- Chính là anh ta, nói tiếp thật mất
mặt, vừa rồi chúng tôi cho mười anh em xông lên đều không thể bắt anh ta lại được. Cho nên mới mời các anh tới.
Lý Dương đưa mắt nhìn qua Tề Nhạc nhắm mắt lại lần nữa, nói:
- Tôi hy vọng được biết rõ nguyên nhân.
Quản lý bảo an đem chuyện xảy ra kể đơn giản lại, sau khi nghe hắn nói thì
sắc mặt Lý Dương biến hóa, vỗ vỗ vai quản lý bảo an, nói:
- Huynh đệ, thực xin lỗi. Chuyện này cảnh sát không quản được.
- À? Lý đội trưởng, chuyện này anh thật không quản?
Quản lý bảo an có chút phát mộng, đây là lần đầu tiên hắn nghe Lý Dương dùng ngữ khí này nói chuyện. Bọn họ quen nhau không phải mới một hai ngày a.
Lý Dương nói lời thấm thía:
- Tôi chỉ có thể nói cho anh biết hai chuyện, thứ nhất, người này ngay cả bộ trưởng cảnh sát cũng không dám bắt. Thứ hai, trong những gì tôi
biết về anh ta thì anh ta tuyệt đối không có người thân thích. Nhưng cho dù có đặt một tòa núi vàng trước mặt thì anh tuyệt đối không động tâm.
Cách anh tốt nhất nên làm chính là dựa vào lời của anh ta nói mời chủ
tịch ra đây, tôi biết rõ chủ tịch của anh là người bận rộn. Nhưng mà
thân phận anh ta không phải chuyện đùa. Cho dù anh ta thật sự làm cái gì ở đây cũng không ai dám nói cái gì cả.
Người có được huy chương
kim cương thủ hộ là nghĩa gì Lý Dương rất hiểu. Có thể xử phạt Tề Nhạc
hoặc là nói quyền thẩm phán Tề Nhạc thì chỉ có bộ ngoại giao mà thôi.
Tình hình chung mà nói những người giữ huy chương kim cương thủ hộ như
Tề Nhạc có rất nhiều đặc quyền, mà mỗi một vị có được huy chương kim
cương thủ hộ đều phải thông qua vô số lần xét duyệt, dùng đặc quyền mà
nói thì người giữ huy chương kim cương thủ hộ sẽ cần tiền tài sao?
Người quản lý bảo an thấy Lý Dương rời đi thì trong nội tâm lập tức bối rối,
xem ra thân phận người tóc bạc dưới đất kia có thân phận không đơn giản. Lý Dương nói vậy làm hắn hiểu được rất nhiều thứ. Lập tức vội vàng cho
các nhân viên bảo an canh chừng Tề Nhạc, mà chính hắn thì đi báo cáo cấp trên.
Các nhân viên tập đoàn Kim Cốc có tố chất rất cao, tuy Tề
Nhạc ngồi trong đại sảnh nhìn có vẻ khác thường nhưng đại đa số người
cũng chỉ nhìn vài cái rồi đi làm việc của mình.
Thời gian không
dài, dưới sự dẫn dắt của nhân viên quản lý bảo an dẫn theo một trung
niên nhân từ thang máy đi tới chỗ của Tề Nhạc.
- Tề tiên sinh ngài khỏe chứ, không biết chúng ta có thể bàn vài câu không?
Trung niên nhân nhìn qua Tề Nhạc cũng âm thầm kinh ngạc, trong nội tâm thầm
nghĩ người trẻ tuổi này bất luận là diện mạo hay khí chất đúng là có vài phần giống với tổng giám đốc, chỉ có điều tướng mạo hơi bình thường.
Nếu như nói hắn là đứa bé mà vợ chồng giám đốc mất tích bấy nhiêu nay
thì vẫn cảm thấy khó tin tưởng nổi. Dù sao tướng mạo vợ chồng tổng giám
đốc phi thường xuất chúng a, mà người trẻ tuổi này còn kém rất nhiều.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Anh có thể làm chủ sao?
Trung niên nhân nói:
- Tôi là tổng giám đốc văn phòng Trần Tân, sự vụ của tổng giám đốc do tôi an bài. Tôi cũng xin lỗi ngài trước vì việc làm của các nhân viên. Bây
giờ có thể mời Tề Nhạc tiên sinh tới phòng hợp của tôi được hay không?
Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với tổng giám đốc. Ít nhất có thể thông qua
điện thoại cho ngài trò chuyện với tổng giám đốc trước nhé, được không?
Tề Nhạc chậm rãi mở hai mắt ra nhìn qua Trần Tân rồi gật đầu, nói:
- Được rồi.
Rồi hắn đứng lên đi theo Trần Tân đi vào trong cao ốc.
Trần Tân vừa dẫn theo Tề Nhạc vào trong thang máy, trong nội tâm vừa suy
nghĩ thân phận của người trẻ tuổi này. Vốn tập đoàn trừ những chuyện
quan trọng thì không cần hắn ra mặt. Nhưng mà hắn vô cùng quen thuộc Lý
Dương vừa rời đi kia, biết rõ Lý Dương trong giới cảnh sát có bao nhiêu
thực lực và chỗ dựa. Nhưng hắn cũng không dám bắt người trẻ tuổi này thì xem ra bối cảnh sau lưng người này rất cứng. Phải biết rằng nơi này là
Kinh Thành. Cái khác không nói dùng tài lực tập đoàn Kim Cốc có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng nếu chuyện liên quan tới quan trường thì
cho dù là tập đoàn lớn cũng không thể không cẩn thận. Vạn nhất người trẻ tuổi là thái tử đảng đã có thể không dễ làm. Tuy nghe hắn nói mình là
Tề Nhạc nhưng mà người ta cũng không có tới nhận thân thích, tuy tổng
giám đốc một ngày kiếm cả tỷ nhưng cũng chỉ thông qua điện thoại truyền
hình mà giải quyết công việc thôi, hiển nhiên đây là cách tốt nhất. Ít
nhất tổng giám đốc sẽ không vì thanh niên này mà xảy ra vấn đề.
Tề Nhạc hiện tại cũng không có tâm tình gì chú ý tới cảnh chung quanh,
dưới sự dẫn dắt của Trần Tân đi thẳng tới một phòng hợp ở tầng mười một. Phòng hợp này không lớn nhìn chỉ có thể dung nạp được mười người mà
thôi. Nhưng phương tiện bên trong phi thường hoàn mỹ. Trần Tân nhìn Tề
Nhạc làm ra thủ thế mời, thỉnh hắn ngồi xuống, nói:
- Tề tiên
sinh, xin ngài ở chỗ này chút chờ một chút, tôi sẽ đi liên hệ với tổng
giám đốc đã, sau khi liên lạc được với tổng giám đốc sẽ thông báo cho
ngài.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đây
chính là phong cách xử sự của Tề Nhạc, Trần Tân khách khí như vậy hắn tự nhiên sẽ không dùng phương pháp côn đồ giải quyết, gật đầu nói:
- Thỉnh nhanh lên đi, cám ơn.
Trần Tân đi rồi thì gian phòng hợp chỉ còn lại một mình Tề Nhạc đang ở bên
trong. Nếu như là bình thường thì trong loại hoàn cảnh chờ đợi yên tĩnh
này Tề Nhạc nhất định sẽ bắt đầu tu luyện, cho dù là bao nhiêu thời gian hắn cũng tranh thủ tăng thực lực của mình lên. Nhưng mà hiện giờ hắn có thể yên tĩnh tu luyện được sao? Tuy hắn cũng biết chính mình vừa rồi
làm không thỏa đáng. Nhưng mà hắn không có biện pháp a! Đột nhiên đạt
được tin tức của cha mẹ và hắn cũng có khát vọng thân tình bao nhiêu năm qua nên không nhịn được a. Lúc này trong lòng của hắn cảm xúc như ngũ
vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), tư vị nói không nên lời là cảm
giác gì.
Tề Nhạc đang lẳng lặng chờ đợi nhưng trong đại sảnh Kim
Cốc bên dưới có một đám người đi vào. Hơn hai mươi người cầm thùng chứa
dụng cụ và mặc trang phục sửa chữa điện đi vào trong. Những người này
nhìn sắc mặt rất âm trầm, nhìn qua nhân viên bảo an chào đón thì người
cầm đầu phất tay với đám người sau lưng và dừng lại.
- Xin hỏi, các vị tới tiến hành bảo trì sửa chữa sao?
Bảo an khách khí hỏi.
Người cầm đầu gật gật đầu, nói:
- Vâng, chúng tội nhận được thông báo là tới tiến hành sửa chữa bảo trì thang máy.
Bảo an gật gật đầu, nói:
- Xin chờ một chút, tôi sẽ thông báo với người công trì dẫn các vị đi.
Người cầm đầu đáp ứng một tiếng nhìn thấy bảo an rời đi, hắn rất tự nhiên đem tay đặt lên miệng tỉnh táo nói qua thiết bị truyền tin.