Tề Nhạc đi nhanh hơn, khoảng cách gần trăm mét thì khoảng cách với
cô gái này càng gần, cảm giác quen thuộc trong lòng của hắn hiện lên,
nhưng mà cho tới bây giờ hắn không nhận ra là người nào.
Tề
Nhạc bước nhanh hơn và nhìn thấy lưng cô gái này, dòng người đi lại hối
hả, Tề Nhạc cũng không thể không theo người ta, cho nên khoảng cách của
hai người khoảng cách nhất định, cũng không kéo gần khoảng cách a. Làm
cho Tề Nhạc có chút kinh ngạc chính là trên người của cô gái này như có
ma lực, cho dù không xuyên qua dòng người rậm rạp thì nàng bước đi như
không bị ngăn cản. Tề Nhạc nhìn qua gương mặt của nàng, nhưng mà ánh mắt đại đa số người đều nhìn qua người của nàng, tướng mạo của con gái rất
quan trọng, được nhiều người là một niềm kiêu hãnh.
Hai người cứ từ xa đi tới gần. Đi theo Tề Nhạc đột nhiên cô gái này đi vào nhà hàng.
Trong nội tâm Tề Nhạc hơi quýnh lên. Dù sao người trong nhà hàng rất
nhiều và phi thường dễ dàng mất dấu, vô ý thức phát ra tinh thần lực của mình khóa chặt thân ảnh cô gái này, lần nữa bước chân nhanh hơn.
Tiến vào nhà hàng Tề Nhạc sửng sốt. Bởi vì hắn phát hiện tinh thần lực
của mình trên người cô gái kia đã chuyển dời qua người bên cạnh, điều
này hiển nhiên không thể nào là cùng một người, bởi vì chuyển dời qua
người nam nhân a, hơn nữa dáng người còn kém xa cô gái kia.
Đây là chuyện gì xảy ra? Tinh thần lực mất đi tác dụng trên người cô gái a. Chẳng lẽ tinh thần lực của mình suy yếu sao? Không có khả năng ah!
Rèn luyện nhiều tháng ở thời kỳ viễn cổ cự thú, mỗi ngày mình dùng tinh
thần lực khống chế năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên tiến hành cải tạo thân thể của các đồng bọn a. Bất luận là cường độ chỉnh thể hay khả năng
khống chế tinh thần đều tiến bộ không nhỏ so với trước kia. Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn thấy chỉ là ảo giác sao, hoặc là mình theo sao cô gái kia không phải là nhân loại? Nghĩ tới đây trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác sợ hãi nhàn nhạt. Bởi vì hắn hiểu được cho dù đối phương không
phải sinh mạng thể thì cường độ tinh thần lực của mình đã bị đối phương
bỏ qua, như vậy thực lực của người này không kém gì Xi Vưu, cũng không
biết chênh lệch với mình ra sao. Dù sao nàng cũng không phải là sinh vật đặc thù mờ mịt như vậy a!
Nghĩ tới đây cảm xúc trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra rõ ràng, vô ý thức đi thẳng về phía trước không có tinh thần lực đi theo. Hiện tại cũng chỉ có thể bằng vào tinh thần lực tìm
kiếm. Đương nhiên có thể tìm thấy là phi thường xa xôi, trong tiềm thức
Tề Nhạc biết rõ. Đối phương rất rõ ràng đã phát hiện mình đi theo, nếu
không cũng không có khả năng lại biến mất. Tình huống thân thể và năng
lượng phi thường rõ ràng nên ảo giác là không thể nào. Thế nhưng mà cô
gái kia là thế nào?
Nghĩ tới đây bỗng nhiên thân thể Tề Nhạc
sinh ra chấn động, chẳng lẽ là nàng, là Vũ Mâu sao? Trong các cô gái hắn quen thuộc thì chỉ có thực lực của nàng sinh ra cảm giác này mà thôi.
Chẳng lẽ nàng đi vào nước cộng hòa Viêm Hoàng tìm mình? Mục đích của
nàng là gì? Muốn hủy diệt mình trước khi tham gia ước định Everest sao?
Nếu như nàng lần này mang theo toàn bộ thủ hộ giả chòm sao hơn nữa thực
lực của nàng phi thường cường đại, cũng không phải là không được.
Nhưng mà ý niệm này trong đầu của Tề Nhạc đã bị xóa đi, không thể nào
là Vũ Mâu, khí tức trên người Vũ Mâu hắn phi thường quen thuộc. Khí chất của Vũ Mâu phi thường cao quý nhất là khí tức thần thánh như ẩn như
hiện, bất luận kẻ nào cũng không thể giả mạo được, nàng cũng không có
khả năng che dấu thân hình hoàn toàn. Mà cô gái mình vừa đi theo không
có loại khí tức này, khí tức của nàng phi thường sinh động, hình như là
cô gái phi thường hoạt bát Nếu như là vậy thì phán đoán của mình là phi
thường chính xác. Nghĩ tới đây hào quang trong mắt Tề Nhạc trở nên mạnh
hơn, trong nội tâm âm thầm quyết định bất luận như thế nào cũng phải tìm ra người này.
Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hiện giờ vất vả tiến vào quỹ đạo, thực lực chỉnh thể cũng tăng lên, hắn tuyệt đối không hy vọng một uy hiếp tiềm ẩn ở bên cạnh mình.
- Này!
Đột nhiên một âm thanh không hề có dấu hiệu vang lên sau lưng Tề Nhạc,
hắn vô ý thức phóng về phía trước một đoạn, bỗng nhiên vân lực hiện ra
và ngưng tụ vào Kỳ Lân Tí, chỉ trong nháy mắt xoay người lại thì người
kia dùng tốc độ cực nhanh không thể bắt kịp thân ảnh của cô gái kia.
Là nàng, đây là cô gái kia, mũ lưỡi trai và áo trắng, đồng thời nàng
cũng có được gương mặt xinh đẹp như thiên sứ. Con ngươi màu hồng phần
quen thuộc và dáng người ôn nhu động lòng người câu dẫn trí nhớ của Tề
Nhạc.
- Là cô?
Tề Nhạc giật mình nói ra.
Thiếu nữ mỉm cười, nói:
- Có còn nhớ tôi không? Rốt cuộc cũng tìm được anh rồi, anh còn nhớ tôi a, chúng ta đi qua quán cà phê bên kia đi, ngồi nói chuyện một chút
nhé?
Vừa nói nàng đã đi qua quán cà phê bên kia đường.
Đi sau lưng cô gái trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác mây mưa thất
thường, khó trách cảm giác khí tức quen thuộc như vậy, thì ra là nàng.
Thiếu nữ xuất hiện trước người Tề Nhạc làm hắn nhớ rõ cô gái quen thuộc
này, lúc ban đầu ở tổng bộ Hắc Ám Quốc Hội Địa Ngục Chi Thành cứu mình
ra, tên là Lãnh Nhi! Khí tức Lãnh Nhi dường như thu liễm hơn so với lần
đầu tiên a, nhưng mà tướng mạo của nàng vẫn động lòng người như trước,
từ khí tức nhu hòa kia tuy nàng cùng Vũ Mâu là loại hình hoàn toàn khác
biệt, nhưng mà mang cho Tề Nhạc lực hấp dẫn không kém gì so với Vũ Mâu
cả. Tại sao nàng đi tới Kinh Thành này chứ? Còn tìm được mình nữa, ngày
đó có lẽ nàng đã bị người Hắc Ám Quốc Hội bắt về mới đúng chứ.
Nghĩ tới đây trong nội tâm Tề Nhạc không có chút áy náy, ngày đó đạt
được Lãnh Nhi chỉ rõ chính mình lập tức trở về Luân Đôn, chuyện xảy ra
sau đó đã xảy ra không cần nhắc lại, mình thậm chí đã quên cô gái này.
Đây là mình không phải a, người ta đã giúp mình a, mà chính mình lại
không có lại đi đem nàng theo địa ngục chi thành cứu ra, thật sự có chút xấu hổ. Nhưng mà lúc này thân phận Tề Nhạc không có hoài nghi Lãnh Nhi
a, nàng không phải là bị Hắc Ám Quốc Hội bắt sao? Tại sao nàng xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa ngày đó mình bị Đại Ma Vương khủng bố phát sinh
chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Hắc Ám Quốc Hội hảo tâm như vậy, trực tiếp
thả mình ra? Đây quả thực là quá khó tin a.
Nhưng mà Lãnh Nhi bây giờ ở đây thì nàng nhất định hiểu ra. Vừa nghĩ Tề Nhạc đã đi theo sau lưng Lãnh Nhi đi quán cà phê.
Lãnh Nhi tìm được một nơi hẻo lánh nhưng lúc này trong quán cà phê
người vẫn rất nhiều, âm thanh cũng có chút ầm ĩ và Tề Nhạc đi đến đối
diện Lãnh Nhi ngồi xuống, Lãnh Nhi vô ý thức kéo vành nón của mình đem
gương mặt động lòng người che lại.
Nhân viên phục vụ đi tới, hỏi:
- Hai vị muốn uống chút gì không?
Tề Nhạc nhìn qua Lãnh Nhi làm ra thủ thế mời. Lãnh Nhi mỉm cười nói: