Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 633: Hắc Bạch song long (4)



Nghe xong lời nói của Hiên Viên hồn, Tề Nhạc không còn do dự nữa, nhẹ gật đầu, nói với Kính Trung Tiên:

- Được rồi, mời tiền bối, chỉ cần tôi có thể làm được được, tôi nhất định đáp ứng ngài.

Kính Trung Tiên cười nhạt một tiếng, nói:

- Lời nói của Kỳ Lân ta đương nhiên tin tưởng, ta cũng không sợ ngươi đổi ý. Muốn trở lại thời đại của ngươi, ngươi như trước phải dựa vào lực lượng của ta, ta có tất cả ba điều kiện, ngươi nhất định phải đáp ứng. Ta biết, Tuyết nhi vẫn nghe lời ngươi. Đầu tiên, điều kiện thứ nhất, chính là sau này bất luận xảy ra tình huống gì, không cho phép lại sai Tuyết nhi hạn chế tự do của ta.

Cho dù là thần khí, sau khi nhận chủ rồi, chủ nhân vẫn có thể thông qua liên hệ của tinh thần lực để khống chế nó. Bất luận là Côn Lôn Kính hay Hiên Viên kiếm đều là như thế, Tề Nhạc chưa từng khống chế Hiên Viên Kiếm, là bởi vì hắn cho rằng không cần thiết. Hắn đã từng chứng kiếm Hiên Viên mạnh mẽ tới chừng nào, trong tiềm thức, hắn vẫn luôn luôn coi Hiên Viên kiếm là pháp bảo hộ thân của mình, sao có thể cam lòng hạn chế tự do của nó cơ chứ?

Nhẹ gật đầu, nói:

- Điều này không thành vấn đề, tuy nhiên ngài cũng không phải là nhân loại, cũng không phải là sinh vật thật sự nào, nhưng là, ngài đã có linh hồn, ta tuyệt đối sẽ luôn đối với ngài như một sinh mệnh. Ở trong thời đại của chúng ta kia, tất cả chúng sinh đều ngang hàng, chúng ta tuyệt đối sẽ không hạn chế tự do của ngài.

Tề Nhạc lập tức đáp ứng điều kiện đầu tiên của Kính Trung Tiên.

Nghe Tề Nhạc coi như thật lòng trả lời, sắc mặt Kính Trung Tiên mới trở nên nhu hòa một chút, dựng hai ngón tay lên nói:

- Điều kiện thứ hai mà nói tương đối khó, ta biết thời đại của các ngươi không biết phát đạt hơn thời đại này gấp bao nhiêu lần, sau khi tới được thời đại của các ngươi, ta cũng cần rất nhiều thứ, bất luận là ta muốn có cái gì, các ngươi điều không được phép cự tuyệt, nhất định phải đưa cho ta.

- À?

Tề Nhạc sửng sốt một chút, nói:

- Tiền bối, điều kiện này chỉ sợ khó một chút, phải biết rằng thời đại của chúng ta bất cứ vật gì cũng phải dùng tiền để mua bán, tôi cũng không có nhiều tiền lắm! Huống chi, chẳng lẽ ngài muốn sao trên trời ở thời đại của chúng ta, tôi liền phải bay lên trời hái xuống cho ngài hay sao?

Kính Trung Tiên hừ một tiếng, nói:

- Đó là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì tới ta, nhưng mà ngươi cũng có thể yên tâm, ta cũng không vô sỉ giống như tên Hiên Viên hồn kia, không có yêu cầu gì quá đáng đâu.

Tề Nhạc trước tiên xem nhẹ tiếng chửi mắng của Hiên Viên hồn trong cơ thể mình, rồi mới miễn cưỡng gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, chỉ cần tôi có thể làm được, liền nhất định lấy được thứ ngài cần về cho tiền bối.

Kính Trung Tiên hài lòng gật đầi, đưa ra ba ngón tay:

- Điều kiện cuối cùng, cũng là điều kiện quan trọng nhất, ngươi nhất định phải đáp ứng. Nếu không được sự đồng ý của ta, từ giờ trở đi, không được tùy ý lại gần thân thể của Tuyết nhi trong phạm vi ba mét.

Không đợi Tề Nhạc trả lời, Tuyết Nữ đã sẵng giọng:

- Đủ rồi, cuối cùng thì cô là chủ nhân hay tôi là chủ nhân. Chỉ là vì chúng tôi muốn trở lại thế giới của chúng tôi, cô liền áp chế cha tôi như vậy sao? Tôi biết, cô cho rằng cha tôi thông qua cửa thứ ba được là do cô không chú ý chút tiểu xảo của cha tôi. Nhưng mà, cô cũng đã từng nói, muốn thông qua khảo nghiệm của Côn Lôn thần huyễn, nhất định phải có được dũng khí, trí tuệ.

- Cách làm của cha tôi tuy rằng có chút mưu lợi, nhưng cũng là sự thể hiện của trí tuệ mà! Bây giờ cô áp chế chúng tôi, còn tự xưng rằng nhận tôi là chủ nhân? Thần khí giống như cô, tôi thấy, không bằng gọi là hung khí cho rồi. Cô làm gì có chút phong phạm thần thánh nào chứ!

Lúc này Kính Trung Tiên đứng đối diện với Tuyết Nữ, lại đột nhiên nghe thấy Tuyết Nữ trách cứ, nhìn khuôn mặt nàng ta vì tức giận mà có vài phần ửng đỏ, lập tức có chút thất thần:

- Tuyết Nữ, cô hãy nghe tôi nói, tôi là vì tốt cho cô mà! Cô không biết đâu, cái tên cô gọi là cha này, trên người đang có huyết mạch của Kỳ Lân. Cô có biết được năng lực của Kỳ Lân ra sao? Ngoại trừ mạnh mẽ cường đại, điều đặc sắc nhất của Kỳ Lân chính là phong lưu đó! Tôi bắt hắn đáp ứng ba điều kiện, một là vì sau này có thể bảo hộ cho cô tốt hơn, đồng thời cũng không hy vọng hắn xúc phạm tới cô mà! Cô là đứa nhỏ ngốc nghếch!

Tuyết Nữ nhìn rõ vẻ quan tâm trong mắt Kính Trung Tiên, nàng biết rõ, Kính Trung Tiên trước mặt nàng này nhìn về bên ngoài có vẻ cũng chỉ ngang tuổi nàng. Nhưng tuổi thật ra có khi đã hơn mấy ngàn vạn năm rồi, là thần hồn của Côn Lôn Kính đang cân nhắc vì mình, nhưng điều này có phải là điều nàng mong muốn không? Trong lúc nhất thời, trong lòng Tuyết Nữ có chút cảm giác khó nói nên lời.

Văn Đình nhìn Tuyết Nữ, trong lòng thầm than một tiếng, nàng là người từng trải, sao có thể không hiểu rõ điều này? Huống chi, những lời Tuyết Nữ nói với Tề Nhạc trước khi vào trong Côn Lôn thần huyễn nàng cũng nghe thấy hết toàn bộ.

Sau nửa ngày, Tuyết Nữ mới bớt mê mang, lắc đầu nói:

- Bất luận là như thế nào, ngươi cũng không được uy hiếp cha tôi. Cha tôi là người rất tốt, Kính Trung Tiên tiền bối, nếu như ngài là vì nghĩ tốt cho tôi, xin để cho tôi tự làm chủ đi, được không? Hai điều kiện trước đó, cha tôi cũng đã đồng ý với ngài, còn điều kiện cuối cùng thì không cần. Tôi là con gái của cha tôi, thiên hạ này có người cha nào không thể thân thiết với con gái chứ? Nếu đã là như thế thì thân tình ở đâu nữa đây?

Kính Trung Tiên nhìn Tuyết Nữ thật sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Nha đầu ngốc à, cô đã dính vào rồi. Cô là chủ nhân của tôi, toàn bộ đều tùy vào cô vậy. Ít nhất sau này có tôi thủ hộ lại bên cạnh cô.

Nói một câu mạc danh kỳ diệu như vậy, nàng lại một lần nữa xoay người quay trở lại trước mặt Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhìn sang Kính Trung Tiên, nói:

- Tiền bối, ngài đang hoài nghi tôi sao?

Kính Trung Tiên lãnh đạm mà nói:

- Đúng thế thì thế nào? Khuyết điểm lớn nhất của Kỳ Lân nhất tộc các ngươi chính là phong lưu, điều này chẳng lẽ còn cần ta phải hỏi sao? Ngươi nên càng rõ ràng hơn ta chứ. Nhưng mà, bất luận sau này thế nào, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi xúc phạm tới Tuyết Nữ. Hiên Viên hồn, mục đích của ngươi đã đạt được rồi, nể mặt Tuyết Nữ, từ giờ trở đi ta với ngươi cùng hưởng Thất Khước chi Trận.

Vừa nói, Kính Trung Tiên chấp tay hành lễ, thu lại trước ngực nàng, hào quang màu bích lục phát sáng lên, một viên tinh thể hình thoi màu xanh biếc chẫm rãi xuất hiện trước mặt nàng. Tinh thể hơi rung động một cái, ngay sau đó đã rời khỏi hai tay của Kính Trung Tiên, bay tới trước mặt Tề Nhạc, không đợi Tề Nhạc phản ứng kịp, hào quang màu bích lục chợt lóe lên, đã bay tới trán của hắn rồi biến mất.

Hết thảy trước mặt đột nhiên xuất hiện biến hóa, tựa hồ như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có một mình một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.