ bị bắn ra khỏi kỳ lân châu. Đã được Tề Nhạc trị liệu, nàng ta sớm khôi phục rồi, chỉ là sợ nàng ta không có cách nào thích ứng với hoàn cảnh bên dưới, lại phải cần nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian nên vẫn để nàng trong Kỳ Lân Châu tự tu luyện một mình.

- Tề Nhạc, chúng ta… chúng ta đây là đi ra rồi sao?

Nàng có chút mờ mịt nhìn sang bốn phía, Nguyệt Dạ hỏi.

Tề Nhạc mỉm cười gật đầu, thở dài nói:

- Đúng thế, chúng ta cuối cùng cũng đi ra ngoài. Yên tâm đi, chúng ta cũng đã thành công có được Côn Lôn Kính. Nguyệt Dạ, thân thể của cô không còn vấn đề gì nữa chứ?

Nguyệt Dạ nhẹ gật đầu, đã có sự trợ giúp của vân lực Tề Nhạc, lại giúp nàng đả thông kỳ kinh bát mạch, tình trạng cơ thể của nàng lúc này đã tới trình độ trước nay chưa từng có, năng lượng ấm áp tự nhiên kia đang chảy trong kinh mạch thông suốt, tứ chi bách hài đều tràn đầy lực lượng.

Tề Nhạc nhìn sang Thâm Hải Minh Long, nói:

- Đại ca, tuy rằng anh đã không phải chịu sự sai khiến của tôi nữa, nhưng tôi vẫn coi anh cùng Bạch Nương Tử thành bạn bè, từ nay trở đi tôi gọi anh là đại ca đi. Chúng tôi lập tức liền phải quay về, dù sao thời gian rời đi cũng quá dài rồi. Bọn Như Nguyệt hắn là phát hiện bọn tôi mất tích, không biết lo lắng thành bộ dạng gì nữa. Trước lúc rời đi, tôi có chuyện muốn nhờ huynh.

Thâm Hải Minh Long cố ý làm ra vẻ đáng thương:

- Khá khen cho anh, tên Tề Nhạc này, đã sắp rời đi rồi còn không chịu buông tha cho tôi.

Tề Nhạc cười ha ha một tiếng:

- Từ ngày anh gặp được tôi, chỉ sợ cũng đã xác định rõ ràng rồi, anh cả đời này đều phải dính dáng tới tôi nha! Muốn tôi bỏ qua cho anh, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ. Nguyệt Dạ cô nương này là công chúa Tộc Nguyệt của nhân loại, anh cũng biết rồi.

Trên đường chúng tôi tới đây, những con đường đi qua hẳn là anh cũng nhớ rõ.

- Chúng tôi lập tức sẽ phải rời đi, mà nàng cũng không thích hợp trở về cùng chúng tôi, tôi muốn nhờ anh cùng Bạch Nương Tử đưa nàng tới chỗ dân tộc Thổ. Chỉ cần tới đó gặp mẹ của tôi, mẹ tôi nhất định sẽ sắp xếp cho nàng trở lại bên cạnh người thân. Sau đó, các anh có thể trở lại Hàn Băng Đông Tuyền này tiếp tục trải qua cuộc sống thần tiên mỹ quyến. Thấy sao?

Thâm Hải Minh Long bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tôi có thể không đồng ý hay sao?

Tề Nhạc nghiêm nghị nói:

- Đương nhiên là không được.

Một người một thú, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cười lên ha ha, tình cảm tốt đẹp giữa bọn họ là do trải qua bao khó khăn trắc trở mới có, căn bản là không cần nói thêm gì, bọn họ đã từng tâm ý tương thông nên trực tiếp có thể hiểu rõ được hàm ý trong lời nói của đối phương.

- Chủ nhân…

Nguyệt Dạ vội gọi Tề Nhạc một tiếng, muốn nói gì, nhưng nàng vẫn nhịn xuống không nói.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Cô phạm quy rồi nha, đã nói là gọi tên của tôi cơ mà.

Nguyệt Dạ cúi đầu xuống, nói:

- Tề Nhạc, các người hiện tại đã phải rời đi rồi hay sao?

Tề Nhạc kiên định nói:

- Chúng tôi nhất định phải rời đi mà. Đã có được Côn Lôn Kính rồi, chúng tôi không còn lý do gì lưu lại nữa. Nguyệt Dạ, những ngày ở cùng nhau, tình cảm sâu đậm hơn không nói, ít nhất chúng ta cũng là bạn bè rồi, đúng không?

Nguyệt Dạ nhẹ gật đầu, thì thào nói:

- Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên những gì trải qua trong những ngày ở cùng mọi người. Tôi đã học được rất nhiều thứ ở anh, Nguyệt Dạ bây giờ không bao giờ còn là công chúa của Tộc Nguyệt trước kia nữa.

Tề Nhạc nói:

- Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, các tộc nhân của cô còn đang chờ đợi cô. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lại quay lại, có lẽ là trong thời gian rất ngắn, cũng có lẽ là trong khoảng thời gian rất dài, nhưng cuối cùng tôi vẫn sẽ trở lại. Chờ cô gặp lại mẹ của tôi, làm phiền cô nói cho bà biết, nói rằng chuyện tôi đồng ý làm cho bà với Mặc tiền bối, tôi đã làm xong hết rồi. Đồng thời, cũng nói cho bà biết, tôi nhất định sẽ quay lại, nói bà bảo trọng.

Nguyệt Dạ chậm rãi gật đầu, sâu sắc nhìn Tề Nhạc một cái:

- Đợi lầu sau anh trở về, Nguyệt Dạ muốn xin anh một chuyện, được không?

Tề Nhạc tò mò hỏi:

- Chuyện gì? Bây giờ nói không được sao?

Nguyệt Dạ lắc đầu, nói:

- Hiện tại không thể nói, nếu như lần sau anh trở về, nhất định phải gặp tôi một lần, đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết. Xin anh đấy, đồng ý với tôi được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.