Sinh Tồn Ký

Chương 58: Ai là nạn nhân



Bảy giờ tối, khi phần lớn người trên quảng trường đã vật vờ chìm trong giấc ngủ do chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi, thì Nguyễn Huy trước sự cổ vũ nhiệt tình của cả nhóm, đau khổ bước đi.

- Khốn nạn! - Gã lầm bầm.

Thôi đành nhắm mắt đưa chân vậy, chỉ hy vọng con mập đó không quá dơ dáy. Dù sao gã cũng thiếu hơi đàn bà mười mấy năm qua, coi như lần này chịu khó ăn mặn một chút, chưa đến nỗi chết.

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Nguyễn Huy tự trấn an bản thân. Gã lén lút đi loanh quanh qua những bụi kiểng, mấy hồ nước giữa quảng trường, theo lời ả y tá chỉ dẫn lúc trưa, tiếp tục vòng ra sau dãy nhà, cuối cùng đến trước một căn biệt thự sang trọng. Đây là một dãy biệt thự liền kề có lối kiến trúc giống hệt nhau, dành cho các nhân viên thuộc bộ phận y tế nghỉ ngơi. Phía quân đội đãi ngộ người của mình khá tốt.

Gã kính cận dừng chân trước bậc thềm, đắn đo một lúc lâu mới đưa tay gõ nhẹ mấy cái lên cửa.

Cộc cộc!

Cánh cửa gỗ nặng trịch mau chóng mở hé, có lẽ chủ nhân đã chờ rất lâu. Ả y tá trong bộ váy màu hường khoe thân hình phì nộn ló đầu ra, tươi cười cất tiếng gọi:

- Trễ quá nha! Vào đi anh yêu!

Nguyễn Huy rùng mình mấy lượt, chưa gì gã đã thấy mỡ ngấy ngay cổ họng, cơ mặt cứng ngắc cố nhăn răng cười như khỉ ăn ớt, hồi hộp đi vào nhà. Gã có cảm giác mình đang đi vào chuồng cọp, và con cọp cái lát nữa thôi sẽ nhai sạch thân xác gã đếch thèm nhả xương.

- Jesus, Bồ Tát, Phật Tổ, Quan Công, Thánh Allah... - Gã lầm thầm khấn vái - Nếu các vị có thật trên đời, xin hãy phù hộ cho con tai qua nạn khỏi! Con xin hứa sẽ theo các đạo và nguyện tránh xa những con mập suốt quãng đời ngắn ngủi còn lại!

- Anh nói gì vậy? Đến đây ngồi đi!

Ả mập cẩn thận khóa chặt cửa rồi kéo Nguyễn Huy vào phòng khách, ấn xuống ghế.

Trước mặt gã là một cái bàn hình oval khá lớn, bên trên thắp mấy ngọn nến lung linh vô cùng lãng mạn, nhưng khi ả mập ngồi xuống đối diện thì không gian này lập tức bị phá nát không thương tiếc. 

Trên bàn bày sẵn một đĩa salad xanh bắt mắt, hai phần bò bít tết, một ít mì xào và hai ly rượu ngoại màu nâu đỏ rất hấp dẫn.

Ả mập thò bàn tay với các ngón béo múp như dùi đục ra, thẹn thùng nâng ly rượu lên, thỏ thẻ bằng chất giọng khàn khàn tựa vịt đực:

- Mời anh yêu!

"Vỗ béo con mồi trước khi thịt đây mà!"

Nguyễn Huy kêu thầm. Gã gượng cười cầm ly cụng nhẹ với ả mập rồi đưa lên miệng tu ừng ực. Nếu gã say được thì quá tốt, biết đâu khi ấy sẽ nhìn con lợn nái sề này thành tiên giáng trần.

Rượu ngon, vị cay cay ngòn ngọt trôi tuột xuống cuống họng khiến người Nguyễn Huy hơi nóng lên. Gã cầm chai rượu rót đầy hai ly, tiếp tục mời. 

Ả mập xua tay:

- Em không uống rượu được. Anh yêu cũng đừng uống nhiều quá, chẳng may say thì... chút nữa ai chiều em... Hí hí!!

Mặt ả mập đỏ ửng, có lẽ ả không uống được rượu thật, chỉ muốn nhấp môi một chút để thêm hưng phấn. 

Mặc kệ ả ra sức từ chối, tâm trí Nguyễn Huy chợt nảy một ý mà có thể sẽ cứu rỗi đời gã nhưng vẫn đạt được mục đích. Gã đưa ly rượu sóng sánh màu mận chín tới trước mặt ả mập, nghiêm mặt:

- Em biết ý nghĩa của ly rượu này không? Đây là rượu giao bôi, nó đánh dấu bước đầu trong mối quan hệ tình ái của chúng ta. Đêm nay, anh và cưng sẽ thuộc về nhau. Sau khi anh trở về nhà gặp gia đình, nhất định sẽ quay lại đây tìm cưng, chúng ta mỗi ngày ở bên nhau ân ân ái ái. Cưng thích vậy không?

Những lời đường mật như rót vào tai khiến ả mập lâng lâng. Thằng khốn vũ phu kia chưa bao giờ nói được mấy câu như vậy, chỉ giỏi hành hạ chê bai ả. Vậy nên ả vòng cánh tay tròn lẳng qua tay Nguyễn Huy, hai người cùng uống cạn ly rượu giao bôi.

Cả hai vừa ăn vừa uống rượu. Thiếu thốn đã lâu nên gã kính cận tranh thủ càn quét, ăn như chưa từng được ăn, chốc lát trên bàn đã chẳng còn gì. Tay nghề nấu ăn của ả mập không được tốt, nhưng chẳng sao, chỉ cần có thịt bò thì mọi thứ đều tuyệt vời.

Loại rượu này không nặng, Nguyễn Huy khi trước thường hay nhậu nhẹt nên bấy nhiêu không đủ làm khó gã. Riêng ả mập đã chếnh choáng, bị ép thêm mấy ly bắt đầu gà gật, mắt lờ đờ nhìn đông nhìn tây, miệng lảm nhảm vớ vẩn. 

Ả bỗng đứng lên, thân hình ngả nghiêng chao đảo, cặp môi chì đen sì hé ra khiêu gợi:

- Hì hì... Anh yêu... tới với em nào...

Ả đi từng bước nặng nề đến trước mặt gã kính cận đang run như cầy sấy, vừa đi vừa cởi bộ váy mỏng trên người ra.

Soạt!

Làn váy mỏng manh rơi xuống. Ả mập không hề mặc đồ lót, thoáng chốc phô bày toàn bộ thân thể ngà ngọc ra trước cái miệng há hốc của Nguyễn Huy. 

Mắt gã đau khổ lướt qua hai trái mướp sệ dài thòng gần đến rốn, bên trên điểm xuyết hai viên mứt chùm ruột héo rũ to bằng ngón chân cái, lại còn thâm sì như màu cặp môi ả mập. Bên dưới cái bụng như cóc chửa là rừng rậm nhiệt đới xoăn đen mà nếu lỡ lạc vào sẽ không thể tìm được lối ra. Khắp thân ả mập đầy những khối mỡ núng na núng nính, theo từng bước chân ả liên tục đong đưa.

Hồn vía Nguyễn Huy bay hết lên mây, vội rót thêm hai ly rượu, lắp bắp đưa ả mập:

- Em uống thêm đi... rồi ta...

Đau lòng thay, ý đồ chuốc say câu giờ của gã bị ả mập phũ phàng gạt đi không thương tiếc. 

Xoảng!

Ả cầm ly rượu rồi bất ngờ quăng mạnh ra xa khiến nó vỡ nát, đổ lênh láng đầy sàn.

Song ả mập không quan tâm, toàn bộ chú ý của ả đổ dồn hết vào gã thanh niên đeo kính đẹp trai còn hơn cả tài tử. Nhìn kìa, chàng trai trẻ đang ngại ngùng, gương mặt ửng hồng thật đáng yêu. Đôi môi mỏng đỏ chót đang run rẩy e ấp chờ được ả nếm thử.

Ả mập chồm tới, vật gã thanh niên xuống sàn nhà, thân hình phì nộn đè lên người gã đồng thời áp cặp môi loa kèn của mình vào miệng gã, cái lưỡi đưa ra thọc sâu vào miệng đối phương đánh tành tạch trong đó.

- Móa, tập đoàn chư vị thần linh cứu con!

Gã kính cận ú ớ trong mồm, cơ thể gầy yếu chới với, cảm tưởng mình đang bị thây ma ăn thịt mà không thể nào kháng cự. 

Ả mập lõa lồ hì hục nằm trên người Nguyễn Huy, cái lưỡi khăm khắm mùi thịt bò, mùi rượu và cả mùi hôi quẩy tung trong miệng gã, lùng sục tìm kiếm lưỡi gã rồi quấn chặt lấy, kéo ra thụt vào liên hồi như thi kéo co. 

"Đờ mờ, con điếm, bố muốn cắt lưỡi mày!"

Ý nghĩ vụt qua đầu Nguyễn Huy, gã phải rất kiềm nén mới không làm thế. 

- Anh yêu... sao nằm ngay đơ như khúc gỗ vậy? - Giọng ả mập léo nhéo dọa dẫm - Làm em không vui thì ngày mai không chắc có giấy cho anh đâu đấy!

Nguyễn Huy thở dài, thầm nghĩ mười mấy năm giữ gìn chưa khai đao của gã có lẽ sẽ chấm hết trong đêm nay, mọi thứ trôi theo dòng nước chui xuống cống đen. 

Thôi kệ mẹ đời, nếu đã không thể chống cự, chi bằng nằm im tận hưởng.

Gã kính cận nhắm mắt, chủ động há miệng nồng nàn đáp lại, cố nén cảm giác buồn nôn.

- Ứ...

Ả mập rên lên khoan khoái, vừa hôn vừa mò mẫm khắp người Nguyễn Huy, bàn tay gấp rút kéo khóa quần gã, lôi ra cái vòi nhỏ mềm oặt. Ả cười hi hi nói:

- Sao èo uột thế này, anh yêu? Không hứng à? Để em giúp anh trợ hứng nhé!

Cái lưỡi ướt đẫm rút khỏi miệng gã kính cận, liếm láp khắp mặt gã rồi lần xuống ngực, dần dần xuống đến ngay đũng quần và ngoạm mạnh vào đó.

- A...

Đến lượt Nguyễn Huy buột miệng rên khi cái miệng ướt át ngậm lấy phần dưới của gã, một cảm giác lạ lẫm cực kỳ tuyệt vời tràn vào đầu, lâng lâng đê mê không thể tả. Gã hơi chồm dậy, hai bàn tay chủ động vồ lấy hai quả mướp nhão nhoẹt mà xoa bóp mơn trớn.

- Hi hi, sướng lắm à anh yêu?

Ả mập không ngừng rên rỉ, cái đầu nhô lên hụp xuống nhanh hơn khiến gã thanh niên trẻ trung cứng hết người, bàn tay càng bóp thật mạnh. 

Ả ta tuy già xấu nhưng nhờ người cha ở trong quân đội có chút chức quyền nên đã thưởng thức qua không ít trai tơ, kinh nghiệm tình trường dày dặn, lúc này có bao nhiêu ngón nghề điêu luyện đều trổ hết ra. Chỉ khổ cho gã kính cận lần đầu được nếm trải hương vị nam nữ, không cách nào kiềm được. Qua một lát, cơ thể đột ngột run bắn rồi một cảm giác như luồng điện chạy dọc sống lưng.

- Lạy thánh Allah, chư vị thần linh trên cao!!!

Gã thì thào trong khoái lạc cực độ, cảm thấy thứ gì đó vừa trào ra khỏi cơ thể, bắn thẳng vào miệng ả mập.

Ả mập khẽ ưm, thỏa mãn nuốt sạch thứ dịch trăng trắng nhầy nhụa, miệng không ngừng liếm láp, cười nói:

- Anh yêu nhanh quá nha! Làm lại nào, lần này cố chậm rãi thôi!

Tuổi trẻ sung mãn, Nguyễn Huy lại là người chơi nên phục hồi rất nhanh, tiếp tục được ả mập dùng cái miệng diệu kỳ đưa lên tiên. Ả đột nhiên chộp tay gã nhét mạnh vào giữa hai cái đùi chèn đặc mỡ, trọn một bàn tay gã chui tọt vào trong cái hố đen vô tận, cảm giác ấm áp nhớp nháp bao bọc.

- Mạnh lên, nhanh nữa lên anh yêu...

Ả mập rên hừ hự như bò kéo xe, đưa đẩy hai đùi tới lui, tay điên cuồng mơn trớn khiến Nguyễn Huy lần nữa chìm đắm trong khoái cảm. Nội tâm gã đấu tranh dữ dội, nửa muốn tận hưởng, nửa lại có cảm giác khổ tận cam lai khi mình đang làm tình với con lợn nái sề. Gã nghiến răng, tay ra sức thụt thật mạnh cố giúp ả thỏa mãn để nhanh kết thúc cơn ác mộng này.

Ả mập co giật như người lên cơn động kinh. Rồi có lẽ không còn chịu được nữa, ả bỗng giữ chặt tay gã, miệng thở phì phò:

- Khởi động vậy đủ rồi, nhập cuộc đi anh yêu!

Nói xong, ả chồm dậy ngồi lên bụng Nguyễn Huy, bàn tay múp míp lần mò nắm lấy "thằng nhỏ" của gã nhét vào.

Những khối mỡ đè xuống khiến Nguyễn Huy muốn ngạt thở, nằm xụi lơ tiễn đưa một đời trai trẻ giữ gìn sắp bị thô bạo cướp đoạt, miệng không ngớt lầm rầm đọc kinh khấn vái, khóe mắt long lanh ngấn lệ.

Lạch cạch!

Dường như ông trời cũng thấy động lòng thương cảm. Đúng lúc này, có tiếng vặn khóa mở cửa từ bên ngoài. 

Ả mập giật mình tạm ngưng mọi hoạt động, ngó ra cửa.

Lạch cạch!

Đúng là có người đang mở cửa thật. Khi nãy ả mập đã cẩn thận khóa cửa, tuy nhiên chỉ nhằm đề phòng những kẻ hàng xóm tọc mạch, không ngờ người duy nhất có chìa khóa lại về nhà lúc này.

Ả hốt hoảng bật dậy, cuống cuồng tìm váy mặc vào đồng thời đẩy Nguyễn Huy ra sau nhà, nói nhanh:

- Chết, chồng em về! Mau trốn đi!

"Đệt, chồng á?"

Trái tim gã kính cận thòng xuống tận đít, ả mập này cũng có chồng sao? Và gã đang ngoại tình với vợ người khác? 

Gã không có thời gian nghĩ ngợi, khẩn trương gom quần áo chạy biến khỏi phòng khách, chui tọt vào một căn phòng ngủ.

Cửa mở. Một gã mặc quân phục tháo giày bước vào nhà, ánh mắt sắc lạnh đảo quanh tìm kiếm. 

Nếu nguyễn Huy trông thấy gã này nhất định sẽ giật mình, bởi đây chính là tên thiếu úy đã giở trò dê xồm với Tiểu My lúc sáng.

Tên thiếu úy nhẹ nhàng đóng cửa, cài luôn khóa trong. Ả mập đã kịp mặc đồ, đon đả đi tới, õng ẹo nói:

- A, mình về rồi à? Không phải đêm nay mình có lịch trực sao?

Tên thiếu úy lạnh nhạt nhìn ả mập, cảm giác tởm lợm ngập trong miệng. Đã hơn một năm dài đăng đẳng trôi qua kể từ ngày kết hôn, gã vẫn có cảm tưởng mình đang bị nhấn chìm trong cơn ác mộng không hồi kết. Dù nằm mơ gã cũng không ngờ có ngày mình lại lấy con lợn nái trước mặt làm vợ, nếu không vì đường công danh và bị gia đình thuyết phục, còn lâu gã mới chịu gá nghĩa với thứ quỷ cái xúc phạm người nhìn này. 

Từ lúc cưới đến nay, số lần gã ngủ với ả mập chưa quá các ngón trên một bàn tay, phần lớn đều trong trạng thái bị hiếp dâm lúc say. Gã quá chán ghét con mập này! 

Thế nhưng trên danh nghĩa ả vẫn là vợ gã. Thằng nào dám cả gan rớ vào, cắm sừng lên đầu gã, gã sẽ giết, bất kể bố nó là ai!

Ánh mắt tên thiếu úy rơi xuống bàn, trầm giọng:

- Nhà có khách hả?

- À vâng. Là chị Tư hàng xóm thôi, em ăn cơm một mình thấy buồn nên gọi chị ấy sang chơi. 

Hai bộ chén đũa và hai cái ly trên bàn đang tố cáo tất cả. Dù vậy, ả mập lấp liếm rất nhanh, trong lòng vô cùng lo lắng. 

Tên thiếu úy gật gù, chợt hỏi:

- Chị ta về rồi hay còn trong đây?

- Về rồi. - Thấy mắt gã chồng nghi ngờ nhìn ra sau, ả mập vội nói - Mình ngồi nghỉ đi, em xuống bếp nấu chút gì cho mình ăn!

Nhà vẫn có cửa sau nhưng đã bị khóa kín, ả toan nhân cơ hội ra sau mở khóa cho "nhân tình trẻ" đang nấp đâu đó tranh thủ chạy khỏi. 

Tên thiếu úy cười lạnh:

- Vậy còn đôi giày đàn ông trước cửa là của ai? Đã đi chưa?

"Bỏ mẹ rồi!"

Ả mập và cả Nguyễn Huy đang chui rúc phía sau cùng kêu thầm. 

Chát!

Chưa kịp phản ứng, ả mập đã ăn trọn cái tát nảy lửa vào mặt, té lăn quay.

Tên thiếu úy móc khẩu súng lục đeo bên hông ra, lớn giọng:

- Tao cho mày ba giây để tự bước ra đây quỳ xuống, có khi tao xử nhẹ tội! Một...

Ả mập bỗng lao đến ôm chân tên thiếu úy, khóc lóc:

- Mình hiểu lầm rồi, không có chuyện đó đâu. Đôi giày đó là của...

- Mày cút!

Bốp!

Tên thiếu úy đá bay ả vợ khốn nạn. Sau khi đếm đến ba vẫn không thấy thằng khốn gu mặn ló mặt ra, gã vác súng đi một vòng quanh phòng khách tìm một lượt nhưng không thấy, bèn hầm hầm đi ra phía sau, tiến về chỗ phòng ngủ của ả mập.

Gã đạp bay cánh cửa đánh rầm vào trong, thận trọng cầm súng đi vào.

Trong phòng tối om, một tay tên thiếu úy cầm súng, tay kia giơ ngọn nến soi sáng xung quanh. 

Vụt!

Một bóng đen ngồi trên đầu tủ sát bên cửa phòng thình lình nhảy xuống, tung một đá vào tên thiếu úy. 

Bất ngờ bị tấn công, nghe tiếng gió, tên thiếu úy lạnh người liền phản ứng rất nhanh, quay súng định bắn. Đáng tiếc, gã nhanh nhưng đối phương thậm chí còn nhanh hơn, chưa kịp siết cò đã trúng một đá giữa mặt té về phía sau, đánh rơi khẩu súng xuống sàn.

Nguyễn Huy lao đến đè lên người tên thiếu úy, nhanh tay chụp lấy khẩu súng kề vào đầu gã, nhàn nhạt nói:

- Nằm im! Chống cự tao bắn nát sọ!

Ăn trọn một đá cực mạnh, tên thiếu úy choáng váng mặt mày, máu mũi máu mồm be bét, cố thều thào dịu giọng:

- Cậu đi đi! Trong này rất tối, tôi vẫn chưa thấy mặt cậu! Chuyện tối nay xem như chưa từng xảy ra, tôi sẽ không truy cứu nữa!

Trong suy nghĩ của tên thiếu úy, kẻ này bị gã dồn vào đường cùng mới hành động liều mạng như vậy, nên chủ động hứa hẹn tha thứ để đối phương không làm càn. Thoát thân trước đã, báo thù tính sau!

Song, khác với tên thiếu úy nghĩ, đối phương chẳng những không chịu đi mà còn cầm ngọn nến đang chao liệng sắp tắt dưới sàn lên, kê sát vào mặt gã. 

Một gương mặt khá quen thuộc hiện ra trước mắt tên thiếu úy, nhưng nhất thời gã không nhớ được đã gặp ở đâu. 

Đương nhiên Nguyễn Huy dễ dàng nhận ra tên thiếu úy cậy chó đàn giở trò lúc sáng. Gã thoáng bất ngờ, cười toe toét như trẻ con được quà:

- Ồ, chào ngài thiếu úy! Ngài còn nhớ "em" không?

- Cậu là... - Tên thiếu úy ngờ ngợ.

- Hề hề, quên nhanh thế! - Gã kính cận hấp háy mắt - Mới lúc sáng ngài còn sờ mông bóp ngực một cô gái trong nhóm em, làm em ghen tị chết được!

- Một ngày tôi bóp... - Tên thiếu úy định bảo mỗi ngày gã sờ mò rất nhiều gái đẹp, chợt nhớ mình đang bị uy hiếp thì ngưng bặt. Lúc này, gã đã nhớ ra tên thanh niên đeo kính kia, cười khan bảo - Tôi đùa chút thôi, đừng cho là thật!

- À, hề hề, đùa thôi nhỉ? Vui thật, em cũng rất thích được đùa như ngài thiếu úy mà không có cơ hội! Chậc, đời thật bất công! Ngài thì sờ mó gái đẹp mỏi tay cả ngày, em thì khổ sở trong đây chịu đựng con mập! Ngài bảo có khốn nạn không?

- Ừ... Nếu cậu muốn, tôi sẽ xin cấp trên cho gia nhập quân đội, ngay ngày mai sẽ vào làm việc chung tổ với tôi, tha hồ! 

Chơi vợ gã rồi còn than thở chê bai, tên thiếu úy hận nghiến răng nhưng vẫn thì thào chiêu dụ, tìm cách thoát ra song bất lực vì thằng này trông gầy yếu mà lại cực nặng, dùng sức ngồi lên người khiến gã không thể nhúc nhích.

Nghe tên kia hứa hẹn, mắt Nguyễn Huy sáng rực:

- Thật á? Ngài chắc chứ?

Tên thiếu úy khấp khởi vui mừng:

- Thật. Tôi không đùa cậu đâu! 

- Hề hề, vậy là ngày mai em được sờ gái thỏa thích rồi hả? Hề hề...

- Đúng vậy. Ha ha, buông tôi ra được rồi chứ? - Tên thiếu úy cố cười phụ họa, người hơi chồm lên chờ được thả.

Rốp!

Gã thanh niên đang cười cợt bỗng chụp lấy một cánh tay tên thiếu úy vặn xoắn ra sau khiến xương cốt gãy lìa. 

Nhìn tên thiếu úy rên la đau đớn, gã thanh niên đẩy nhẹ gọng kính, thản nhiên mỉm cười:

- Đùa thế đủ chưa? Ngài bảo thích đùa nên em chẳng hẹp hòi gì mà không đùa với ngài một chút, giúp ngài thanh thản trước khi xuống dưới kia tha hồ dê mấy con quỷ cái! Hề hề!

- Mày... - Tên thiếu úy toát mồ hôi hột, cơn đau kinh khủng xâu xé tâm can khiến gã không nói nổi, chỉ biết quằn quại trong đau đớn.

Có tiếng bước chân thình thịch chạy xuống, ả mập hồi hộp ló đầu qua cửa phòng nhìn vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.