Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 649: Đại minh tinh Tiểu Lâu và quyền sở hữu Viễn Cổ Chi Tâm (2)



Tề Nhạc sau khi trải qua kinh diễm ngắn ngủi, lúc này đã khôi phục lại. Hắn có chút kinh ngạc phát hiện, khách quý trên đấu giá hội này dường như rất quen thuộc với cô gái trên đài. Ánh mắt nam nhân si mê cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà làm hắn kinh ngạc là, dù là những nữ nhân có sự nghiệp thành công nhìn qua cô gái Tiểu Lâu cũng tràn ngập thưởng thức, không có nữ nhân nào ghen ghét a.

- Như Nguyệt. Tiểu Lâu này là ai? Dường như mọi người đều biết nàng a.

Tề Nhạc truyền âm cho Như Nguyệt hỏi.

Như Nguyệt thấp giọng nói:

- Anh không biết sao? Trời ạ! Rốt cuộc anh có phải người hiện đại không.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chuyện này nói ra còn có chút không rõ ràng. Em đừng quên. Anh vừa mới từ thời kỳ viễn cổ cự thú trở về a!

Như Nguyệt nhìn hắn một cái, nhìn thấy Tề Nhạc cũng không có đem lực chú ý đặc lên thân hình tuyệt sắc của Tiểu Lâu, trong nội tâm có cảm giác mừng thầm. Kỳ thật, tuy Tề Nhạc ưa thích mỹ nữ, nhưng mà mỹ nữ cực phẩm hắn gặp qua không ít, mà bản thân mình lại có ba hồng nhân tuyệt sắc. Tuy Tiểu Lâu này có cho hắn cảm giác kinh diễm, nhưng còn chưa tới mức độ si mê a. Huống chi trước khi quay về, hắn đã sớm quyết định tu tâm dưỡng tính, tuyệt đối không chọc thêm phiền toái trên phương diện tình cảm.

- Lại nói tiếp, Tiểu Lâu quật khởi cũng cùng lúc với thời gian anh trở thành chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Ngay mùa đông năm trước, nàng giống như ngôi sao băng, đột nhiên xuất hiện trên võ đài biểu diễn văn nghệ. Trong ba tháng ngắn ngủi. Nàng dùng giọng hát động lòng người của mình đả động tâm của tất cả mọi người. Trở thành nữ cường nhân trong giới biểu diễn ca hát. Giọng hát của nàng em từng nghe qua, giống như âm thanh của thiên nhiên vậy.

Tề Nhạc chợt nói:

- Thì ra là đại minh tinh, trách không được mỗi người đều như quen thuộc nàng. Nhưng mà nàng mới xuất đạo hơn một năm thôi! Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy, mua chiếc nhẫn tám nghìn vạn. Cũng không phải nàng có thể cầm ra được.

Như Nguyệt mỉm cười, nói:

- Anh chưa nghe qua sao? Lực lượng quần chúng là vĩ đại. Nàng từ khi xuất đạo tới bây giờ, mỗi một cái đĩa hát, bên trong tụ tập mười bốn ca khúc, mỗi khúc đều có bản sắc riêng đem giọng hát hoàn mỹ của nàng hiện ra ngoài. Chỉ cần số lượng tiêu thụ đĩa hát cũng đã đạt tới con số bốn trăm triệu, đây chỉ là trong nước chúng ta thôi. Đĩa hát của nàng hiện tại đã đi vào thị trường thế giới. Đã phát hành tới tám trăm triệu đĩa trên toàn cầu rồi. Đối với nàng mà nói cũng không khó khăn gì.

- Tiểu Lâu là minh tinh quỷ dị nhất. Nàng không giống như minh tinh, đối với tiền nàng cho tới bây giờ không thèm quan tâm, hoàn toàn vì ca hát và ca hát thôi. Có thể nói, hiện tại nàng là tình nhân trong mộng của nam nhân, cũng là thiên sứ bọn họ muốn che chở. Em nghĩ chỉ cần là nam nhân, sau khi nghe qua giọng hát của nàng chỉ sợ sẽ sinh ra tâm tứ nhớ thương nàng, dù là ai cũng phải có một ít. Chỉ có những người thật sự nghe qua giọng hát của nàng mới có thể cảm nhận được loại cảm giác này.

- Hơn nữa, anh có phát hiện không, tuy nàng mỹ mạo cũng không khiến người ta ghen tỵ, đó là vì nàng ít xuất hiện. Cho dù thu hoạch thành tựu ở đĩa nhạc, hoàn toàn có thể phát triển lớn hơn, nhưng mà nàng lại không có, cũng không có như các minh tinh khác, đi vào giới ca xướng này, nàng thậm chí còn không làm quảng cáo qua, chỉ phát hành một đĩa nhạc mà thôi. Tất cả đều là biểu diễn công khai, đều chỉ xuất hiện trong các nơi từ thiện, hơn nữa không thu lấy bất kỳ phí tổn nào. Một ngôi sao ca nhạc như thế, hoàn toàn được nữ giới chúng em tán thành.

- Cái gọi là quy tắc ngầm của ngành giải trí càng cách biết với nàng ta. Cho dù có vô số phóng viên theo đuôi nàng suốt hai mươi bốn giờ, nhưng không có ai chụp được ảnh bát quái náo loạn của nàng. Một cô gái như vậy, em cũng chỉ có thể dùng hoàn mỹ để hình dung. Không nghĩ tới tiệc tối hôm nay nàng lại tới, cho dù nàng xuất hiện cũng chỉ xuất hiện sau khi đấu giá kết thúc, biểu diễn một ca khúc mà thôi.

Nghe Như Nguyệt giới thiệu sơ lược, Tề Nhạc lập tức sinh ra hưng thú với cô đại minh tinh này, không phải là tiền sao? Nàng tiến vào nghệ thuật chỉ vì ca hát mà thôi, đem giọng hát mỹ diệu cống hiến cho mỗi người.

- Tám mươi triệu lần thứ nhất, Tiểu Lâu tiểu thư đã ra giá.

Sau khi người điều khiển chương trình ra giá cả, sau khi được Lý chủ tịch đồng ý, cho nên tiếp tục đấu giá.

Tiểu Lâu đứng ở dưới đài, mỉm cười nhìn qua mọi người gật đầu, lúc ánh mắt của nàng nhìn qua người Tề Nhạc, không khỏi dừng lại trong chốc lát, vừa vặn đối mặt với Tề Nhạc. Tề Nhạc có chút kinh ngạc phát hiện cô gái tên Tiểu Lâu này, trên người không có chút trang sức nào, cho dù là sợi dây chuyền đơn giản cũng không có, tất cả đều là tự nhiên, cho hắn cảm giác như đang hô hấp trong thời kỳ viễn cổ cự thú vậy.

- Tám mươi triệu lần thứ hai.

Người điều khiển chương trình đã giơ chùy đấu giá lên, nếu như không không có ai ra giá, khi nàng nói lần thứ ba, Viễn Cổ Chi Tâm sẽ thành giao.

- Còn có khách quý nào ra giá không? Nếu như không có, Viễn Cổ Chi Tâm Hàn Ngọc Tinh Phách Giới sẽ thuộc sở hữu của Tiểu Lâu tiểu thư.

Người điều khiển chương trình vẫn theo lệ cũ hỏi thăm.

Ánh mắt Tiểu Lâu rời khỏi người Tề Nhạc, nhìn qua Viễn Cổ Chi Tâm lên, trong mắt nàng có hào quang hưng phấn và mừng rỡ, toát ra thần sắc chờ mong.

- Một trăm triệu!

Hai chữ ngắn ngủi, đại biểu cho con số thiên văn. Chỉ hai chữ đơn giản lại tràn ngập quyết tâm.

- Tám mươi triệu lần thứ ba... ah! Một trăm triệu sao?

Người điều khiển chương trình giơ búa lên nhưng lảo đảo muốn té. Trong ánh mắt toát ra hào quang không tưởng tượng nổi, mà lúc này, một nam nhân lại trở thành tiêu điểm của toàn trường. Hắn chính là Tề Nhạc.

Tề Nhạc rất bình tĩnh nói ra hai chữ một trăm triệu, chậm rãi dẫn theo Như Nguyệt đi lên đài chủ tịch. Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, nhưng mà tràn ngập kiên định.

Tiểu Lâu nhanh chóng quay người lại, tóc dài uyển chuyển của nàng giống như thác nước đổ xuống từ trên không trung, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn ngập hào quang kinh ngạc.

- Một trăm triệu? Tề tiên sinh, đây không phải vật phẩm ngài hiến cho đấu giá sao?

Tề Nhạc đi đến bên người Tiểu Lâu, đối mặt với nàng, mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, đây là vật phẩm tôi hiến đấu giá, nhưng mà tôi không có nói muốn cho nó rời khỏi tôi. Tôi ra giá một trăm triệu để mua nó về. Hoàn toàn đại biểu tập đoàn Long Vực, cộng thêm những vật phẩm đã mua trong đấu giá lúc trước, hôm nay chỉ cố gắng vì sự nghiệp từ thiện mà thôi.

Tiểu Lâu hơi nhíu mày, trong mắt toát ra hào quang thất vọng, cũng giống như bảy mươi triệu là cực hạn của phu nhân họ Vương kia, tám mươi triệu là con số cực hạn của nàng, ánh mắt nhu hòa nhìn qua Tề Nhạc.

- Tề tiên sinh này, ngài không thể nhường cho tôi được sao?

Có lẽ, đổi thành một người khác được mỹ nữ dùng ánh mắt ôn nhu như thế, lập tức dơ tay đầu hàng, nhưng đáng tiếc người mà nàng đối mặt là Tề Nhạc, lắc đầu, Tề Nhạc mỉm cười, nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.