Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 648: Đại minh tinh Tiểu Lâu và quyền sở hữu Viễn Cổ Chi Tâm (1)



Có lẽ phu nhân họ Vương đã quên đi oán hận với Tề Nhạc, chậm rãi giơ tay lên, trịnh trọng nói:

- Tề Nhạc tiên sinh, nếu như trước kia tôi có gì thất lễ với tập đoàn Long Vực thì xin ngài tha thứ cho. Có thể đem bảo vật trân quý như thế lấy ra đấu giá từ thiện, hành vi của ngài tôi nghĩ đã đủ để khiến tôi và mọi người ở đây tôn kính từ đáy lòng. Nó quả thực là thật đẹp, tôi nghĩ với tư cách người có được nó đầu tiên, ngài nhất định đã đặt tên cho nó rồi.

Tề Nhạc có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, lúc này hắn nhìn phu nhân họ Vương không còn chán ghét như trước kia.

- Đương nhiên, độc nhất vô nhị chính là cái tên tự nhiên của nó, tôi gọi nó là Viễn Cổ Chi Tâm để chứng minh nó đã lâu, có thời gian vạn năm trở lên mới có thể hình thành hàn ngọc tinh phách, nó là hoàn mỹ, ít nhất, trong lòng tôi là thế.

Phu nhân họ Vương nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Trong lòng tôi, nó cũng rất hoàn mỹ. Cho nên, tôi trả giá năm mươi triệu so với giá quy định, nguyện ý mua sắm chiếc nhẫn này.

Chiếc nhẫn tuy huyễn lệ, nhưng giá trị của nó lại cao ngất ngưỡng, mà phu nhân họ Vương ra giá, lập tức khiến cho toàn trường xôn xao, phải biết rằng, tập đoàn Hằng Nguyên trừ cạnh tranh ngành sản xuất với tập đoàn Long Vực ra, một bộ phận kinh doanh chủ yếu là châu báu, điểm này có thể từ những hạt kim cương màu xanh tạo thành vòng cổ của bà ta là nhận ra được.

Mà với tư cách thành viên trong giới châu báu, nàng không chút do dự ra giá này, rất hiển nhiên, cái tên Viễn Cổ Chi Tâm Hàn Ngọc Tinh Phách Giới đúng là có giá trị. Có chút nữ cường nhân khôn khéo nghe phu nhân họ Vương nói, lập tức kịp phản ứng, không đợi người điều khiển chương trình nói năm nghìn vạn lần thứ nhất, lập tức giơ tay lên.

Ánh mắt Như Nguyệt có chút mông lung nhìn qua chiếc nhẫn trên đài, không biết vì cái gì, trong lòng của nàng tràn ngập cảm giác mất mát. Sự trân quý của bản thân chiếc nhẫn đã hấp dẫn nội tâm của nàng, đồng thời, trong nội tâm nàng thất lạc, cũng bởi vì hàm nghĩa đại biểu của chiếc nhẫn.

Giá cả này làm người điều khiển chương trình nhìn trân trối, không ngừng nhắc đề thăng lên cao, không bao lâu sau, dưới tình huống người điều khiển quên báo con số ra, giá cả Viễn Cổ Chi Tâm đã vượt qua sáu nghìn vạn.

Đặt tên Viễn Cổ Chi Tâm, hoàn toàn là Tề Nhạc tạm thời nghĩ ra, không chỉ vì hàn ngọc vạn năm do thời gian lâu dài tạo thành, đồng thời còn tưởng niệm thời kỳ viễn cổ cự thú với bản thân.

Sắc mặt của phu nhân họ Vương rất trịnh trọng, ánh mắt của nàng lúc này rất nghiêm túc. Đồng thời cũng lóe sáng, với tư cách một người xuất thân thế gia châu báu, nàng rất rõ ràng, Viễn Cổ Chi Tâm trên đài tuyệt đối là vật báu vô giá. Tuy còn chưa trải qua xem xét chính thức, nhưng mà từ khí tức của Viễn Cổ Chi Tâm phát ra cũng đã có thể hiểu được tất cả.

Chỉ hào quang màu xanh da trời óng ánh kia cộng thêm đặc tính nhiệt độ, tuyệt đối không phải bất luận kỹ năng đặc biệt nào tạo thành. Nếu như dùng băng khô tạo thành muốn giảm nhiệt độ nhiều như vậy cũng cần thời gian nha, mà tất cả những chuyện này Viễn Cổ Chi Tâm chỉ hoàn thành trong nháy mắt.

- Bảy mươi triệu!

Phu nhân họ Vương cắn môi, nhẫn tâm kêu giá, cái giá này tiếp cận khả năng thừa nhận cực hạn của nàng.

Toàn trường dần dần yên tĩnh, tuy có rất nhiều nữ nhân tinh anh trong giới kinh doanh, nhưng mà với tư cách xí nghiệp, tiền mặt lưu vốn có hạn. Các nàng không phải thiếu gia ăn chơi, đại đa số người tích lũy tài phú đều dựa vào không ngừng cố gắng mới có được. Bảy trăm triệu mua một chiếc nhẫn đối với các nàng mà nói đã có chút khó tin. Sau xúc động khi nhìn thấy Viễn Cổ Chi Tâm các nữ tinh anh của giới kinh doanh từ từ tỉnh táo lại, âm thanh đấu giá lâm vào trì trệ.

- Bảy mươi mốt triệu.

Rốt cuộc vẫn có người mở miệng, mà người mở miệng lại là mỹ nhân Tề Nhạc gặp qua trước khi vào tiệc rượu, chính là chuẩn chị dâu của Như Nguyệt.

Trong ánh mắt phu nhân họ Vương chán nản. Thở dài một tiếng, nói:

- Thẳng thắn mà nói, tôi phi thường hy vọng có thể đạt được chiếc nhẫn này, nếu như dưới tình huống điều kiện cho phép, tôi nhất định sẽ ra giá cao. Nhưng mà gần đây tập đoàn Hằng Nguyên chúng tôi sắp đưa sản phẩm ra thị trường. Giữa năm phải có báo cáo với cổ đông, dưới loại tình huống này bảy nghìn vạn đã là cực hạn của tôi. Xem ra tôi đành buông tha cho.

Vừa nói nàng thần sắc ảm đạm nhiều.

Thời điểm mọi người cho rằng đấu giá kết thúc, một âm thanh nhàn nhạt lại vang lên.

- Tôi ra giá tám mươi triệu.

Toàn trường xôn xao lần nữa, tất cả mục quang đều nhìn qua nơi phát âm thanh, âm thanh từ đằng sau đài chủ tịch truyền tới, nghe tiếng đi lên. Âm thanh này như chim hoàng yến đang hót. Cũng không có bất kỳ cảm giác mị hoặc nào, nhưng mà. Lại làm cho mỗi người nghe cảm thấy phi thường thoải mái. Trong âm thanh thanh thúy đó, còn mang theo vài phần cảm giác mượt mà, giọng nói hoàn mỹ khiến người ta dễ chịu.

Thân ảnh uyển chuyển từ đằng sau đài chủ tịch đi lên, đó là một nữ nhân, nói cho đúng hẳn là một nữ hài tử, nhìn nàng chưa tới hai mươi tuổi, tóc đen dài xõa sau lưng, tóc rất thẳng, rất mềm, ánh đèn dạ hội chiếu xuống xuất hiện hào quang óng ánh. Mái tóc mềm thẳng này lại rủ xuống gần mặt đất như tơ lụa vậy, mang cho người ta cảm giác nhu hòa.

Thân cao mét bảy, dáng người cân xứng và đầy đặn càng khiến người ta cảm thấy động lòng người. Lần đầu tiên gặp nàng, trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác như lần đầu gặp Như Nguyệt cùng Văn Đình, hoàn toàn tiếp cận cấp hoàn mỹ! Chỉ sợ chỉ có Vũ Mâu là người thừa kế nữ thần Athena mới miễn cưỡng vượt qua khí chất của nàng nửa phần.

Gương mặt vô cùng tinh xảo, da thịt non mịn, một đôi mắt to đen lóe sáng, trang phục và mái tóc dài chấm đất hoàn mỹ, mỗi khi nàng bước đi càng động lòng người.

Một thân trang phục dạ hội màu đen đơn giản, cũng không có điểm gì thần kỳ, giống như Như Nguyệt nàng cùng mặc một bộ lễ phục thuộc trường phái bảo thủ, chỉ để lộ một phần ba đôi tay hiện ra ngoài, da thịt tuyết trắng tràn ngập cảm giác ôn nhuận, cảm giác ướt át kiều nộn giống như chỉ cần niết nhẹ là chảy nước.

Mắt đen to tròn giống như biết nói chuyện, ánh mắt ôn nhu quét qua mỗi người, có chút gật đầu, nói:

- Rất mạo muội quấy rầy mọi người, Tiểu Lâu thật sự có lỗi, kính xin mọi người tha thứ.

Ánh mắt nam nhân ở đây sáng lên, trừ Như Nguyệt ra thì các nữ nhân ảm đạm thất sắc, cũng chỉ có Như Nguyệt trong trẻo lạnh lùng tuyệt sắc mới có thể so sánh với mỹ nữ đột nhiên xuất hiện mà thôi.

Tiểu Lâu nhìn qua Lý chủ tịch, mỉm cười, áy náy nói:

- Thực xin lỗi, Lý chủ tịch, xin ngài tha thứ sự mạo muội của tôi. Nhưng mà, đây là kiện vật phẩm cuối cùng, tôi không thể không từ sau đài đi tới.

Lý chủ tịch đứng lên, mỉm cười nói:

- Tiểu Lâu, cô cũng có thể đại biểu cho nữ sĩ thành công a, không có sao, cô vốn có thể tới tham gia đấu giá hội này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.