Hai người đến đại sảnh bên trên. Tề Nhạc nhận ra năng lực tàng hình của
mình vẫn không thể thi triển được. Xem ra chỉ còn có chờ rời khỏi nơi
đây rồi tính. Hiện giờ hắn chỉ chờ đợi ra đến ngoài rồi năng lực tàng
hình khôi phục, nếu không thì muốn dẫn Lãnh Nhi bình an rời khỏi nơi đây là chuyện không thể. Dù sao, hắn cũng phải bận tâm đến sự an toàn của
Lãnh Nhi.
Lãnh Nhi vốn đang nhìn pho tượng con chim màu đen có bốn đôi cánh kia, nghe thấy hắn hỏi thì quay đầu lại, nhu mì cười nói:
- Tôi không sợ, ở cạnh anh khiến tôi cảm thấy rất an toàn.
Đối mặt với mỹ nữ như thế, dục vọng muốn bảo vệ nàng tràn ngập toàn thân hắn:
- Chỉ cần tôi sống, tôi nhất định sẽ không để cô bị thương tổn.
Lãnh Nhi thật quá đẹp, nếu không thì Tề Nhạc chưa chắc đã nói ra lời
như vậy. Nhất là lực hấp dẫn mạnh mẽ kỳ quái của nàng ta, cho dù tâm chí không bị ảnh hưởng, Tề Nhạc vẫn tràn đầy hảo cảm với cô ta.
Lướt tới trước, Tề Nhạc mang theo Lãnh Nhi đi tới trước cổng vòm. Hắn
không nóng lòng đi ra ngoài, mà dán tai lên cổng vòm, dùng tinh thần lực của mình dò xét bên ngoài.
Nhưng hắn nhanh chóng thất vọng,
không hiểu bản thân tòa kiến trúc này có năng lượng cách âm hay là tòa
thành Địa ngục này quá đặc thù, hắn chỉ cảm thấy yên tĩnh hoàn toàn, yên tĩnh như cái chết.
Phải liều mạng, không thể chờ đợi thêm
nữa, nếu không thì sẽ càng bất lợi. Sớm hay muộn gì thì sẽ có người của
Hội nghị Hắc Ám đến đây xem Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết Liên vương, khi đó
lại càng khó đào tẩu. Huống chi ở một nơi tràn đầy năng lượng hắc ám
này, năng lực của hắn bị áp chế rất mạnh. Càng chậm trễ lâu, năng lượng
bản thân càng suy yếu.
Nghĩ tới đây Tề Nhạc hít thở sâu để tinh thần hoàn toàn bình tĩnh, giác quan tăng lên tới đỉnh, năng lượng Kỳ Lân và Hiên Viên Kiếm cùng Kỳ Lân Ẩn hoàn toàn hòa
vào làm một, Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp lặng yên mở
ra bao phủ thân thể hắn cùng Lãnh Nhi, mặc dù không có cách
nào thi triển năng lực tàng hình nhưng bây giờ nhìn lại hai
người họ chỉ là một quả cầu ánh sáng màu đỏ mà không có
cách nào nhìn thấy tướng mạo thực.
Cửa mở, Tề Nhạc dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài, hắn còn nhớ rõ ràng
trước kia trong thành chính mình đã tìm được một nơi âm u hẻo
lánh, vì vậy, vừa mới lách người qua lập tức đã hướng chỗ
đó nhào tới, đồng thời cũng triển khai hiệu quả phép ẩn thân
của Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp Toàn Cơ Giới Pháp.
Nhưng chính vào thời điểm Tề Nhạc bay tới chỗ đỉnh nhọn đó
liền dừng ngay những động tác tiếp sau lại bởi vì tất cả đều đã không cần thiết nữa rồi.
Có đến trăm tên Hắc Võ Sĩ vây quanh đỉnh nhọn, hai tay vác trọng kiếm, trong đó có hồng
tinh Hắc Võ Sĩ, lục tinh Hắc Võ Sĩ còn có cả hoàng tinh Hắc Võ Sĩ
thực lực còn mạnh hơn bọn họ. Dù chỉ có hai tên hoàng tinh Hắc Võ Sĩ nhưng lại làm cho Tề Nhạc có cảm giác áp lực dị
thường.
Không chỉ có đội hình cường đại của Hắc Võ Sĩ,
mà đám Hắc Võ Sĩ lặng lặng phiêu phù ở đó, trong hắc sắc có
hồng quang, lục quang ẩn hiện như tạo nên một màn đen che phủ
hoàn toàn bầu trời.
Hít một hơi khí lạnh, tề Nhạc
trong lòng không chỉ trầm mặc xuống. Lúc trước cứu Đế Tâm Tuyết Liên Vương rất dễ dàng, cạnh Đế Tâm Tuyết Liên Vương cũng không
có cao thủ nào canh giữ, bản thân cũng cảm thấy may mắn dị
thường, thế nhưng cảnh tượng trước mắt hôm nay làm cho cảm giác may mắn của hắn hoàn toàn biến mất. Khả năng tàng hình vẫn
không có cách nào triển khai, đến cả dịch chuyển tức thời
cũng chỉ có khả năng sử dụng trong Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ
Giới Pháp tuyền kỹ giới pháp mà thôi.
Âm thân âm trầm nổi lên:
- Chào mừng đến với thành Địa Ngục.
Thân ảnh hai người dần hiện hình, một người Hắc Võ Sĩ cao tới
năm mét, người kia là một màn sương mù màu xanh nhạt.
Màn khí màu xanh kia dần xuất hiện, tuy chỉ có nửa người trên nhưng vẫn nhìn rõ tướng mạo tên này. Không giống với âm thanh
già cỗi trước đó, tên này nhìn bề ngoài chỉ khoảng hơn 30
tuổi, ánh mắt âm lãnh lộ ra một màn khí lạnh, trên trán có
đôi ấn khí ác ma, tóc dài màu lam rối tung sau lưng, tay cầm
một cây cốt trượng, không biết là từ xương loài vật nào. Cốt
trượng như trong suốt có màu đỏ, quanh đó như có sáu đám ma
trơi đỏ vây quanh. Trên đỉnh cốt trượng là một pho tượng kỳ dị
như dùng xương cốt điêu khắc thành. Tề Nhạc phát hiện, pho
tượng kia nhìn rất quen, hắn nhanh chóng nhớ ra đây chính là pho tượng đồng mình vừa nhìn thấy trong đại sảnh, chỉ có điều,
pho tượng trên cốt trượng này chỉ có ba đôi cánh, còn pho tượng hắn nhìn thấy kia có đến bốn đôi cánh.
Hắc Võ Sĩ lam
sắc kia trông rất bình tĩnh, thân hình cao lớn, trên tay cầm
thanh kiếm lớn dài gần bằng chiều cao của gã, trước ngực có
một khối tinh thạch lớn màu đen, sau đầu gã bắn ra hai đạo hào quang lạnh như băng chiếu vào Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm nhận được
rõ ràng khí cơ của mình hoàn toàn bị khoá chặt. Áp lực
khổng lồ cùng sát khí ngập trời kia đã sớm ngăn trở mình
không còn đường lui. Hắn ngầm cảm giác được khả năng tàng hình và di chuyển tức thời của mình đều không có cách nào thi
triển, rất có khả năng là vị bị luồng sát khí khổng lồ này
áp chế. Đối diện với trận dung lớn như vậy, Tề Nhạc lại không
căng thẳng mà mỉm cười nói:
- Ngài khoẻ chứ? Nếu tôi đoán không lầm ngài chính là Trường Cách Hội Nghị Hắc Ám tôn
kính. Không ngờ tôi tình cờ tới đây lại được đích thân ngài
tiếp đón, đúng là thật vinh hạnh.
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội lạnh nhạt nhìn Tề Nhạc, thản nhiên nói:
- Bỏ cô gái trong tay ngươi ra, giao Đế Tâm Tuyết Liên Vương ra, ta có thể cân nhắc cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.
Tề Nhạc bĩu môi:
- Dọa ta sợ
chết đi à? Nếu muốn thì hãy dựa vào bản lĩnh đi, chỉ cần
ngươi thắng ta thì muốn sao cũng được, chỉ sợ các người không
có bản lĩnh này. Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội các hạ, chúng ta đánh
cuộc được không?