Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 920: Trách nhiệm của huy chương kim cương thủ hộ (2)



- Thật ác độc ah! Một người sống cũng không có, thời gian giết người lại ngắn như vậy, sao anh làm được?

Lý Dương thấp giọng hỏi.

Tề Nhạc chỉ phía dưới nói:

- Trong ga ra tầng ngầm tôi còn lưu ba người sống đấy, có thể truy tra ra chuyện này là ai làm hay không là bổn sự của anh. Đối với những kẻ bắt cóc này anh cảm thấy cần lưu người sống sao? Các người bắt về còn phải thẩm vấn, còn phải đi qua nhiều thủ tục mà kết quả cuối cùng còn không phải như vậy à. Tôi chỉ tiết kiệm thời gian cho cảnh sát thôi.

Lý Dương cười khổ nói:

- Lần này nhờ có anh. Nếu như không phải anh kịp thời ra tay chỉ sợ tổn thất của cảnh sát không chỉ bao nhiêu đây đâu. Một khi bị đối phương cưỡng ép bắt nhân viên Kim Cốc làm con tin chỉ sợ sẽ thăng lên chủ đề khủng bố quốc tế đấy. Tôi làm sao cảm tạ anh đây?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng. Nói:

- Không cần cảm ơn cái gì. Đừng quên tôi là người có được huy chương kim cương thủ hộ đấy. Bảo vệ quốc gia là việc cần làm, xem như những tên bắt cóc này xui xẻo.

Lý Dương cũng cười lên, đúng là những tên bắt cóc này không may mắn, không ngờ gặp phải sát tinh Tề Nhạc này. Tuy chuyện này đã giải quyết nhưng tâm tình của hắn không có tốt, chỉ riêng tầng này thì số nhân viên Kim Cốc chết hơn vài chục người rồi, không biết tình hình phía trên ra sao. Xảy ra chuyện lớn thế này chỉ sợ lãnh đạo quốc gia cũng chấn động. Xem ra lần này giới cảnh sát sắp xảy ra động đất.

Tề Nhạc sau khi nói vài câu với Lý Dương liền quay lên tầng một trăm mười. Như lời hắn nói cũng không để cho Nguyệt Quan cùng Tề Oánh Oánh chờ đợi thời gian quá dài.

- Ah! Anh đã trở về.

Nguyệt Quan vừa nhìn thấy Tề Nhạc thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đã giải trừ cảnh báo rồi, kẻ bắt cóc đã bị giải quyết. Các người thế nào rồi?

Nguyệt Quan thở ra một hơi, nói:

- Còn có thể làm sao, chờ ghi khẩu cung thôi, đột nhiên lần này xuất hiện động tĩnh lơn như thế thì chỉ sợ tập đoàn Kim Cốc phiền toái không nhỏ! Rốt cuộc là ai thù hận tập đoàn Kim Cốc lớn như vậy, tôi không nghĩ ra là ai a. Phải biết rằng Tề Thiên Lỗi - Tề tổng là người thiện lương nổi danh đấy, chỉ các quỹ cứu trợ xã hội cũng hơn vài chục triệu rồi. Người tốt như vậy cũng bị thù oán thì bọn người đó thật đáng ghét.

Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua Tề Oánh Oánh, nói:

- Đáng chết, đáng chết, người như vậy nhất định không còn sống.

Nguyệt Quan mỉm cười nói:

- Đúng thế, cầm súng giết người thì phải sử bắn mới đủ.

Hiện tại nàng còn không biết Tề Nhạc đã sớm thay quốc gia chấp hành hình phạt rồi.

Cảnh sát vũ trang cũng nhanh chóng tìm được lên tầng này, dưới sự bảo vệ của bọn họ thì Tề Oánh Oánh cùng Nguyệt Quan được đưa xuống đại sảnh, Tề Nhạc cũng xuống theo bọn họ. Vừa đi trong lòng của hắn thầm nghĩ xảy ra chuyện lớn như vậy thì Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp sẽ ra mặt a, dù sao chết nhiều nhân viên như vậy hơn nữa bị kẻ bắt cóc tập kích bọn họ phải nói vài lời an ủi mới được a.

Thời điểm bọn họ xuống lầu lần nữa thì số lượng cảnh sát còn nhiều hơn gấp đôi, thậm chí ngay cả đặc công cũng phái tới. Nhân viên Kim Cốc bị bắn chết trong công ty, tạm thời không cho phép rời đi, cảnh sát thì nhanh chóng triển khai điều tra. Hơn nữa đang tìm trong cao ốc có cá lọt lưới hay không.

Tề Nhạc nhàn nhã đứng ở một bên tựa vào vách tường chờ đợi. Có Lý Dương đảm bảo thì không có ai dám khó xử hắn. Hắn biết rõ chuyện này không nhỏ, gọi điện thoại cho Thiên Hồn của Viêm Hoàng Hồn, đem chuyện này nói rõ một lần hơn nữa cũng đem cách làm của mình nói cho Thiên Hồn nghe. Thiên Hồn bảo Tề Nhạc tạm thời chờ đợi trước, hơn nữa lập tức xin chỉ thị của thượng cấp.

Trải qua điều tra của cảnh sát thì số người chết vượt qua hai trăm, trong đó có một trăm người là kẻ bắt cóc, mà nhân viên tập đoàn Kim Cốc cũng chết gần trăm người. Không có một ai bị thương cả, có thể thấy được kẻ bắt cóc tâm ngoan thủ lạt thế nào.

Tổng cộng hơn hai trăm người tử vong a! Trong nước cộng hòa Viêm Hoàng gần mười năm nay trong thành thị còn chưa xảy ra chuyện ác như vậy. Trong lúc nhất thời lập tức khiếp sợ cả Kinh Thành.

Tề Nhạc vẫn chờ đợi như trước, thời gian một giờ trôi qua đương nhiên hắn không có đợi Thiên Hồn tới, những công việc giải quyết hậu quả thế này bọn họ không cần tham dự.

Thời điểm Tề Nhạc chờ đợi chán một chốc thì Tề Oánh Oánh cùng Nguyệt Quan đã lấy khẩu cung xong, Tề Oánh Oánh lúc này sắc mặt rất khó nhìn. Dù sao nhìn thấy nhiều thi thể được bọc vải trắng thì nàng cũng có cảm giác muốn nôn mửa.

Nhìn thấy sắc mặt Tề Oánh Oánh tái nhợt Tề Nhạc lại đau lòng, đón nàng qua nói:

- Tề tiểu thư. Chuyện đã xảy ra thì không nên nghĩ nhiều làm gì, cảnh sát cùng cha mẹ cô sẽ xử lý tốt chuyện này.

Tề Oánh Oánh khóc rống lên, nói:

- Thế nhưng mà chết rất nhiều người ah! Trong đó có rất nhiều nhân viên ưu tú của công ty. Bọn họ hôm nay đặc biệt tới đây tăng ca lại xảy ra chuyện như vậy...

Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:

- Ai cũng không dự kiến được chuyện này. Sớm biết như vậy trước kia không bằng tôi ở trong đại sảnh thì không có tổn thất lớn như vậy.

Đúng thế, nếu không có giám đốc nghiệp vụ Trần Tân đưa hắn lên phòng họp thì có Tề Nhạc ở đại sảnh thì bọn bắt cóc xong đời rồi.

Nguyệt Quan ôm vai Oánh Oánh, nói:

- Tất cả đã chấm dứt rồi, tin tưởng cha của em có thể giải quyết tốt chuyện này.

Oánh Oánh gật gật đầu, nói:

- Có lẽ cha cũng nhận được tin tức rồi, chắc trên đường tới nơi này, hiện giờ xuất hiện khủng bố thì đối với cha mẹ mới là đả kích lớn nhất. Dù sao Kim Cốc trong lòng của bọn họ cũng giống như em, họ xem nó như con của mình! Hơn nữa cũng không thể bàn giao với ban giám đốc được.

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng phanh xe chói tai, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động như đã cảm giác được cái gì. Hắn có nghiên cứu với xe rất sâu cho nên từ tiếng phanh xe bên ngoài chỉ có lốp xe cao cấp mới có. Chắc chắn không phải xe cảnh sát. Xe cảnh sát không có lốp tốt như vậy. Chẳng lẽ là bọn họ sao?

Không đợi Tề Nhạc suy nghĩ quá nhiều, cảnh sát vây quanh Kim Cốc tránh ra, một đoàn người hơn bảy người đi vào. Một người cầm đầu mặc âu phục màu đen, dáng người cao lớn hơi gầy lông mày thâm tỏa, gương mặt anh tuấn và nặng nề. Ngay cả bước chân di chuyển cũng phù phiếm hiển nhiên là tâm tình cực độ phức tạp. Bên cạnh trung niên anh tuấn này là một mỹ phụ trung niên, váy dài màu trắng làm nét cao quý của nàng hiện rõ, trong mắt cũng có lo lắng rất nhiều. Năm người khác đi theo sau bọn họ không phải là chủ yếu.

- Cha, mẹ!

Tề Oánh Oánh hoan hô một tiếng sau đó chạy qua đôi nam nữ trung niên này, những kinh hãi trước đó giông như được phát tiết ra ngoài, nước mắt tràn mi trực tiếp nhào vào trong ngực mỹ phụ.

Toàn thân Tề Nhạc khẽ run lên, bọn họ là Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.