Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 914: Cha mẹ là trùm siêu cấp (3)



Hành động của Tề Nhạc lập tức đưa tới rất nhiều bảo an, chí ít có mười tên bảo an dùng tốc độ nhanh nhất lao tới gần hắn.

- Tiên sinh, xin ngài không nên như vậy. Muốn gặp chủ tịch của tôi cần hẹn trước. Chủ tịch cùng tổng giám đốc hiện tại cũng không ở đây, tuy bây giờ là cuối tuần, nhưng ngài làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của công ty chúng tôi. Xin ngài lập tức rời khỏi đây, cảm ơn nhiều.

Người cầm đầu bảo an nói chuyện với Tề Nhạc rất khách khí, với tư cách là bảo an công ty lớn hắn nói chuyện rất văn nhã.

Tề Nhạc căn bản mặc kệ những người này, vẫn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ.

Cầm đầu bảo an nói:

- Tiên sinh, xin ngài không nên làm khó chúng tôi được chứ? Nếu như ngài còn như vậy chúng tôi phải mời ngài ra.

Chữ mới của hắn rất nặng, hiển nhiên là nói cho Tề Nhạc nghe nếu không rời đi sẽ bị ném ra ngoài.

Tề Nhạc vẫn không có động đậy, hắn vẫn bảo trì tư thế của mình như trước, sống lưng của hắn rất thẳng, tuy hắn nhắm mắt ngồi ở đó nhưng mà mặc cho những người bảo an kia lôi kéo thế nào cũng không di chuyển được.

- Mời vị tiên sinh này ra ngoài.

Vị cầm đầu bảo an này cũng không còn kiên nhẫn nữa. Lúc này cho thêm mười tên bảo an đi lên kéo hắn ra ngoài, đồng thời cầm lấy bả vai của Tề Nhạc. Bảo an có thể tiến vào tập đoàn Kim Cốc lớn thế này cũng không phải xuất ngũ quân nhân là có thể, những người bảo an này tất cả đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đều có được bản lĩnh không nhỏ. Thế nhưng mà những bảo an này nhanh chóng thất bại bại. Thân thể của Tề Nhạc giống như không khí. Tay của bọn họ chộp qua bên cạnh, bởi vì dùng sai lực cho nên lảo đảo suýt ngã.

Sắc mặt tên bảo an cầm đầu hơi đổi, nói:

- Là tới quấy rối sao? Mọi người động thủ.

Bọn họ không có báo động, nếu như vậy với tư cách bảo an cũng quá mất mặt, xác nhận trên người Tề Nhạc có công phu tự nhiên bị phân loại thành cố ý quấy rối. Nhưng bọn họ cũng rất kỳ quái vì cái gì đối phương chỉ có một người. Chỉ có một người tới tập đoàn Kim Cốc quấy rối thì bọn họ mới thấy lần đầu.

Những bảo an này đồng thời lao về phía Tề Nhạc vây kín tất cả các đường tránh né. Tề Nhạc sẽ làm gì? Không có. Bộ đội đặc chủng đối với người bình thường mà nói đây tuyệt đối là cường giả. Nhưng trước mặt cường giả chính thức thì không đáng kể chút nào. Nghe những bảo an này nói Tề Nhạc đặt quyết tâm muốn gặp Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp một lần, bất luận mình có thật sự là con của họ hay không cũng phải gặp một lần. Nếu không phải thì hắn rời đi, nếu phải thì hắn hy vọng chỉ tìm lại thân tình đã mất suốt hai mươi năm qua.

Không có bất kỳ kỳ tích, thời điểm những bảo an này tiếp cận Tề Nhạc nửa thước thì chỉ thấy đầu vai Tề Nhạc hơi lắc lư một chút, mỗi người đều cảm giác một cổ lực lượng truyền tới, dùng thân thể Tề Nhạc làm trung tâm, giống như trăm hoa đua nở mười mấy tên bảo an bị đẩy văng ra, té ở nơi cách đó năm mét. Chiêu này là tuyệt kỹ Chu thúc truyền cho. Tuy Tề Nhạc không có chính thức luyện qua võ công dùng lực lượng của hắn hiện giờ thì bất luận võ thuật gì cũng học được cả.

Đương nhiên Tề Nhạc không thể nào chính thức động thủ với người bình thường rồi, tuy chỉ dùng một tia lực lượng nhưng điều khiển rất chính xác, chuyện này chỉ khiến bảo an tạm thời mất đi năng lượng hoạt động thôi, lập tức có thể khôi phục.

Tuy là cuối tuần, nhưng nhân viên công tác của tập đoàn Kim Cốc vẫn không ít, đột nhiên trong đại sảnh xuất hiện tình cảnh này cũng khiến nhân viên công tác chú ý, nữ nhân viên đại sảnh thấy tình thế không ổn liền báo cảnh sát.

Các nhân viên an ninh chỉ mười phút sau là tới đây ngay, tuy ở đây có thêm các bảo an tụ tập càng đông nhưng không ai động thủ với Tề Nhạc cả. Bảo an có thể trực trong đại sảnh tập đoàn Kim Cốc đều có thực lực phi phàm. Một lần mười người bị Tề Nhạc lập tức đánh bại hơn nữa cả tay cũng không có động, các nhân viên an ninh biết rõ nam nhân toàn thân áo đen và tóc bạc này cũng không phải người mình có thể đối phó.

Tề Nhạc lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, tuy hắn so với đại sảnh trống trải này không xem vào dâu, nhưng mà khí tức nguy hiểm hắn tỏa ra làm cho người ta không ai dám bỏ qua.

Cảnh sát Kinh Thành hoạt động phi thường nhân chóng, huống chi báo động là công ty lớn như tập đoàn Kim Cốc. Không lâu sau tiếng còi cảnh sát đã vang lên bên ngoài. Từ tiếng bước chân dồn dập chí ít có hơn mười tên cảnh sát từ bên ngoài xông vào.

- Người quấy rối ở nơi nào?

Một âm thanh trầm thấp truyền đến.

- Ở bên này.

Được bảo an chỉ dẫn thì hơn mười tên cảnh sát đi tới bên người Tề Nhạc, thời điểm người cầm đầu nhìn thấy Tề Nhạc thì giật mình nói:

- Tại sao là anh?

Tề Nhạc cảm nhận được khí tức quen thuộc thì chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy xuất hiện trước mặt của mình chính là Lý Dương truy cầu Thương Băng cách đây không lâu. Nhíu mày, nói:

- Là anh? Bắt tôi sao?

Lý Dương nhìn thấy Tề Nhạc thì trong nội tâm tràn ngập giật mình, từ lần trước nhìn thấy Tề Nhạc và Thương Băng liền biến mất, đến bây giờ cũng không có xuất hiện qua, tuy hắn cũng có truy tra nơi hạ lạc của Thương Băng nhưng hắn biết rõ với tư cách là kẻ có được huy chương kim cương thủ hộ, cho dù Tề Nhạc có thật sự mang Thương Băng rời đi thì cũng không có ai có thể nói ra cái gì. Không lâu Tề Nhạc nói với hắn nếu muốn tăng thực lực thì phải chiến thắng chính bản thân mình, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt nhau.

- Bọn họ nói anh quấy rối sao?

Lý Dương vô ý thức hỏi.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Đó là bọn họ cho rằng như vậy, tôi cũng không có cảm giác là mình quấy rối a. Nếu như anh thật sự muốn bắt tồi thì thử xem. Nhưng mà trước khi tôi gặp được người cần gặp thì tôi tuyệt đối không rời đi.

- Gia hỏa thật cuồng vọng, dám nói chuyện như vậy với Lý đội trưởng, mang đi, trước mang về cục rồi nói sau.

Một tên cảnh sát móc cái còng trong quần ra, nhưng hắn đã bị Lý Dương cản lại.

Lý Dương phất phất tay, nói:

- Các anh về trong xe trước đi.

Bọn cảnh sát sững sờ, Lý Dương trong suy nghĩ của bọn họ tuyệt đối là người sắt đá trong giới cảnh sát. Thời điểm chấp hành nhiệm vụ cho tới bây giờ đều không có chút do dự nào. Nhất là sau khi trải qua khảo nghiệm ở sa mạc Takla Makan thì hắn càng là kiêu ngạo của giới cảnh sát. Nếu như không phải hôm nay báo cảnh sát là tập đoàn Kim Cốc thì hắn không cần tới đây. Nhưng Lý Dương nói chuyện với người ngồi dưới đất lại mang theo cung kính khiến cho những cảnh sát này khó hiểu. Nhưng mà cảnh sát chấp hành nhiệm vụ của Lý Dương không sai chút nào, không có hỏi thêm cái gì và mang theo nghi hoặc đi ra khỏi Kim Cốc.

Người quản lý bảo an đi tới bên cạnh Lý Dương, hắn và Lý Dương cũng có quen biết, nghi hoặc hỏi:

- Lý đội trưởng, người này ngài quen sao?

Lý Dương gật gật đầu, nói:

- Các người báo động vì anh ta sao? Nói anh ta tới đây quấy rối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.